Ta Đối Với Tiền Không Có Hứng Thú ( Dịch )
Chương 8: . Trở Thành Phú Ông Ngàn Vạn, Là Loại Trải Nghiệm Gì.
Hương Vị Mãnh Trùng
05/03/2022
Giang Dã về đến nhà, dựa vào trên cửa sổ, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt.
Lấy điện thoại ra nhìn kĩ số dư còn lại.
Một, mười, trăm, nghìn... rất nhiều vạn!
1300 vạn!
Đây chính là thành phú ông rồi?
Năm đồng mua một lô rượu, so với lông trâu dưới núi còn rẻ hơn,
Chuyển tay bán hơn nghìn vạn!
Đây không phải chuyện vạn lợi rồi, mà là chuyện nghìn vạn lợi!
Hơn nữa rượu mới chỉ bán có một nửa, trong còn những 6 bình.
Không phải Giang Dã không muốn bán mà là không thể bán.
Vật lấy hiếm làm đắt.
Mặc dù Giang Dã không hiểu rượu, nhưng từ biểu tình của Lâm Hải có thể nhìn ra,
Rượu này rất khan hiếm!
Một lần lấy ra 6 bình đã rất khoa trương rồi, nếu lấy cả 12 bình ra...
Trước không nói Lâm Hải sẽ không nghi ngờ, đầu tiên giá cả nhất định sẽ bị hạ xuống!
Cho nên bán 6 bình trước, còn dư lại từ từ bán sau, đây mới là lựa chọn tốt.
" Vốn dĩ chỉ là trả lễ, không nghĩ tới vậy mà trực tiếp thoát nghèo thành giàu..."
Giang Dã lắc đầu cười một cái.
Giao dịch lần này chắc chắn Lâm Hải kiếm lời.
Mặc dù giá cả cũng rất hợp lí, nhưng giá của loại rượu này không cố định.
Nếu như dốc lòng thao tác lấy đi đấu giá, giá cả bay lên gấp đôi cũng không phải là không có khả năng!
Nhưng mà quá phiền toái...
Giang Dã muốn trực tiếp bán lấy tiền.
Chỉ cần giá cả hợp lí, Lâm Hải kiếm bao nhiêu, thì có quan hệ gì với hắn?
Hợp tác chính là hai bên cùng có lợi, chỉ có đối phương kiếm lời, tiền tài của ngươi mới có thể không dứt.
Hơn nữa vốn của Giang Dã chỉ mất có 2 đồng rưỡi...
Làm người không thể quá tham!
Còn tặng Lâm Hải bình rượu kia,
Một mặt là trả lễ, càng quan trọng hơn là làm quan hệ vững chắc.
Mỗi ngày miểu sát,
Mỗi ngày đều có vật phẩm mới.
Vậy nên, sau này có có thể vẫn còn rất nhiều hợp tác!
Quan hệ rất quan trọng!
" Lâm Hải nói hắn chỉ là quản gia, quản gia nào có thể làm chủ việc mua bán hơn nghìn vạn?"
Tin lời hắn, Giang Dã chính là bị ngốc!
Sau lưng Lâm Hải chắc chắn là có người,
Nhưng Giang Dã không có hứng thú.
Lòng hiếu kì quá mạnh, nhiều chuyện chưa chắc đã phải là tốt.
Giang Dã duỗi người, đi qua cửa, vừa đi vừa cởi quần áo.
Kéo cửa kính ra, trực tiếp nhảy vào hồ bơi.
Nằm ngửa trên hồ bơi, gió nhè nhẹ, ánh sáng rực rỡ tắm lên người.
Ung dung, thích ý.
Giang Dã đột nhiên muốn lên zhihu, nghiêm túc trả lời vấn đề của bạn bè trên mạng:
>
(* zhihu: trang web đặt câu hỏi và trả lời nổi tiếng của Trung Quốc)
Thuốc tiêu chảy.
Người ở biệt thự, vừa mới vào hồ...
...
Thứ hai.
Đồng hồ đúng giờ đánh thức Giang Dã.
Mở mắt, điện thoại màu đen lẳng lặng nằm bên gối.
Giang Dã nhớ rất rõ, hôm qua hắn để điện thoại ở trên bàn trà dưới lầu, tỉnh lại cũng sẽ xuất hiện bên người.
“Thật là điện thoại di động phòng trộm?”
“Nhìn ngươi đen như vậy, về sau gọi ngươi tiểu Hắc đi.”
Ông Ong.
Điện thoại di động rung rung.
«Đã đổi tên là: Tiểu Hắc.»
«Trong tâm mặc niệm “Tiểu Hắc”,tự động đến bên chủ nhân.»
“...”
“Ta chính là tùy tiện nói một chút, ngươi còn tưởng thật...”
Giang Dã mở mỗi ngày miểu sát.
«Hôm nay miểu sát hàng hóa đã chưng bày.»
«Patek Philippe Grandmaster Chime, miểu sát giá: 1999 đồng.»
“Trời ạ!”
Patek Philippe, không chỉ là bề ngoài đẹp nhất,
Cũng là đắt tiền nhất.
Mà Grandmaster Chime, là seri Patek Philippe mẫu tưởng niệm tròn 175 năm, cho đến bây giờ vẫn là đồng hồ đeo tay tinh xảo nhất!
Năm đó giá bán 1700 vạn!
Hôm nay càng là giá trị tăng vọt, có tiền mà không mua được!
“Lập tức mua!”
«Trả tiền thành công.»
«Đang giao hàng...»
«Dự trù trong vòng bốn mươi phút đưa tới, xin chú ý kiểm tra và nhận!»
Thời gian giao so với SUV còn dài hơn!
Giang Dã thức dậy rửa mặt một cái, trở lại phòng ngủ thì vừa vặn đưa hàng thành công.
Một hộp đồng hồ nằm ở trên giường.
Phía trên nạm đủ loại hoa văn vàng ròng.
Mở hộp, một chiếc đồng hồ đeo tay lẳng lặng nằm ở trong đó.
18K chất liệu vàng hoa hồng, phối hợp cùng với dây đồng hồ da cá sấu, hiển thị rõ ưu nhã xa hoa.
Đây là chiếc đồng hồ đeo tay hai mặt.
Mặt chính hiện giờ, phút, lịch ngày, trăng tròn và khuyết,dự trữ lúc hoạt động...
Mặt trái lại hiện thời gian vùng khác, bốn chữ số niên đại, và lịch vạn niên.
Chức năng nhiều đến hơn 20 loại!
Một cái vỏ không đến 50 li, chứa 214 bộ phận độc lập, toàn bộ là thợ điêu khắc thủ công đánh bóng.
Bề ngoài cùng hai bên, còn có Nguyệt Quế vòng hoa thủ công điêu khắc chạm nổi.
Mỗi một đồng hồ đều là độc nhất vô nhị!
Thân vàng mặt trắng, xa xỉ mà không trắng trợn.
Phải dùng một chữ để hình dung, đó chính là:
Chất!
Giang Dã đem đồng hồ đeo ở trên tay trái.
Hắn cũng không muốn bán đi.
Không thiếu tiền là một mặt,
Nam nhân nào không có một ước mong có đồng hồ đeo tay?
Khao khát của nam nhân đối với đồng hồ, không thua gì khao khát của nữ nhân đối với túi xách tay...
Lúc này, điện thoại di động của Giang Dã vang lên, có người truyền đến tin nhắn.
Mở ra xem, là đồng nghiệp Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh: “Giang Dã, hôm nay ngươi hay là xin nghỉ đi, Vu Lôi sáng sớm đã ngổi ở vị trí của ngươi, ta cảm giác bầu không khí không đúng lắm...”
Mạnh Thanh: “Mọi người đều là đi kiếm tiền, không cần thiết phải ngươi chết ta sống, rất nhiều lúc nhịn một chút liền qua.”
Mạnh Thanh là người tốt.
Tuy rằng tính tình tương đối nhu hòa, nhưng vì tâm địa thiện lương, nói lời nói này cũng là xuất phát từ hảo ý.
Nhưng mỗi người có tính cách bất đồng.
Giang Dã làm việc, từ trước đến giờ đều có đầu có đuôi!
Cho dù nghỉ việc, đó cũng là tự lão tử không muốn làm, mà không phải là bị các ngươi đuổi đi!
Đừng nói Vu Lôi,
Thiên lôi, Địa lôi cũng không có tác dụng!
Giang Dã cầm chìa khóa xe lên, đi ra phòng ngủ.
Tới công ty!
Lấy điện thoại ra nhìn kĩ số dư còn lại.
Một, mười, trăm, nghìn... rất nhiều vạn!
1300 vạn!
Đây chính là thành phú ông rồi?
Năm đồng mua một lô rượu, so với lông trâu dưới núi còn rẻ hơn,
Chuyển tay bán hơn nghìn vạn!
Đây không phải chuyện vạn lợi rồi, mà là chuyện nghìn vạn lợi!
Hơn nữa rượu mới chỉ bán có một nửa, trong còn những 6 bình.
Không phải Giang Dã không muốn bán mà là không thể bán.
Vật lấy hiếm làm đắt.
Mặc dù Giang Dã không hiểu rượu, nhưng từ biểu tình của Lâm Hải có thể nhìn ra,
Rượu này rất khan hiếm!
Một lần lấy ra 6 bình đã rất khoa trương rồi, nếu lấy cả 12 bình ra...
Trước không nói Lâm Hải sẽ không nghi ngờ, đầu tiên giá cả nhất định sẽ bị hạ xuống!
Cho nên bán 6 bình trước, còn dư lại từ từ bán sau, đây mới là lựa chọn tốt.
" Vốn dĩ chỉ là trả lễ, không nghĩ tới vậy mà trực tiếp thoát nghèo thành giàu..."
Giang Dã lắc đầu cười một cái.
Giao dịch lần này chắc chắn Lâm Hải kiếm lời.
Mặc dù giá cả cũng rất hợp lí, nhưng giá của loại rượu này không cố định.
Nếu như dốc lòng thao tác lấy đi đấu giá, giá cả bay lên gấp đôi cũng không phải là không có khả năng!
Nhưng mà quá phiền toái...
Giang Dã muốn trực tiếp bán lấy tiền.
Chỉ cần giá cả hợp lí, Lâm Hải kiếm bao nhiêu, thì có quan hệ gì với hắn?
Hợp tác chính là hai bên cùng có lợi, chỉ có đối phương kiếm lời, tiền tài của ngươi mới có thể không dứt.
Hơn nữa vốn của Giang Dã chỉ mất có 2 đồng rưỡi...
Làm người không thể quá tham!
Còn tặng Lâm Hải bình rượu kia,
Một mặt là trả lễ, càng quan trọng hơn là làm quan hệ vững chắc.
Mỗi ngày miểu sát,
Mỗi ngày đều có vật phẩm mới.
Vậy nên, sau này có có thể vẫn còn rất nhiều hợp tác!
Quan hệ rất quan trọng!
" Lâm Hải nói hắn chỉ là quản gia, quản gia nào có thể làm chủ việc mua bán hơn nghìn vạn?"
Tin lời hắn, Giang Dã chính là bị ngốc!
Sau lưng Lâm Hải chắc chắn là có người,
Nhưng Giang Dã không có hứng thú.
Lòng hiếu kì quá mạnh, nhiều chuyện chưa chắc đã phải là tốt.
Giang Dã duỗi người, đi qua cửa, vừa đi vừa cởi quần áo.
Kéo cửa kính ra, trực tiếp nhảy vào hồ bơi.
Nằm ngửa trên hồ bơi, gió nhè nhẹ, ánh sáng rực rỡ tắm lên người.
Ung dung, thích ý.
Giang Dã đột nhiên muốn lên zhihu, nghiêm túc trả lời vấn đề của bạn bè trên mạng:
>
(* zhihu: trang web đặt câu hỏi và trả lời nổi tiếng của Trung Quốc)
Thuốc tiêu chảy.
Người ở biệt thự, vừa mới vào hồ...
...
Thứ hai.
Đồng hồ đúng giờ đánh thức Giang Dã.
Mở mắt, điện thoại màu đen lẳng lặng nằm bên gối.
Giang Dã nhớ rất rõ, hôm qua hắn để điện thoại ở trên bàn trà dưới lầu, tỉnh lại cũng sẽ xuất hiện bên người.
“Thật là điện thoại di động phòng trộm?”
“Nhìn ngươi đen như vậy, về sau gọi ngươi tiểu Hắc đi.”
Ông Ong.
Điện thoại di động rung rung.
«Đã đổi tên là: Tiểu Hắc.»
«Trong tâm mặc niệm “Tiểu Hắc”,tự động đến bên chủ nhân.»
“...”
“Ta chính là tùy tiện nói một chút, ngươi còn tưởng thật...”
Giang Dã mở mỗi ngày miểu sát.
«Hôm nay miểu sát hàng hóa đã chưng bày.»
«Patek Philippe Grandmaster Chime, miểu sát giá: 1999 đồng.»
“Trời ạ!”
Patek Philippe, không chỉ là bề ngoài đẹp nhất,
Cũng là đắt tiền nhất.
Mà Grandmaster Chime, là seri Patek Philippe mẫu tưởng niệm tròn 175 năm, cho đến bây giờ vẫn là đồng hồ đeo tay tinh xảo nhất!
Năm đó giá bán 1700 vạn!
Hôm nay càng là giá trị tăng vọt, có tiền mà không mua được!
“Lập tức mua!”
«Trả tiền thành công.»
«Đang giao hàng...»
«Dự trù trong vòng bốn mươi phút đưa tới, xin chú ý kiểm tra và nhận!»
Thời gian giao so với SUV còn dài hơn!
Giang Dã thức dậy rửa mặt một cái, trở lại phòng ngủ thì vừa vặn đưa hàng thành công.
Một hộp đồng hồ nằm ở trên giường.
Phía trên nạm đủ loại hoa văn vàng ròng.
Mở hộp, một chiếc đồng hồ đeo tay lẳng lặng nằm ở trong đó.
18K chất liệu vàng hoa hồng, phối hợp cùng với dây đồng hồ da cá sấu, hiển thị rõ ưu nhã xa hoa.
Đây là chiếc đồng hồ đeo tay hai mặt.
Mặt chính hiện giờ, phút, lịch ngày, trăng tròn và khuyết,dự trữ lúc hoạt động...
Mặt trái lại hiện thời gian vùng khác, bốn chữ số niên đại, và lịch vạn niên.
Chức năng nhiều đến hơn 20 loại!
Một cái vỏ không đến 50 li, chứa 214 bộ phận độc lập, toàn bộ là thợ điêu khắc thủ công đánh bóng.
Bề ngoài cùng hai bên, còn có Nguyệt Quế vòng hoa thủ công điêu khắc chạm nổi.
Mỗi một đồng hồ đều là độc nhất vô nhị!
Thân vàng mặt trắng, xa xỉ mà không trắng trợn.
Phải dùng một chữ để hình dung, đó chính là:
Chất!
Giang Dã đem đồng hồ đeo ở trên tay trái.
Hắn cũng không muốn bán đi.
Không thiếu tiền là một mặt,
Nam nhân nào không có một ước mong có đồng hồ đeo tay?
Khao khát của nam nhân đối với đồng hồ, không thua gì khao khát của nữ nhân đối với túi xách tay...
Lúc này, điện thoại di động của Giang Dã vang lên, có người truyền đến tin nhắn.
Mở ra xem, là đồng nghiệp Mạnh Thanh.
Mạnh Thanh: “Giang Dã, hôm nay ngươi hay là xin nghỉ đi, Vu Lôi sáng sớm đã ngổi ở vị trí của ngươi, ta cảm giác bầu không khí không đúng lắm...”
Mạnh Thanh: “Mọi người đều là đi kiếm tiền, không cần thiết phải ngươi chết ta sống, rất nhiều lúc nhịn một chút liền qua.”
Mạnh Thanh là người tốt.
Tuy rằng tính tình tương đối nhu hòa, nhưng vì tâm địa thiện lương, nói lời nói này cũng là xuất phát từ hảo ý.
Nhưng mỗi người có tính cách bất đồng.
Giang Dã làm việc, từ trước đến giờ đều có đầu có đuôi!
Cho dù nghỉ việc, đó cũng là tự lão tử không muốn làm, mà không phải là bị các ngươi đuổi đi!
Đừng nói Vu Lôi,
Thiên lôi, Địa lôi cũng không có tác dụng!
Giang Dã cầm chìa khóa xe lên, đi ra phòng ngủ.
Tới công ty!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.