Ta Đối Với Tiền Không Có Hứng Thú ( Dịch )
Chương 9: Sự Khác Biệt Của Ngoan Nhân Và Kẻ Sợ Chết!
Hương Vị Mãnh Trùng
05/03/2022
Hoàn Cầu cao ốc.
Bên trong phòng làm việc, Vu Lôi ngồi ở chỗ làm việc của Giang Dã, hai chân dựng trên bàn.
Cái ghế phát ra tiếng ê răng ken két như có như không
"Ta nói, cũng sắp chín giờ rưỡi rồi,tiểu tử Giang Dã kia thế nào còn chưa tới?"
"Không phải là té rồi chứ?"
"Đồ sợ chết!"
Vu Lôi dương dương đắc ý rêu rao.
Còn tưởng rằng Giang Dã là kẻ hung hãn, không nghĩ tới cũng chỉ là đồ sợ chết mà thôi!
Ngày hôm qua cư nhiên bị hắn dọa sợ,
Báo hại mình bị mất mặt!
Nghĩ tới đây Vu Lôi toát ra một cổ tà hỏa, một cước đạp đổ ống bút trên bàn!
Đồng nghiệp chung quanh cũng đang thì thầm nói chuyện.
"Giang Dã sẽ thật không tới đi?"
"vậy không phải là rất bình thường sao? Đắc tội Vu Bỉnh cùng Vu Lôi còn có thể lăn lộn ở tổ này được nữa sao?"
"Tới cũng là bị đánh, ngươi xem cánh tay Vu Lôi kia sắp to bằng bắp đùi Giang Dã rồi..."
"Thứ năm tuần trước ta thấy hắn thật có dũng khí a."
"Dũng khí thì dùng được cái rắm! Lại nói nếu là thật có dũng khí, hôm nay làm sao không dám tới?"
"Nói cũng phải."
...
"Haizz, đáng tiếc, một tiểu soái ca tốt như thế mà lại bị Vu Lôi đuổi đi."
Một nữ tử lắc đầu thở dài, khuôn mặt đầy tiếc nuối.
Còn chưa xin số điện thoại của hắn à...
Một bên Tôn Phỉ Phỉ khinh thường nói:
"Tướng mạo có ích lợi gì? Không tiền không thế cũng thôi đi, còn không biết thức thời, sớm muộn cũng bị xã hội đào thải!"
Nàng tướng mạo yêu diễm ,môi đỏ như lửa cộng thêm làn da mặt được trang điểm tinh xảo, nếu chấm ở thang điểm 100 thì cũng được 80, xem như là mỹ nữ.
Nàng thì thầm: "Hiện tại xã hội này, có tiền mới có tôn nghiêm! Nghèo rớt mồng tơi còn cho là mình toàn thân ngạo cốt, ngươi không cảm thấy buồn cười à?"
"Bần cùng ,bần tiện nói chính là loại người này!"
Nữ hài tử không có tiếp lời.
Tôn Phỉ Phỉ nói có lẽ có chút đạo lý, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn đồng ý.
Ít nhất nàng cảm thấy Giang Dã thật đẹp trai, cũng thật đàn ông.
Bỏ qua phương diện kinh tế,
Ít nhất cũng là một đối tượng tốt để tính chuyện yêu đương!
Bên cạnh, một nữ đồng nghiệp bát quái bu lại:
"Phỉ Phỉ, ngươi và tổ trường rốt cục thế nào rồi?"
" Đúng vậy, tổ trưởng lần này mua nhà, có phải hay không chuẩn bị cầu hôn ngươi?"
Vu Bỉnh để mắt tới Tôn Phỉ Phỉ không phải chỉ là một ngày hai ngày.
Người trong phòng làm việc đều biết rõ.
Tôn Phỉ Phỉ ngón tay khẽ vuốt qua tóc mai: "Đừng nói nhảm..."
Thế nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Ánh mắt nhìn về phía Vu Bỉnh, thấy đối phương cũng đang len lén nhìn mình.
Đôi mắt đẹp không nén nổi hơi lấp lóe.
Có xe có nhà...
Cũng không tệ lắm!
Chẳng qua phòng ốc là vay tiền mua, sau khi kết hôn không biết có đem đến cho mình áp lực không.
Ở nhà to thì có thể nhưng gánh nợ mua nhà thì nàng không muốn.
Ừm
Còn phải tỉ mỉ suy tính một chút!
Ầm!
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tiếng nói chuyện im bặt xuống.
Giang Dã tay xỏ túi quần, chậm rãi đi vào.
"Cái đệt, đến thật đó hả!"
"Ta làm sao lại có cảm giác một trận mưa gió sắp ập xuống nhỉ?"
"Hy vọng Vu Lôi hạ thủ nhẹ một chút."
...
"wow, không nghĩ đến ngươi thật đúng là dám qua đây, có mấy phần can đảm đó." Vu Lôi gằn giọng nói.
Giang Dã đi tới trước mặt hắn,
"Cút!"
"Tiểu bụi đời, ngươi mẹ nó dám nói với ta như vậy?..."
Vu Lôi vừa muốn chửi liên mồm áp khí thế đối phương thì đã thấy Giang Dã lặng lẽ tóm lấy phích nước trên bàn. Ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Sắc mặt bình tĩnh như dòng nước lặng, sâu bên trong lại hàm ẩn một nguồn năng lượng cuồng bạo.
Lại là phích nước!
Vu Lôi ánh mắt lấp lóe, một màn thứ năm tuần trước kia còn đang ở trước mắt.
Tiểu tử này có vẻ có chút quyết tâm!
Thật ăn một cái đập cũng không đáng!
Nhưng mọi người đều đang nhìn, hiện tại tránh đi coi như mất mặt!
Vu Lôi nhắm mắt nói: "Thế nào? Lão Tử muốn ngồi đâu thì ngồi, ngươi cmn có ý kiến gì?"
Ầm!
Giang Dã không thèm phí lời với hắn, trực tiếp một cước đá vào trên ghế!
Vu Lôi hai chân còn dựng trên bàn, một hồi mất đi thăng bằng, ngã rầm xuống đất!
Sàn nhà đều rung lên một cái!
"Ngươi cmn muốn chết!"
Vu Lôi sắc mặt đỏ lên, đứng dậy liền muốn tóm lấy cái ghế.
Kết quả còn chưa đứng vững, chỉ thấy Giang Dã xoay phích nước, hướng về đầu hắn mạnh mẽ đánh tới!
Cái đệt!"
Vu Lôi phản xạ có điều kiện lăn về một bên, động tác cực kỳ chật vật!
Choảng!
Phích nước đập vào trên tay hắn, nổ tung tại chỗ!
"Gào!"
Vu Lôi hét thảm một tiếng, chỉ thấy trên mu bàn tay nổi lên một cục tím bầm!
Mảnh kính cắt trầy da, máu tươi thẩm thấu ra ngoài!
Giang Dã tay cũng bị đâm rách.
Nhưng hắn giống như không biết đau đớn, đi tới trước mặt Vu Lôi ngồi xổm người, từ trên nhìn xuống.
Bóng mờ bao phủ trước mặt Vu Lôi, phản quang chiếu xuống, ánh mắt Giang Dã lập loè quang mang âm lãnh!
Giống như sói!
"Ngươi không phục?" Thanh âm hắn âm u.
Vu Lôi nuốt nước miếng một cái, khó nhọc nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta, ta cảnh cáo ngươi, đánh người chính là phạm pháp, ngươi nếu dám động vào ta, ta cho ngươi ngồi tù mọt gông!"
Hắn sợ hãi!
Đồng nghiệp chung quanh trố mắt nhìn nhau.Từng ngồi tù như đồng chí Vu Lôi đây, cư nhiên học được cách dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình...
Giang Dã khinh thường cười một tiếng, "Đánh nhau ẩu đả bất quá tạm giam 15 ngày mà thôi, nhưng mà ngươi cảm thấy,15 ngày ngươi có thể xuất viện sao?"
"A?"
Vu Lôi không nhịn được người co rụt lại
Bát! Bát! Bát!
Giang Dã giơ tay lên, dùng sức tát vào khuôn mặt của hắn.
Máu tươi dính đầy trên mặt Vu Lôi, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố!
Mà một cái tay khác của Giang Dã thì đang nắm lấy một mảnh kính sắc nhọn khác!
"Ngươi cho ta ngồi tù mọt gông, ta cho ngươi tàn phế cả đời, vụ mua bán này rất có lời a!"
"Ngươi không phải yêu thích đùa bỡn tàn ác sao? Vậy chúng ta sẽ nhìn một chút... Ai ác hơn ai!"
Giang Dã thanh âm bình tĩnh, giống như đang trần thuật một sự thật.
Nhưng chính là loại giọng nói này, lại khiến cho người khác cảm thấy lạnh đến tận xương tủy!
Vu Lôi trong triệt để sụp đổ.
Tròng mắt ngân ngấn nước, hét toáng lên nói:
"Ca, cứu ta!"
"Ca! ! !"
Thanh âm thê lương, phảng phất như như thiếu nữ sắp bị làm nhục làm người nghe thương tâm mà rơi lệ!
Mãnh nam trong giới đòi nợ thuê, thổ phỉ văn phòng, thâm niên tội phạm đang bị cải tạo, Vu Lôi tiên sinh...Sắp sợ tè ra quần rồi.
Bên trong phòng làm việc, Vu Lôi ngồi ở chỗ làm việc của Giang Dã, hai chân dựng trên bàn.
Cái ghế phát ra tiếng ê răng ken két như có như không
"Ta nói, cũng sắp chín giờ rưỡi rồi,tiểu tử Giang Dã kia thế nào còn chưa tới?"
"Không phải là té rồi chứ?"
"Đồ sợ chết!"
Vu Lôi dương dương đắc ý rêu rao.
Còn tưởng rằng Giang Dã là kẻ hung hãn, không nghĩ tới cũng chỉ là đồ sợ chết mà thôi!
Ngày hôm qua cư nhiên bị hắn dọa sợ,
Báo hại mình bị mất mặt!
Nghĩ tới đây Vu Lôi toát ra một cổ tà hỏa, một cước đạp đổ ống bút trên bàn!
Đồng nghiệp chung quanh cũng đang thì thầm nói chuyện.
"Giang Dã sẽ thật không tới đi?"
"vậy không phải là rất bình thường sao? Đắc tội Vu Bỉnh cùng Vu Lôi còn có thể lăn lộn ở tổ này được nữa sao?"
"Tới cũng là bị đánh, ngươi xem cánh tay Vu Lôi kia sắp to bằng bắp đùi Giang Dã rồi..."
"Thứ năm tuần trước ta thấy hắn thật có dũng khí a."
"Dũng khí thì dùng được cái rắm! Lại nói nếu là thật có dũng khí, hôm nay làm sao không dám tới?"
"Nói cũng phải."
...
"Haizz, đáng tiếc, một tiểu soái ca tốt như thế mà lại bị Vu Lôi đuổi đi."
Một nữ tử lắc đầu thở dài, khuôn mặt đầy tiếc nuối.
Còn chưa xin số điện thoại của hắn à...
Một bên Tôn Phỉ Phỉ khinh thường nói:
"Tướng mạo có ích lợi gì? Không tiền không thế cũng thôi đi, còn không biết thức thời, sớm muộn cũng bị xã hội đào thải!"
Nàng tướng mạo yêu diễm ,môi đỏ như lửa cộng thêm làn da mặt được trang điểm tinh xảo, nếu chấm ở thang điểm 100 thì cũng được 80, xem như là mỹ nữ.
Nàng thì thầm: "Hiện tại xã hội này, có tiền mới có tôn nghiêm! Nghèo rớt mồng tơi còn cho là mình toàn thân ngạo cốt, ngươi không cảm thấy buồn cười à?"
"Bần cùng ,bần tiện nói chính là loại người này!"
Nữ hài tử không có tiếp lời.
Tôn Phỉ Phỉ nói có lẽ có chút đạo lý, nhưng nàng cũng không phải hoàn toàn đồng ý.
Ít nhất nàng cảm thấy Giang Dã thật đẹp trai, cũng thật đàn ông.
Bỏ qua phương diện kinh tế,
Ít nhất cũng là một đối tượng tốt để tính chuyện yêu đương!
Bên cạnh, một nữ đồng nghiệp bát quái bu lại:
"Phỉ Phỉ, ngươi và tổ trường rốt cục thế nào rồi?"
" Đúng vậy, tổ trưởng lần này mua nhà, có phải hay không chuẩn bị cầu hôn ngươi?"
Vu Bỉnh để mắt tới Tôn Phỉ Phỉ không phải chỉ là một ngày hai ngày.
Người trong phòng làm việc đều biết rõ.
Tôn Phỉ Phỉ ngón tay khẽ vuốt qua tóc mai: "Đừng nói nhảm..."
Thế nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Ánh mắt nhìn về phía Vu Bỉnh, thấy đối phương cũng đang len lén nhìn mình.
Đôi mắt đẹp không nén nổi hơi lấp lóe.
Có xe có nhà...
Cũng không tệ lắm!
Chẳng qua phòng ốc là vay tiền mua, sau khi kết hôn không biết có đem đến cho mình áp lực không.
Ở nhà to thì có thể nhưng gánh nợ mua nhà thì nàng không muốn.
Ừm
Còn phải tỉ mỉ suy tính một chút!
Ầm!
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, tiếng nói chuyện im bặt xuống.
Giang Dã tay xỏ túi quần, chậm rãi đi vào.
"Cái đệt, đến thật đó hả!"
"Ta làm sao lại có cảm giác một trận mưa gió sắp ập xuống nhỉ?"
"Hy vọng Vu Lôi hạ thủ nhẹ một chút."
...
"wow, không nghĩ đến ngươi thật đúng là dám qua đây, có mấy phần can đảm đó." Vu Lôi gằn giọng nói.
Giang Dã đi tới trước mặt hắn,
"Cút!"
"Tiểu bụi đời, ngươi mẹ nó dám nói với ta như vậy?..."
Vu Lôi vừa muốn chửi liên mồm áp khí thế đối phương thì đã thấy Giang Dã lặng lẽ tóm lấy phích nước trên bàn. Ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Sắc mặt bình tĩnh như dòng nước lặng, sâu bên trong lại hàm ẩn một nguồn năng lượng cuồng bạo.
Lại là phích nước!
Vu Lôi ánh mắt lấp lóe, một màn thứ năm tuần trước kia còn đang ở trước mắt.
Tiểu tử này có vẻ có chút quyết tâm!
Thật ăn một cái đập cũng không đáng!
Nhưng mọi người đều đang nhìn, hiện tại tránh đi coi như mất mặt!
Vu Lôi nhắm mắt nói: "Thế nào? Lão Tử muốn ngồi đâu thì ngồi, ngươi cmn có ý kiến gì?"
Ầm!
Giang Dã không thèm phí lời với hắn, trực tiếp một cước đá vào trên ghế!
Vu Lôi hai chân còn dựng trên bàn, một hồi mất đi thăng bằng, ngã rầm xuống đất!
Sàn nhà đều rung lên một cái!
"Ngươi cmn muốn chết!"
Vu Lôi sắc mặt đỏ lên, đứng dậy liền muốn tóm lấy cái ghế.
Kết quả còn chưa đứng vững, chỉ thấy Giang Dã xoay phích nước, hướng về đầu hắn mạnh mẽ đánh tới!
Cái đệt!"
Vu Lôi phản xạ có điều kiện lăn về một bên, động tác cực kỳ chật vật!
Choảng!
Phích nước đập vào trên tay hắn, nổ tung tại chỗ!
"Gào!"
Vu Lôi hét thảm một tiếng, chỉ thấy trên mu bàn tay nổi lên một cục tím bầm!
Mảnh kính cắt trầy da, máu tươi thẩm thấu ra ngoài!
Giang Dã tay cũng bị đâm rách.
Nhưng hắn giống như không biết đau đớn, đi tới trước mặt Vu Lôi ngồi xổm người, từ trên nhìn xuống.
Bóng mờ bao phủ trước mặt Vu Lôi, phản quang chiếu xuống, ánh mắt Giang Dã lập loè quang mang âm lãnh!
Giống như sói!
"Ngươi không phục?" Thanh âm hắn âm u.
Vu Lôi nuốt nước miếng một cái, khó nhọc nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta, ta cảnh cáo ngươi, đánh người chính là phạm pháp, ngươi nếu dám động vào ta, ta cho ngươi ngồi tù mọt gông!"
Hắn sợ hãi!
Đồng nghiệp chung quanh trố mắt nhìn nhau.Từng ngồi tù như đồng chí Vu Lôi đây, cư nhiên học được cách dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình...
Giang Dã khinh thường cười một tiếng, "Đánh nhau ẩu đả bất quá tạm giam 15 ngày mà thôi, nhưng mà ngươi cảm thấy,15 ngày ngươi có thể xuất viện sao?"
"A?"
Vu Lôi không nhịn được người co rụt lại
Bát! Bát! Bát!
Giang Dã giơ tay lên, dùng sức tát vào khuôn mặt của hắn.
Máu tươi dính đầy trên mặt Vu Lôi, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố!
Mà một cái tay khác của Giang Dã thì đang nắm lấy một mảnh kính sắc nhọn khác!
"Ngươi cho ta ngồi tù mọt gông, ta cho ngươi tàn phế cả đời, vụ mua bán này rất có lời a!"
"Ngươi không phải yêu thích đùa bỡn tàn ác sao? Vậy chúng ta sẽ nhìn một chút... Ai ác hơn ai!"
Giang Dã thanh âm bình tĩnh, giống như đang trần thuật một sự thật.
Nhưng chính là loại giọng nói này, lại khiến cho người khác cảm thấy lạnh đến tận xương tủy!
Vu Lôi trong triệt để sụp đổ.
Tròng mắt ngân ngấn nước, hét toáng lên nói:
"Ca, cứu ta!"
"Ca! ! !"
Thanh âm thê lương, phảng phất như như thiếu nữ sắp bị làm nhục làm người nghe thương tâm mà rơi lệ!
Mãnh nam trong giới đòi nợ thuê, thổ phỉ văn phòng, thâm niên tội phạm đang bị cải tạo, Vu Lôi tiên sinh...Sắp sợ tè ra quần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.