Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 56: Do các ngươi ngu, trách được ai
Công Chủ Bất Hồi Gia
12/07/2024
Diệp Kiều ngồi bên trong trận pháp xem phim kiếm hiệp nửa ngày, cuối cùng đưa ra kết luận, năng lực của Diệp Thanh Hàn cũng không xuất sắc gì cho lắm.
Thế mà lại bị Tống Hàn Thanh tấn công đến cơ hội phản công cũng không có.
Người ở hai tông trước mắt đều ngang tài ngang sức với nhau, kẹt ở thế không ai đụng được ai, Tống Hàn Thanh bày trận, Diệp Thanh Hàn dứt khoát rút kiếm phá trận, biện pháp này rất hao linh khí đó, thấy chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc bí cảnh, dù hắn có cố gắng cũng không thể được nhiều như bọn họ.
Nếu không loại được Nguyệt Thanh Tông, thì vị trí hạng chót chính là dành cho Vấn Kiếm Tông bọn họ.
“Phù tu lợi hại ghê.” Tiết Dư nghiêng đầu qua: “Ta quyết định sau này sẽ đối xử với Minh Huyền tốt hơn một chút.”
Tình huống bên trong trận pháp như thế nào cũng không ai thèm để ý đến, nên mấy người bọn họ có thể nhàn rỗi mà ngồi xuống xem kịch.
Mộc Trọng Hi lấy ra một túi hạt dưa: “Ăn không?”
Ba người sôi nổi nhận lấy, cực kì vui vẻ mà cắn hạt dưa.
“Đây là Giam Cầm Trận.” Diệp Kiều nói: “Trận pháp này của Nguyệt Thanh Tông không có tính sát thương, có thể giam người khác trong một khoảng thời gian ngắn. Chờ sau khi trận pháp hết tác dụng, chúng ta sẽ đi giúp Diệp Thanh Hàn.”
Hiện tại muốn Trường Minh Tông bọn họ giúp một tay là chuyện không có khả năng, cái đám coi tiền như rác kia chỉ có thể là tổ hợp năm người Vấn Kiếm Tông mà thôi.
Tống Hàn Thanh nhìn mấy người Trường Minh Tông im lặng không gây động tĩnh cũng cảm thấy có chút kì lạ.
Giam Cầm Trận là một trận pháp yếu, nên bỏ ra chút sức lực vẫn có thể thoát ra được, không lẽ mấy người kia ra không được là vì trận pháp của bọn họ quá mạnh?
Tống Hàn Thanh không thèm suy nghĩ, cảm thấy có thể ngăn được Trường Minh Tông là tốt rồi, nếu không thì bốn người bọn hắn không thể cùng một lúc đối phó với thân truyền của cả hai tông đâu.
Người ở hai bên đánh nhau hăng say đến mức trời đất tối sầm, khi thấy Giam Cầm Trận biến mất, Diệp Kiều ném hết vỏ hạt dưa đi rồi phủi phủi tay: “Chúng ta đi thôi.”
Mặc kệ trước sau như thế nào, chỉ biết điều cần thiết nhất hiện tại chính là loại trừ Nguyệt Thanh Tông.
Sau khi Giam Cầm Trận biến mất, Tống Hàn Thanh liền chú ý đến tình huống bên phía Diệp Kiều, không biết như thế nào, mà hắn lại cảm thấy sự tồn tại của nàng quá mức mạnh mẽ.
Đặc biệt là sau lần bị đánh lén đã tạo thành cho hắn một bóng ma tâm lí, do đó mỗi lần thấy Diệp Kiều là hắn đều theo phản xạ mà nhìn nàng.
Chu Hành Vân thở dài chậm rãi chặn đầu Tống Hàn Thanh, đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Kiều: “Ngươi cùng Mộc Trọng Hi giải quyết hai người bên kia đi.”
Tống Hàn Thanh nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Chu Hành Vân, đã lâu không cảm nhận được sự áp bức như vậy, nên sắc mặt hắn dần sa sầm.
“Ta nghiêm túc.”
Vừa nói Chu Hành Vân vừa đem kiếm thu lại, sau đó quay đầu chạy, kèm theo giọng nói nhàn nhạt: “Lừa gạt ngươi.”
Tống Hàn Thanh: “...” Cái méo gì vậy trời.
Mặt hắn lập tức vặn vẹo, rồi nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Tống Hàn Thanh biết Chu Hành Vân khó chơi, thậm chí hắn có thể đánh không lại tên này. Cho nên vừa rồi hắn chỉ định thử đối phương một chút thôi, ai ngờ tên Chu Hành Vân đó không đánh mà lui luôn.
Chu Hành Vân lóe một cái rồi biến mất, Tống Hàn Thanh cũng tăng tốc độ đuổi theo sau. Hai người cứ như chàng là gió, thiếp là cát mà vờn nhau khiến cho tu sĩ bên ngoài khiếp sợ vô cùng.
“Cho ta hỏi xíu, hai người đó đang chơi trò gì vậy?”
“Ta đang chờ bọn họ đánh với nhau một trận kia mà.”
Vì là đại đệ tử của một tông môn, nên năng lực của Tống Hàn Thanh không hề yếu, hắn có thể dựa vào địa hình thuận lợi để đánh ngang tay với Diệp Thanh Hàn, nhưng khi đối mặt với Chu Hành Vân thì tên này lại không chịu đánh nhau với hắn mà đi bỏ chạy.
Ở bên này, Diệp Kiều cùng Tô Trọc đang đối mặt nhau, trong lòng cả hai đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra, vì tất cả chỉ là vô nghĩa.
Tô Trọc ném ra hai lá bùa theo hai phương hướng bay đi nhằm đánh úp nàng, bởi vì tu vi Diệp Kiều thấp hơn, nên không thể tránh thoát được, đành phải chịu cảnh bùa dán trúng người mình.
Hai lá bùa dễ dàng đem nàng cố định tại chỗ.
Tô Trọc thầm nghĩ, chỉ có như vậy thôi sao.
Rõ ràng chỉ là một Trúc Cơ, lại cố tình làm cho Tống Hàn Thanh 'trông gà hóa cuốc'.
-Góc chú thích nhỏ của Cá-
**Trông gà hóa cuốc: nghĩa là không được tinh mắt, không được tỉnh táo, nhìn thứ này thành thứ khác, dễ nhầm lẫn việc này với việc kia.
-Bơi về nội dung truyện nha-
Sau khi hắn cố định Diệp Kiều ở một chỗ, liền bước về phía nàng, muốn cướp đi túi trữ vật, tuy nhiên giây tiếp theo Diệp Kiều đột nhiên ngẩng đầu, dùng một chân đạp hắn.
Phù tu đều là một đám gà bệnh, một cú đá của Diệp Kiều đã làm cho xương sườn của Tô Trọc muốn nứt gãy, hắn đau đớn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Kiều, không hiểu vì sao nàng có thể cử động được.
Diệp Kiều cũng không muốn tốn công giải thích, cầm lấy hai lá bùa y chang như của Tô Trọc, dán lên người hắn.
Sau đó mau chóng tìm thấy thẻ thân phận trong túi của Tô Trọc.
Mắt thấy nàng chuẩn bị bóp nát, mặt Tô Trạc tái mét, không chút nghĩ ngợi mà hô lên một tiếng: “Nhị sư tỷ.”
Hắn muốn chơi trò tình cảm với nàng, muốn gợi lại kí ức lúc trước khi bọn họ còn sống cùng nhau dưới một mái nhà.
Diệp Kiều cũng không cho hắn bất kì cơ hội nào, nhanh tay bóp nát thẻ thân phận sau đó nói 'hẹn gặp lại' với Tô Trọc.
Bên nàng mới vừa giải quyết xong Tô Trọc, thì bên Mộc Trọng Hi cũng đã giải quyết xong Kiếm tu của Nguyệt Thanh Tông.
Trước khi Diệp Kiều xông vào, thì nhóm người Nguyệt Thanh Tông đã phải tiêu hao một phần sức lực để đối phó với Diệp Thanh Hàn rồi, nên bây giờ không đủ linh lực để bọn họ có thể tiếp tục đối phó với bọn Diệp Kiều nữa.
Bởi vậy muốn giải quyết cũng rất nhanh lẹ.
Diệp Thanh Hàn nhìn Chu Hành Vân chậm rãi cùng Tống Hàn Thanh chơi trò 'muội đuổi huynh chạy' tình cảm thắm thiết, khóe miệng liền run rẩy, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà xách kiếm lên tự mình ra trận.
Vốn dĩ nghĩ có thể nhìn thấy kiếm pháp của Chu Hành Vân, sẵn tiện giúp hắn tiết kiệm sức lực, nhưng Diệp Thanh Hàn lại quên mất một điều, Chu Hành Vân là kiểu người nếu có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không đứng.
Đối mặt với Chu Hành Vân cùng Diệp Thanh Hàn một trước một sau, Tống Hàn Thanh còn chưa kịp lấy ra Truyền Tống Phù, thì đã bị một kiếm đè lên cổ.
Diệp Thanh Hàn lạnh giọng hỏi: “Tự mình bóp nát thẻ thân phận, hay là muốn chúng ta giúp ngươi?”
Xác định nếu bị loại cũng có thể an toàn xếp vị trí thứ ba, nên Tống Hàn Thanh liền quyết đoán bóp nát thẻ thân phận của mình.
Nguyệt Thanh Tông đối với hạng nhất cũng không có gì chấp niệm gì, dù sao ở trận thi đấu này cũng đã chứng minh được năng lực của bọn họ rồi, nên cho dù bị loại thì Tống Hàn Thanh vẫn có thể chấp nhận được, ít ra hắn đã có thể rửa được mối nhục khi xưa!
Khán giả bên ngoài xem xong đều thở ra:
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
“Nguyệt Thanh Tông không hổ danh là đại tông của Phù tu ở Tu Chân Giới, thật là lợi hại.”
“Đợi đã......”
“Hình như vẫn chưa kết thúc đâu.”
Ba Phù tu đã bị loại hết hai người rồi, nên bây giờ chỉ còn lại một mình Vân Thước mà thôi.
Lúc Diệp Thanh Hàn cùng Tống Hàn Thanh đánh nhau, Vân Thước không muốn đắc tội với ai cả, nên trốn ở một góc mà giả chết, hành vi như này khiến cho các trưởng lão ở bên ngoài đều nhíu mày.
Không có tinh thần đồng đội gì cả, rốt cuộc Vân Ngân đã tìm ở đâu mới được một người đệ tử như này vậy?
Diệp Kiều chú ý tới Vân Thước đang chui trong góc, nàng không chút do dự nói: “Tới đây.”
Bao vây nàng ta.
Kết quả Diệp Thanh Hàn lại chủ động ngăn cản một kiếm của nàng, sau đó lại chỉa kiếm về phía Diệp Kiều.
Vấn Kiếm Tông cần một Phù tu dẫn đường, Vân Thước tính cách ôn nhu, nên sẽ không sợ nàng phản bội, là người phù hợp nhất để đi chung với bọn họ.
Hơn hẳn mấy người Trường Minh Tông kia.
Sau khi Nguyệt Thanh Tông bị loại hết bốn người, dù có muốn kiếm thêm điểm cũng vô dụng.
“Nè nè nè. Lợi dụng xong liền phản bội, là chơi chó lắm á.” Mộc Trọng Hi cười tủm tỉm đẩy mũi kiếm của hắn ra, sau đó liền trưng ra bộ dạng kiêu ngạo, “Nói là hợp tác tốt với nhau mà? Chúng ta không phải là đồng minh hay sao?”
Diệp Thanh Hàn ngữ khí lãnh đạm: “Do các ngươi ngu, trách được ai.”
Đám người Trường Minh Tông luôn ngu ngốc, nên Diệp Thanh Hàn cảm thấy phản bội cũng không có gì sai, ở bên trong bí cảnh chính là so nhau về sự hợp tác cùng với bày chiến lược.
Sau khi hắn dứt lời.
Thì ngay lập tức một trận pháp được hình thành giữa không trung, xung quanh bắt đầu dựng lên một màng chắn vô hình.
Tứ Phương Trận, dựng.
Ánh sáng lóe lên, nhìn thấy trận pháp quen thuộc làm mọi người mở to mắt.
“Con mẹ nó.” Sở Hành Chi nhìn thấy trận pháp xuất hiện trên đỉnh đầu, phản ứng đầu tiên chính là: “Đám Nguyệt Thanh Tông rác rưởi kia chơi không được, nên đánh lén hả?”
Tiểu sư muội nhìn trận pháp dưới chân, nhíu mày: “Nhưng mà, Phù tu của Nguyệt Thanh Tông chỉ còn lại một người, không phải sao?”
Vậy trận pháp này là do ai bày ra?
Chẳng lẽ Minh Huyền còn có thể đội mồ sống dậy?
Trong một giây Diệp Thanh Hàn đột nhiên ý thức được bản thân đã bỏ sót điều gì rồi.
Chỉ thấy hắn bỗng dưng quay đầu, nhìn thấy Diệp Kiều đang mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ, lòng bàn tay chuyển động, tư thế khoa tay múa chân như này chính xác là chiêu thức mở đầu của Phù tu khi bày trận.
Nàng chậm rãi nói từng chữ: “Do các ngươi ngu, trách được ai.”
Thế mà lại bị Tống Hàn Thanh tấn công đến cơ hội phản công cũng không có.
Người ở hai tông trước mắt đều ngang tài ngang sức với nhau, kẹt ở thế không ai đụng được ai, Tống Hàn Thanh bày trận, Diệp Thanh Hàn dứt khoát rút kiếm phá trận, biện pháp này rất hao linh khí đó, thấy chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc bí cảnh, dù hắn có cố gắng cũng không thể được nhiều như bọn họ.
Nếu không loại được Nguyệt Thanh Tông, thì vị trí hạng chót chính là dành cho Vấn Kiếm Tông bọn họ.
“Phù tu lợi hại ghê.” Tiết Dư nghiêng đầu qua: “Ta quyết định sau này sẽ đối xử với Minh Huyền tốt hơn một chút.”
Tình huống bên trong trận pháp như thế nào cũng không ai thèm để ý đến, nên mấy người bọn họ có thể nhàn rỗi mà ngồi xuống xem kịch.
Mộc Trọng Hi lấy ra một túi hạt dưa: “Ăn không?”
Ba người sôi nổi nhận lấy, cực kì vui vẻ mà cắn hạt dưa.
“Đây là Giam Cầm Trận.” Diệp Kiều nói: “Trận pháp này của Nguyệt Thanh Tông không có tính sát thương, có thể giam người khác trong một khoảng thời gian ngắn. Chờ sau khi trận pháp hết tác dụng, chúng ta sẽ đi giúp Diệp Thanh Hàn.”
Hiện tại muốn Trường Minh Tông bọn họ giúp một tay là chuyện không có khả năng, cái đám coi tiền như rác kia chỉ có thể là tổ hợp năm người Vấn Kiếm Tông mà thôi.
Tống Hàn Thanh nhìn mấy người Trường Minh Tông im lặng không gây động tĩnh cũng cảm thấy có chút kì lạ.
Giam Cầm Trận là một trận pháp yếu, nên bỏ ra chút sức lực vẫn có thể thoát ra được, không lẽ mấy người kia ra không được là vì trận pháp của bọn họ quá mạnh?
Tống Hàn Thanh không thèm suy nghĩ, cảm thấy có thể ngăn được Trường Minh Tông là tốt rồi, nếu không thì bốn người bọn hắn không thể cùng một lúc đối phó với thân truyền của cả hai tông đâu.
Người ở hai bên đánh nhau hăng say đến mức trời đất tối sầm, khi thấy Giam Cầm Trận biến mất, Diệp Kiều ném hết vỏ hạt dưa đi rồi phủi phủi tay: “Chúng ta đi thôi.”
Mặc kệ trước sau như thế nào, chỉ biết điều cần thiết nhất hiện tại chính là loại trừ Nguyệt Thanh Tông.
Sau khi Giam Cầm Trận biến mất, Tống Hàn Thanh liền chú ý đến tình huống bên phía Diệp Kiều, không biết như thế nào, mà hắn lại cảm thấy sự tồn tại của nàng quá mức mạnh mẽ.
Đặc biệt là sau lần bị đánh lén đã tạo thành cho hắn một bóng ma tâm lí, do đó mỗi lần thấy Diệp Kiều là hắn đều theo phản xạ mà nhìn nàng.
Chu Hành Vân thở dài chậm rãi chặn đầu Tống Hàn Thanh, đồng thời quay đầu nhìn về phía Diệp Kiều: “Ngươi cùng Mộc Trọng Hi giải quyết hai người bên kia đi.”
Tống Hàn Thanh nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Chu Hành Vân, đã lâu không cảm nhận được sự áp bức như vậy, nên sắc mặt hắn dần sa sầm.
“Ta nghiêm túc.”
Vừa nói Chu Hành Vân vừa đem kiếm thu lại, sau đó quay đầu chạy, kèm theo giọng nói nhàn nhạt: “Lừa gạt ngươi.”
Tống Hàn Thanh: “...” Cái méo gì vậy trời.
Mặt hắn lập tức vặn vẹo, rồi nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Tống Hàn Thanh biết Chu Hành Vân khó chơi, thậm chí hắn có thể đánh không lại tên này. Cho nên vừa rồi hắn chỉ định thử đối phương một chút thôi, ai ngờ tên Chu Hành Vân đó không đánh mà lui luôn.
Chu Hành Vân lóe một cái rồi biến mất, Tống Hàn Thanh cũng tăng tốc độ đuổi theo sau. Hai người cứ như chàng là gió, thiếp là cát mà vờn nhau khiến cho tu sĩ bên ngoài khiếp sợ vô cùng.
“Cho ta hỏi xíu, hai người đó đang chơi trò gì vậy?”
“Ta đang chờ bọn họ đánh với nhau một trận kia mà.”
Vì là đại đệ tử của một tông môn, nên năng lực của Tống Hàn Thanh không hề yếu, hắn có thể dựa vào địa hình thuận lợi để đánh ngang tay với Diệp Thanh Hàn, nhưng khi đối mặt với Chu Hành Vân thì tên này lại không chịu đánh nhau với hắn mà đi bỏ chạy.
Ở bên này, Diệp Kiều cùng Tô Trọc đang đối mặt nhau, trong lòng cả hai đều hiểu rõ nhưng không ai nói ra, vì tất cả chỉ là vô nghĩa.
Tô Trọc ném ra hai lá bùa theo hai phương hướng bay đi nhằm đánh úp nàng, bởi vì tu vi Diệp Kiều thấp hơn, nên không thể tránh thoát được, đành phải chịu cảnh bùa dán trúng người mình.
Hai lá bùa dễ dàng đem nàng cố định tại chỗ.
Tô Trọc thầm nghĩ, chỉ có như vậy thôi sao.
Rõ ràng chỉ là một Trúc Cơ, lại cố tình làm cho Tống Hàn Thanh 'trông gà hóa cuốc'.
-Góc chú thích nhỏ của Cá-
**Trông gà hóa cuốc: nghĩa là không được tinh mắt, không được tỉnh táo, nhìn thứ này thành thứ khác, dễ nhầm lẫn việc này với việc kia.
-Bơi về nội dung truyện nha-
Sau khi hắn cố định Diệp Kiều ở một chỗ, liền bước về phía nàng, muốn cướp đi túi trữ vật, tuy nhiên giây tiếp theo Diệp Kiều đột nhiên ngẩng đầu, dùng một chân đạp hắn.
Phù tu đều là một đám gà bệnh, một cú đá của Diệp Kiều đã làm cho xương sườn của Tô Trọc muốn nứt gãy, hắn đau đớn, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Kiều, không hiểu vì sao nàng có thể cử động được.
Diệp Kiều cũng không muốn tốn công giải thích, cầm lấy hai lá bùa y chang như của Tô Trọc, dán lên người hắn.
Sau đó mau chóng tìm thấy thẻ thân phận trong túi của Tô Trọc.
Mắt thấy nàng chuẩn bị bóp nát, mặt Tô Trạc tái mét, không chút nghĩ ngợi mà hô lên một tiếng: “Nhị sư tỷ.”
Hắn muốn chơi trò tình cảm với nàng, muốn gợi lại kí ức lúc trước khi bọn họ còn sống cùng nhau dưới một mái nhà.
Diệp Kiều cũng không cho hắn bất kì cơ hội nào, nhanh tay bóp nát thẻ thân phận sau đó nói 'hẹn gặp lại' với Tô Trọc.
Bên nàng mới vừa giải quyết xong Tô Trọc, thì bên Mộc Trọng Hi cũng đã giải quyết xong Kiếm tu của Nguyệt Thanh Tông.
Trước khi Diệp Kiều xông vào, thì nhóm người Nguyệt Thanh Tông đã phải tiêu hao một phần sức lực để đối phó với Diệp Thanh Hàn rồi, nên bây giờ không đủ linh lực để bọn họ có thể tiếp tục đối phó với bọn Diệp Kiều nữa.
Bởi vậy muốn giải quyết cũng rất nhanh lẹ.
Diệp Thanh Hàn nhìn Chu Hành Vân chậm rãi cùng Tống Hàn Thanh chơi trò 'muội đuổi huynh chạy' tình cảm thắm thiết, khóe miệng liền run rẩy, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà xách kiếm lên tự mình ra trận.
Vốn dĩ nghĩ có thể nhìn thấy kiếm pháp của Chu Hành Vân, sẵn tiện giúp hắn tiết kiệm sức lực, nhưng Diệp Thanh Hàn lại quên mất một điều, Chu Hành Vân là kiểu người nếu có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không đứng.
Đối mặt với Chu Hành Vân cùng Diệp Thanh Hàn một trước một sau, Tống Hàn Thanh còn chưa kịp lấy ra Truyền Tống Phù, thì đã bị một kiếm đè lên cổ.
Diệp Thanh Hàn lạnh giọng hỏi: “Tự mình bóp nát thẻ thân phận, hay là muốn chúng ta giúp ngươi?”
Xác định nếu bị loại cũng có thể an toàn xếp vị trí thứ ba, nên Tống Hàn Thanh liền quyết đoán bóp nát thẻ thân phận của mình.
Nguyệt Thanh Tông đối với hạng nhất cũng không có gì chấp niệm gì, dù sao ở trận thi đấu này cũng đã chứng minh được năng lực của bọn họ rồi, nên cho dù bị loại thì Tống Hàn Thanh vẫn có thể chấp nhận được, ít ra hắn đã có thể rửa được mối nhục khi xưa!
Khán giả bên ngoài xem xong đều thở ra:
“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.”
“Nguyệt Thanh Tông không hổ danh là đại tông của Phù tu ở Tu Chân Giới, thật là lợi hại.”
“Đợi đã......”
“Hình như vẫn chưa kết thúc đâu.”
Ba Phù tu đã bị loại hết hai người rồi, nên bây giờ chỉ còn lại một mình Vân Thước mà thôi.
Lúc Diệp Thanh Hàn cùng Tống Hàn Thanh đánh nhau, Vân Thước không muốn đắc tội với ai cả, nên trốn ở một góc mà giả chết, hành vi như này khiến cho các trưởng lão ở bên ngoài đều nhíu mày.
Không có tinh thần đồng đội gì cả, rốt cuộc Vân Ngân đã tìm ở đâu mới được một người đệ tử như này vậy?
Diệp Kiều chú ý tới Vân Thước đang chui trong góc, nàng không chút do dự nói: “Tới đây.”
Bao vây nàng ta.
Kết quả Diệp Thanh Hàn lại chủ động ngăn cản một kiếm của nàng, sau đó lại chỉa kiếm về phía Diệp Kiều.
Vấn Kiếm Tông cần một Phù tu dẫn đường, Vân Thước tính cách ôn nhu, nên sẽ không sợ nàng phản bội, là người phù hợp nhất để đi chung với bọn họ.
Hơn hẳn mấy người Trường Minh Tông kia.
Sau khi Nguyệt Thanh Tông bị loại hết bốn người, dù có muốn kiếm thêm điểm cũng vô dụng.
“Nè nè nè. Lợi dụng xong liền phản bội, là chơi chó lắm á.” Mộc Trọng Hi cười tủm tỉm đẩy mũi kiếm của hắn ra, sau đó liền trưng ra bộ dạng kiêu ngạo, “Nói là hợp tác tốt với nhau mà? Chúng ta không phải là đồng minh hay sao?”
Diệp Thanh Hàn ngữ khí lãnh đạm: “Do các ngươi ngu, trách được ai.”
Đám người Trường Minh Tông luôn ngu ngốc, nên Diệp Thanh Hàn cảm thấy phản bội cũng không có gì sai, ở bên trong bí cảnh chính là so nhau về sự hợp tác cùng với bày chiến lược.
Sau khi hắn dứt lời.
Thì ngay lập tức một trận pháp được hình thành giữa không trung, xung quanh bắt đầu dựng lên một màng chắn vô hình.
Tứ Phương Trận, dựng.
Ánh sáng lóe lên, nhìn thấy trận pháp quen thuộc làm mọi người mở to mắt.
“Con mẹ nó.” Sở Hành Chi nhìn thấy trận pháp xuất hiện trên đỉnh đầu, phản ứng đầu tiên chính là: “Đám Nguyệt Thanh Tông rác rưởi kia chơi không được, nên đánh lén hả?”
Tiểu sư muội nhìn trận pháp dưới chân, nhíu mày: “Nhưng mà, Phù tu của Nguyệt Thanh Tông chỉ còn lại một người, không phải sao?”
Vậy trận pháp này là do ai bày ra?
Chẳng lẽ Minh Huyền còn có thể đội mồ sống dậy?
Trong một giây Diệp Thanh Hàn đột nhiên ý thức được bản thân đã bỏ sót điều gì rồi.
Chỉ thấy hắn bỗng dưng quay đầu, nhìn thấy Diệp Kiều đang mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ, lòng bàn tay chuyển động, tư thế khoa tay múa chân như này chính xác là chiêu thức mở đầu của Phù tu khi bày trận.
Nàng chậm rãi nói từng chữ: “Do các ngươi ngu, trách được ai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.