Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 55: Dù sao chúng ta cũng không phải người tốt lành gì
Công Chủ Bất Hồi Gia
12/07/2024
Hai đội đi thẳng đến vị trí đã đánh dấu trên bản đồ, đi trước Nguyệt Thanh Tông một bước giết sạch yêu thú nơi đây, nhờ phúc của Diệp Kiều mà đám người Vấn Kiếm Tông không dẫm phải trận pháp nào nữa.
Điều này làm cho Diệp Thanh Hàn càng thêm tin tưởng vào năng lực cường đại của Minh Huyền.
Càng gần đến vị trí đánh dấu, bầu trời dần đổ mưa phùn, do nước mưa có tính axit nên khí dính vào da liền cảm thấy nóng rát, Diệp Kiều sờ cánh tay, ở bí cảnh lúc trước nàng đã gặp qua loại mưa này rồi.
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp thêm lần nữa.
Diệp Thanh Hàn nhíu mày, “Các ngươi có pháp khí phòng ngự không?”
“Không có.” Tiểu sư muội Vấn Kiếm Tông trả lời cực kì ngắn gọn và dứt khoát, “Nghèo.”
Đám người Thành Phong Tông lòng dạ tính toán vô cùng, bán ra một món pháp khí với giá cực kì cao, ai mà mua nổi chứ, chắc chắn đến chết cũng không đủ tiền mua.
Diệp Kiều nghe vậy liền đưa ra một kiến nghị cực kì chân thành, “Hay là các ngươi đội nồi thử xem?”
Thật ra nàng có thể bày trận, nhưng biện pháp này không chỉ mệt mà còn làm cho thân phận bị bại lộ.
“Ngươi lấy nó ở đâu vậy?” Tiết Dư cầm nồi ước lượng thử, cảm thấy trọng lượng cũng rất nhẹ.
“Mượn của nhà ăn á.” Lúc trước nàng định dùng nó để luyện đan, tuy nhiên mấy viên đan dược của nàng có hơi...ờm xấu, hơn nữa đã có Tam sư huynh là Đan tu rồi, thì trước mắt nàng không cần dùng đến cái nồi này.
Đợi khi nào rảnh thì luyện.
“Ta còn có ba cái chậu nè, các ngươi có muốn...?”
Lập tức ba vị sư huynh không chút do dự trả lời: “Muốn.”
Diệp Kiều thì đội nồi, còn ba sư huynh của nàng thì mỗi người đội một cái chậu trên đầu, làm cho các tu sĩ đang ngồi xem bên ngoài đều ngây người.
“Lần này khi Diệp Kiều đi vào bí cảnh, mấy thứ cần thiết thì nàng không đem, còn mấy thứ lạ lùng thì cái gì nàng cũng có là sao?”
“Vấn Kiếm Tông ở bên cạnh đều sợ ngây người hết rồi kìa.”
Diệp Thanh Hàn dùng sức chớp chớp mắt, để bảo đảm một màn này không phải do mình bị ảo giác, hắn nhìn cái nồi to trong tay nàng, sau đó cảm thấy bản thân không thể vứt hết thể diện như vậy được.
Cái này xấu quá đi.
Nhưng không thể không nói, hình như nó dùng khá tốt.
Diệp Thanh Hàn muốn nói lại thôi, chần chờ nửa ngày, cuối cùng mặt không cảm xúc hỏi nàng: “Ờm...ngươi còn cái nồi nào không?”
Diệp Kiều không quay đầu lại: “Hết rồi.”
Nàng không phải đại lí cung cấp sỉ lẻ nồi.
Diệp Thanh Hàn thấy thế chỉ đành im miệng, dựa vào sức chịu đựng của bản thân mà dầm mưa, so với Vấn Kiếm Tông chịu cảnh gió thảm mưa sầu thì Trường Minh Tông thảnh thơi hơn nhiều.
Ba người còn câu được câu không mà nói chuyện phiếm, không có chút nào gấp gáp.
“Nguyệt Thanh Tông cũng đang đuổi đến hang ổ của yêu thú kìa.”
Mấy trường lão ở bên ngoài thấy vậy, trong lòng liền nghĩ thầm.
...Nói thật, đi dưới mưa như này rất hao phí linh lực.
Còn không mau học hỏi Diệp Kiều, đội nồi lên đầu, phải khỏe hơn không?
Gặp phải nước mưa có tính ăn mòn như này, tuy giấy không thể ngăn được nhưng nồi thì có thể, nước mưa rơi xuống đỉnh đầu của bốn người, va chạm với đáy nồi cùng đáy chậu tạo thành một âm điệu kì lạ.
Càng gần đến hang ổ yêu thú càng cảm nhận được gió cát thổi mạnh mẽ xung quanh. Chờ mưa tạnh Diệp Kiều cất nồi đi, sau đó cả hai đội đi sâu vào bên trong.
“Người của Nguyệt Thanh Tông sắp đến rồi.” Diệp Thanh Hàn híp mắt.
“Ta phải đi giải quyết Kiếm tu duy nhất của bọn họ.”
Hắn nhìn về phía Chu Hành Vân, “Ngươi đi chung với ta, dù sao có hai người thì tốc độ xử lí sẽ nhanh hơn.”
Nguyệt Thanh Tông có bốn Phù tu, một Kiếm tu Kim Đan Kỳ, tuy rằng Diệp Thanh Hàn có thể một mình giải quyết được, nhưng hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
Chu Hành Vân cùng Diệp Thanh Hàn đều là Kiếm tu nổi danh từ lúc còn trẻ, đối với thực lực của hai người đều là do mấy người bên ngoài tự đánh giá, nhưng trên thực tế hắn chưa từng giao thủ với Chu Hành Vân lần nào.
Cho tới hiện tại, cũng chưa có ai thấy Chu Hành Vân rút kiếm ra khỏi vỏ.
Chu Hành Vân giả ngu, vẻ mặt mờ mịt: “Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu.”
Diệp Thanh Hàn hít sâu một hơi, lãnh đạm nói: “Chúng ta đang hợp tác với nhau, thì Trường Minh Tông các ngươi cũng phải đưa ra một chút thành ý chứ.”
Bọn họ nhiều Kiếm tu như vậy, muốn động tay với ba Phù tu của Nguyệt Thanh Tông không phải rất dễ dàng hay sao?
Diệp Kiều nhìn vẻ mặt nam chính bây giờ chỉ nghĩ đến thắng lợi, liền sờ cằm, nàng bỗng phát hiện hình như cốt truyện...lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Hiện tại trong lòng Diệp Thanh Hàn chỉ nghĩ đến việc đối phó Nguyệt Thanh Tông. Không hề suy xét đến vấn đề trong ba Phù tu thì có cả nữ chính của hắn luôn sao?
Trong tiểu thuyết ở Đại hội thi đấu Vấn Kiếm Tông một đường thuận lợi cực kì, ở trận thứ hai nam chính còn đi chung với nữ chính, sau đó cả hai cùng nhau cố gắng nỗ lực nữa kìa.
Nhưng hiện tại có lẽ ở trận đấu đầu tiên Nguyệt Thanh Tông bị nàng quấy rối đến nỗi rớt xuống hạng chót, nên đã làm Tống Hàn Thanh tức giận rồi mắng Vân Thước. Mà sau khi nhận được một tràng giáo huấn như vậy, đã dẫn đến việc Vân Thước không cùng với Diệp Thanh Hàn ở bên nhau như trong nguyên tác nữa.
Chu Hành Vân nghe hắn muốn thành ý, lập tức đem Diệp Kiều đẩy qua, “Thành ý của Trường Minh Tông chúng ta đều ở chỗ này.”
Nàng là Kiếm Phù song tu đó, hiện tại tiểu sư muội chính là thành ý lớn nhất của Trường Minh Tông.
Thái dương Diệp Thanh Hàn giật giật, cho rằng Chu Hành Vân đang nhục nhã mình.
Mắt thấy nam chính sắp bị chọc cho tức chết, Diệp Kiều chạy nhanh đến trấn an hắn: “Đừng giận nè, chúng ta giúp mà, giúp là được mà. Ngươi còn không tin Trường Minh Tông của chúng ta sao? Chúng ta đều là những người thành thật.”
Sắc mặt Diệp Thanh Hàn lúc này mới tốt hơn được một chút.
Tính ra bọn họ còn có mắt nhìn người đó.
Tiết Dư sau khi nghe xong, nhờ vào ưu thế về chiều cao của mình, liền đè đầu nàng kéo qua, hai người nhất trí xoay người, lén lút nhỏ giọng thương lượng: “Thật sự giúp Vấn Kiếm Tông hả? Ngươi có tin là sau khi giải quyết xong Nguyệt Thanh Tông thì Diệp Thanh Hàn sẽ quay lại giải quyết luôn chúng ta hay không?”
Nhân cách của Vấn Kiếm Tông cũng không tốt lành gì.
Diệp Kiều: “Có gì đâu, dù sao chúng ta cũng không phải người tốt lành gì.”
Tiết Dư: “...”
Thẻ thân phận của Tống Hàn Thanh không biết bị hắn giấu ở đâu rồi, nhưng Diệp Kiều cảm thấy phân nửa khả năng là giấu trên người Kiếm tu duy nhất của Nguyệt Thanh Tông.
Bởi vậy đối với việc trước tiên giải quyết Kiếm tu của Nguyệt Thanh Tông, thì nàng cũng không có ý kiến gì.
Một bầy gà đỏ một bầy vịt trắng, đứng thành một hàng.
Tống Hàn Thanh thấy thế nhíu mày ý thức được không ổn: “Hai tông này vậy mà lại hợp tác với nhau?”
Không phải Vấn Kiếm Tông trước nay luôn khinh thường và không thích hợp tác với tông môn yếu hơn mình hay sao?
Hợp tác trong bí cảnh đều dưới một hình thức chung, Thành Phong Tông chọn hành động riêng lẻ, còn Nguyệt Thanh Tông với Bích Thủy Tông thì giao dịch với nhau.
Bọn họ bảo vệ Bích Thủy Tông, còn Bích Thủy Tông phụ trách cung cấp đan dược, bày trận rất hao linh khí, nên nếu không có Đan tu bên cạnh, thì bọn họ sẽ không đủ sức để chịu đựng được lâu.
“Diệp Thanh Hàn chắc là muốn dựa vào mấy lá bùa còn lại của Minh Huyền để thuận lợi ở trong bí cảnh đi? Đúng là một đám Kiếm tu không có đầu óc, vậy mà không biết suốt ngày vênh mặt làm gì?” Tô Trọc hừ một tiếng, cực kì khinh thường.
“Tô Trọc nè, người không có đầu óc như ta hình như gần đây mới treo các ngươi lên cây á.”
Tu sĩ ở bên ngoài, “Diệp Kiều như kiểu: ngươi nói ai không có đầu óc đâu?”
“Không đúng không đúng, Diệp Kiều là hai đạo song tu mà, nếu mà nói đúng thì nàng không giống như Kiếm tu không có đầu óc a.”
Cuối cùng khán giả rút ra kết luận: Tô Trọc này chắc là chưa từng bị Diệp Kiều giáo huấn đi?
“Thật ra nếu lúc trước Diệp Kiều còn ở Nguyệt Thanh Tông, thì không phải bọn họ sẽ có hai Kiếm tu cùng năm Phù tu sao.”
Đúng vậy.
Ai lại không nghĩ đến việc bản thân có một đệ tử hai đạo song tu đâu? Chỉ cần thiên phú cao một chút, thì có thể một gánh hai luôn đó.
Vân Ngân nhìn thấy xung quanh mọi người đều tặng cho hắn ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, hắn cũng hối hận rồi, rốt cuộc chỉ vì chuyện một gốc linh thảo nhỏ xíu, lại thả chạy mất một đệ tử như vậy, đúng là mất nhiều hơn được mà.
Nhưng vì sĩ diện, nên hắn cũng cố gắng ra vẻ không để ý mà nói:
“Chỉ là trung phẩm linh căn mà thôi.”
“Dù có là hai đạo song tu, thì cũng chỉ là một con gà mờ.”
Triệu trưởng lão khẽ cười: “Các ngươi toàn là cực phẩm linh căn, nhưng lên sân khấu vẫn bị đá mông xuống hạng chót đó thôi. Vậy dù linh căn có như thế nào đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả hạng nhất từ dưới đếm lên a.”
Các trưởng lão đều nhận ra sự trào phúng trong lời nói. Cùng lúc đó diễn biến của nhóm thân truyền bên trong bí cảnh cũng đang rất náo nhiệt.
************
Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn chạm mặt trong nháy mắt, liền nhận thấy không ổn lắm, tuy nhiên hắn cũng không lo lắng. Ở chiến trường viễn cổ, chính là nơi ưu thế cho Phù tu, sau khi Minh Huyền bị loại, thì trong bí cảnh này đã trở thành thiên hạ của Nguyệt Thanh Tông bọn họ.
Diệp Thanh Hàn không cho hắn nói bất kì lời vô nghĩa nào, xách kiếm lên mà nhào tới, ánh sáng phủ lên bốn phía, cùng với sự xuất hiện của trận pháp.
Linh lực cường đại dao động, dưới uy áp của Kim Đan làm cho Diệp Kiều đình trệ một chút, Chu Hành Vân thấy vậy liền phóng ra uy áp của mình bao phủ lấy tiểu sư muội để nàng dễ chịu hơn.
Trên người chợt nhẹ nhõm, Diệp Kiều ngẩng đầu cười với Chu Hành Vân một cái, sau đó yên lặng lui về phía sau một bước, nhờ vào dáng người cao lớn của mấy sư huynh nhà mình mà núp một chút.
Khi thấy hai bên đánh nhau được một thời gian, nàng liền bấm đầu ngón tay niệm thần chú, trận pháp của Nguyệt Thanh Tông dần xuất hiện.
Giam Cầm Trận từ dưới chân im lặng lan ra, đem Trường Minh Tông nhốt lại.
“???”
“Hở?”
“Nếu ta không nhìn lầm, thì trận pháp này là do Diệp Kiều bày ra đi?”
“Ngươi không nhìn lầm đâu, nàng ngay từ đầu đã lén lút bày trận rồi.”
Cái này kêu là gì? Tự mình nhốt mình sao?
Tống Hàn Thanh nhìn đến bốn người Trường Minh Tông bị nhốt, cũng ngẩn người, “Khoan đã...”
Hắn đâu có đem mấy người Diệp Kiều nhốt lại?
Hắn nghi hoặc nhìn thoáng qua tiểu sư đệ, chẳng lẽ Tô Trọc làm?
Bởi vì trận pháp đúng thật là của Nguyệt Thanh Tông, do đó Tống Hàn Thanh đối với mấy sư đệ sư muội của mình cũng không hoài nghi điều gì.
Chỉ cho là đối phương muốn bày ra trận pháp mà thôi.
Diệp đầu sỏ gây tội Kiều đứng bên trong trận pháp, nhìn hai nhóm người đánh nhau, đột nhiên la lên: “Chúng ta không ra được. Làm sao bây giờ, ai tới cứu chúng ta đây? Huhuhu”
Tiết Dư: “...”
Thấy nhóm người này đánh nhau tâm huyết quá, không ai để ý đến nàng, nên Diệp Kiều thu lại biểu tình, nhanh chóng quan sát cuộc chiến bên ngoài, sau đó lưu loát ngồi xuống: “Được rồi, chúng ta cho bọn họ đánh thêm một lát đi.”
Ai cũng không biết Diệp Kiều biết phá trận, nên bọn họ đều cho rằng Trường Minh Tông tạm thời không ra được vì vậy hai nhóm người liền bỏ qua bọn họ mà lao vào đánh nhau càng thêm kịch liệt.
Hiện trường bây giờ cát bay đá chạy, Ngũ Hành trận pháp, Diệp Kiều chờ bọn họ đánh nhau mệt rồi, sẽ phá vỡ trận pháp rồi đi thu thập từng người.
Địch Trầm nhìn một màn này, không biết là do sợ hãi hay là kính sợ mà lẩm bẩm: “Hèn quá...”
Điều này làm cho Diệp Thanh Hàn càng thêm tin tưởng vào năng lực cường đại của Minh Huyền.
Càng gần đến vị trí đánh dấu, bầu trời dần đổ mưa phùn, do nước mưa có tính axit nên khí dính vào da liền cảm thấy nóng rát, Diệp Kiều sờ cánh tay, ở bí cảnh lúc trước nàng đã gặp qua loại mưa này rồi.
Không nghĩ tới hôm nay lại gặp thêm lần nữa.
Diệp Thanh Hàn nhíu mày, “Các ngươi có pháp khí phòng ngự không?”
“Không có.” Tiểu sư muội Vấn Kiếm Tông trả lời cực kì ngắn gọn và dứt khoát, “Nghèo.”
Đám người Thành Phong Tông lòng dạ tính toán vô cùng, bán ra một món pháp khí với giá cực kì cao, ai mà mua nổi chứ, chắc chắn đến chết cũng không đủ tiền mua.
Diệp Kiều nghe vậy liền đưa ra một kiến nghị cực kì chân thành, “Hay là các ngươi đội nồi thử xem?”
Thật ra nàng có thể bày trận, nhưng biện pháp này không chỉ mệt mà còn làm cho thân phận bị bại lộ.
“Ngươi lấy nó ở đâu vậy?” Tiết Dư cầm nồi ước lượng thử, cảm thấy trọng lượng cũng rất nhẹ.
“Mượn của nhà ăn á.” Lúc trước nàng định dùng nó để luyện đan, tuy nhiên mấy viên đan dược của nàng có hơi...ờm xấu, hơn nữa đã có Tam sư huynh là Đan tu rồi, thì trước mắt nàng không cần dùng đến cái nồi này.
Đợi khi nào rảnh thì luyện.
“Ta còn có ba cái chậu nè, các ngươi có muốn...?”
Lập tức ba vị sư huynh không chút do dự trả lời: “Muốn.”
Diệp Kiều thì đội nồi, còn ba sư huynh của nàng thì mỗi người đội một cái chậu trên đầu, làm cho các tu sĩ đang ngồi xem bên ngoài đều ngây người.
“Lần này khi Diệp Kiều đi vào bí cảnh, mấy thứ cần thiết thì nàng không đem, còn mấy thứ lạ lùng thì cái gì nàng cũng có là sao?”
“Vấn Kiếm Tông ở bên cạnh đều sợ ngây người hết rồi kìa.”
Diệp Thanh Hàn dùng sức chớp chớp mắt, để bảo đảm một màn này không phải do mình bị ảo giác, hắn nhìn cái nồi to trong tay nàng, sau đó cảm thấy bản thân không thể vứt hết thể diện như vậy được.
Cái này xấu quá đi.
Nhưng không thể không nói, hình như nó dùng khá tốt.
Diệp Thanh Hàn muốn nói lại thôi, chần chờ nửa ngày, cuối cùng mặt không cảm xúc hỏi nàng: “Ờm...ngươi còn cái nồi nào không?”
Diệp Kiều không quay đầu lại: “Hết rồi.”
Nàng không phải đại lí cung cấp sỉ lẻ nồi.
Diệp Thanh Hàn thấy thế chỉ đành im miệng, dựa vào sức chịu đựng của bản thân mà dầm mưa, so với Vấn Kiếm Tông chịu cảnh gió thảm mưa sầu thì Trường Minh Tông thảnh thơi hơn nhiều.
Ba người còn câu được câu không mà nói chuyện phiếm, không có chút nào gấp gáp.
“Nguyệt Thanh Tông cũng đang đuổi đến hang ổ của yêu thú kìa.”
Mấy trường lão ở bên ngoài thấy vậy, trong lòng liền nghĩ thầm.
...Nói thật, đi dưới mưa như này rất hao phí linh lực.
Còn không mau học hỏi Diệp Kiều, đội nồi lên đầu, phải khỏe hơn không?
Gặp phải nước mưa có tính ăn mòn như này, tuy giấy không thể ngăn được nhưng nồi thì có thể, nước mưa rơi xuống đỉnh đầu của bốn người, va chạm với đáy nồi cùng đáy chậu tạo thành một âm điệu kì lạ.
Càng gần đến hang ổ yêu thú càng cảm nhận được gió cát thổi mạnh mẽ xung quanh. Chờ mưa tạnh Diệp Kiều cất nồi đi, sau đó cả hai đội đi sâu vào bên trong.
“Người của Nguyệt Thanh Tông sắp đến rồi.” Diệp Thanh Hàn híp mắt.
“Ta phải đi giải quyết Kiếm tu duy nhất của bọn họ.”
Hắn nhìn về phía Chu Hành Vân, “Ngươi đi chung với ta, dù sao có hai người thì tốc độ xử lí sẽ nhanh hơn.”
Nguyệt Thanh Tông có bốn Phù tu, một Kiếm tu Kim Đan Kỳ, tuy rằng Diệp Thanh Hàn có thể một mình giải quyết được, nhưng hắn muốn tốc chiến tốc thắng.
Chu Hành Vân cùng Diệp Thanh Hàn đều là Kiếm tu nổi danh từ lúc còn trẻ, đối với thực lực của hai người đều là do mấy người bên ngoài tự đánh giá, nhưng trên thực tế hắn chưa từng giao thủ với Chu Hành Vân lần nào.
Cho tới hiện tại, cũng chưa có ai thấy Chu Hành Vân rút kiếm ra khỏi vỏ.
Chu Hành Vân giả ngu, vẻ mặt mờ mịt: “Ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu.”
Diệp Thanh Hàn hít sâu một hơi, lãnh đạm nói: “Chúng ta đang hợp tác với nhau, thì Trường Minh Tông các ngươi cũng phải đưa ra một chút thành ý chứ.”
Bọn họ nhiều Kiếm tu như vậy, muốn động tay với ba Phù tu của Nguyệt Thanh Tông không phải rất dễ dàng hay sao?
Diệp Kiều nhìn vẻ mặt nam chính bây giờ chỉ nghĩ đến thắng lợi, liền sờ cằm, nàng bỗng phát hiện hình như cốt truyện...lệch khỏi quỹ đạo rồi.
Hiện tại trong lòng Diệp Thanh Hàn chỉ nghĩ đến việc đối phó Nguyệt Thanh Tông. Không hề suy xét đến vấn đề trong ba Phù tu thì có cả nữ chính của hắn luôn sao?
Trong tiểu thuyết ở Đại hội thi đấu Vấn Kiếm Tông một đường thuận lợi cực kì, ở trận thứ hai nam chính còn đi chung với nữ chính, sau đó cả hai cùng nhau cố gắng nỗ lực nữa kìa.
Nhưng hiện tại có lẽ ở trận đấu đầu tiên Nguyệt Thanh Tông bị nàng quấy rối đến nỗi rớt xuống hạng chót, nên đã làm Tống Hàn Thanh tức giận rồi mắng Vân Thước. Mà sau khi nhận được một tràng giáo huấn như vậy, đã dẫn đến việc Vân Thước không cùng với Diệp Thanh Hàn ở bên nhau như trong nguyên tác nữa.
Chu Hành Vân nghe hắn muốn thành ý, lập tức đem Diệp Kiều đẩy qua, “Thành ý của Trường Minh Tông chúng ta đều ở chỗ này.”
Nàng là Kiếm Phù song tu đó, hiện tại tiểu sư muội chính là thành ý lớn nhất của Trường Minh Tông.
Thái dương Diệp Thanh Hàn giật giật, cho rằng Chu Hành Vân đang nhục nhã mình.
Mắt thấy nam chính sắp bị chọc cho tức chết, Diệp Kiều chạy nhanh đến trấn an hắn: “Đừng giận nè, chúng ta giúp mà, giúp là được mà. Ngươi còn không tin Trường Minh Tông của chúng ta sao? Chúng ta đều là những người thành thật.”
Sắc mặt Diệp Thanh Hàn lúc này mới tốt hơn được một chút.
Tính ra bọn họ còn có mắt nhìn người đó.
Tiết Dư sau khi nghe xong, nhờ vào ưu thế về chiều cao của mình, liền đè đầu nàng kéo qua, hai người nhất trí xoay người, lén lút nhỏ giọng thương lượng: “Thật sự giúp Vấn Kiếm Tông hả? Ngươi có tin là sau khi giải quyết xong Nguyệt Thanh Tông thì Diệp Thanh Hàn sẽ quay lại giải quyết luôn chúng ta hay không?”
Nhân cách của Vấn Kiếm Tông cũng không tốt lành gì.
Diệp Kiều: “Có gì đâu, dù sao chúng ta cũng không phải người tốt lành gì.”
Tiết Dư: “...”
Thẻ thân phận của Tống Hàn Thanh không biết bị hắn giấu ở đâu rồi, nhưng Diệp Kiều cảm thấy phân nửa khả năng là giấu trên người Kiếm tu duy nhất của Nguyệt Thanh Tông.
Bởi vậy đối với việc trước tiên giải quyết Kiếm tu của Nguyệt Thanh Tông, thì nàng cũng không có ý kiến gì.
Một bầy gà đỏ một bầy vịt trắng, đứng thành một hàng.
Tống Hàn Thanh thấy thế nhíu mày ý thức được không ổn: “Hai tông này vậy mà lại hợp tác với nhau?”
Không phải Vấn Kiếm Tông trước nay luôn khinh thường và không thích hợp tác với tông môn yếu hơn mình hay sao?
Hợp tác trong bí cảnh đều dưới một hình thức chung, Thành Phong Tông chọn hành động riêng lẻ, còn Nguyệt Thanh Tông với Bích Thủy Tông thì giao dịch với nhau.
Bọn họ bảo vệ Bích Thủy Tông, còn Bích Thủy Tông phụ trách cung cấp đan dược, bày trận rất hao linh khí, nên nếu không có Đan tu bên cạnh, thì bọn họ sẽ không đủ sức để chịu đựng được lâu.
“Diệp Thanh Hàn chắc là muốn dựa vào mấy lá bùa còn lại của Minh Huyền để thuận lợi ở trong bí cảnh đi? Đúng là một đám Kiếm tu không có đầu óc, vậy mà không biết suốt ngày vênh mặt làm gì?” Tô Trọc hừ một tiếng, cực kì khinh thường.
“Tô Trọc nè, người không có đầu óc như ta hình như gần đây mới treo các ngươi lên cây á.”
Tu sĩ ở bên ngoài, “Diệp Kiều như kiểu: ngươi nói ai không có đầu óc đâu?”
“Không đúng không đúng, Diệp Kiều là hai đạo song tu mà, nếu mà nói đúng thì nàng không giống như Kiếm tu không có đầu óc a.”
Cuối cùng khán giả rút ra kết luận: Tô Trọc này chắc là chưa từng bị Diệp Kiều giáo huấn đi?
“Thật ra nếu lúc trước Diệp Kiều còn ở Nguyệt Thanh Tông, thì không phải bọn họ sẽ có hai Kiếm tu cùng năm Phù tu sao.”
Đúng vậy.
Ai lại không nghĩ đến việc bản thân có một đệ tử hai đạo song tu đâu? Chỉ cần thiên phú cao một chút, thì có thể một gánh hai luôn đó.
Vân Ngân nhìn thấy xung quanh mọi người đều tặng cho hắn ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, hắn cũng hối hận rồi, rốt cuộc chỉ vì chuyện một gốc linh thảo nhỏ xíu, lại thả chạy mất một đệ tử như vậy, đúng là mất nhiều hơn được mà.
Nhưng vì sĩ diện, nên hắn cũng cố gắng ra vẻ không để ý mà nói:
“Chỉ là trung phẩm linh căn mà thôi.”
“Dù có là hai đạo song tu, thì cũng chỉ là một con gà mờ.”
Triệu trưởng lão khẽ cười: “Các ngươi toàn là cực phẩm linh căn, nhưng lên sân khấu vẫn bị đá mông xuống hạng chót đó thôi. Vậy dù linh căn có như thế nào đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả hạng nhất từ dưới đếm lên a.”
Các trưởng lão đều nhận ra sự trào phúng trong lời nói. Cùng lúc đó diễn biến của nhóm thân truyền bên trong bí cảnh cũng đang rất náo nhiệt.
************
Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn chạm mặt trong nháy mắt, liền nhận thấy không ổn lắm, tuy nhiên hắn cũng không lo lắng. Ở chiến trường viễn cổ, chính là nơi ưu thế cho Phù tu, sau khi Minh Huyền bị loại, thì trong bí cảnh này đã trở thành thiên hạ của Nguyệt Thanh Tông bọn họ.
Diệp Thanh Hàn không cho hắn nói bất kì lời vô nghĩa nào, xách kiếm lên mà nhào tới, ánh sáng phủ lên bốn phía, cùng với sự xuất hiện của trận pháp.
Linh lực cường đại dao động, dưới uy áp của Kim Đan làm cho Diệp Kiều đình trệ một chút, Chu Hành Vân thấy vậy liền phóng ra uy áp của mình bao phủ lấy tiểu sư muội để nàng dễ chịu hơn.
Trên người chợt nhẹ nhõm, Diệp Kiều ngẩng đầu cười với Chu Hành Vân một cái, sau đó yên lặng lui về phía sau một bước, nhờ vào dáng người cao lớn của mấy sư huynh nhà mình mà núp một chút.
Khi thấy hai bên đánh nhau được một thời gian, nàng liền bấm đầu ngón tay niệm thần chú, trận pháp của Nguyệt Thanh Tông dần xuất hiện.
Giam Cầm Trận từ dưới chân im lặng lan ra, đem Trường Minh Tông nhốt lại.
“???”
“Hở?”
“Nếu ta không nhìn lầm, thì trận pháp này là do Diệp Kiều bày ra đi?”
“Ngươi không nhìn lầm đâu, nàng ngay từ đầu đã lén lút bày trận rồi.”
Cái này kêu là gì? Tự mình nhốt mình sao?
Tống Hàn Thanh nhìn đến bốn người Trường Minh Tông bị nhốt, cũng ngẩn người, “Khoan đã...”
Hắn đâu có đem mấy người Diệp Kiều nhốt lại?
Hắn nghi hoặc nhìn thoáng qua tiểu sư đệ, chẳng lẽ Tô Trọc làm?
Bởi vì trận pháp đúng thật là của Nguyệt Thanh Tông, do đó Tống Hàn Thanh đối với mấy sư đệ sư muội của mình cũng không hoài nghi điều gì.
Chỉ cho là đối phương muốn bày ra trận pháp mà thôi.
Diệp đầu sỏ gây tội Kiều đứng bên trong trận pháp, nhìn hai nhóm người đánh nhau, đột nhiên la lên: “Chúng ta không ra được. Làm sao bây giờ, ai tới cứu chúng ta đây? Huhuhu”
Tiết Dư: “...”
Thấy nhóm người này đánh nhau tâm huyết quá, không ai để ý đến nàng, nên Diệp Kiều thu lại biểu tình, nhanh chóng quan sát cuộc chiến bên ngoài, sau đó lưu loát ngồi xuống: “Được rồi, chúng ta cho bọn họ đánh thêm một lát đi.”
Ai cũng không biết Diệp Kiều biết phá trận, nên bọn họ đều cho rằng Trường Minh Tông tạm thời không ra được vì vậy hai nhóm người liền bỏ qua bọn họ mà lao vào đánh nhau càng thêm kịch liệt.
Hiện trường bây giờ cát bay đá chạy, Ngũ Hành trận pháp, Diệp Kiều chờ bọn họ đánh nhau mệt rồi, sẽ phá vỡ trận pháp rồi đi thu thập từng người.
Địch Trầm nhìn một màn này, không biết là do sợ hãi hay là kính sợ mà lẩm bẩm: “Hèn quá...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.