Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 91: Ngươi mạnh kệ ngươi
Công Chủ Bất Hồi Gia
12/07/2024
Diệp Kiều: “...”
“Các bằng hữu.” Nàng vui vẻ quyết định lơ đi câu nói của Đại sư huynh nhà mình, quay đầu vỗ vỗ tay, ý bảo bọn họ nhìn qua.
“Đan lô đã tới tay, linh thảo của các ngươi chắc là vẫn còn hết đi?”
Miểu Miểu gật đầu: “Ừm. Nhưng mà đan dược luyện ra bị bọn họ ăn hết rồi.”
Ít ra thì đã lấy lại được túi trữ vật.
Tiết Dư nhìn ở đây nhiều Đan tu như vậy, thì lần này không cần đợi Diệp Kiều mở miệng, hắn đã chớp chớp mắt, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đã có linh thảo rồi, vậy đêm nay các ngươi cùng ta luyện Thúc Tình Đan đi.”
“Thúc Tình Đan?” Tư Diệu Ngôn giật giật mí mắt, sợ mình nghe nhầm: “Đó là cái gì?”
“Nghe tên đoán nghĩa đi, các ngươi không hiểu sao?” Tiết Dư thấy tất cả Đan tu đều nhìn qua, hiện tại da mặt hắn đã dày hơn rồi nên cũng không còn ngại ngùng nữa, dùng giọng điệu ôn nhu nhất mà giải thích: “Chính là loại đan dược khiến cho yêu thú trở nên động dục điên cuồng.”
“Chúng ta không còn thời gian nữa, nên nếu không dùng thủ đoạn thì chỉ có thể cam chịu hạng chót thôi.”
Tiết Dư lúc bắt đầu thì không được tự nhiên cho lắm, nhưng đến hiện tại thì dường như đã không cảm thấy gì nữa, chỉ cần có Diệp Kiều ở đây là được.
Tư Diệu Ngôn: “...Tốt, hiểu rồi.”
“Sáng mai chúng ta chia làm hai đường.”
Minh Huyền đứng lên, chuẩn bị tốt bùa chú, “Buổi tối hôm nay sẽ bắt đầu hành động, các ngươi dùng Thúc Tình Đan dẫn yêu thú lại đây, ta bày trận giam bọn chúng, Mộc Trọng Hi ở phía sau giết yêu thú, Miểu Miểu bổ đao.”
“Mấy người còn lại thì đi theo Diệp Kiều nghe nàng chỉ huy.”
Hiện tại số lượng yêu thú của năm tông chênh lệch cũng không quá lớn, chỉ cần phối hợp tốt một chút, thì bên trong bí cảnh thiên biến vạn hóa như vậy, còn dư lại hai ngày muốn vượt lên cũng không phải không có khả năng.
“Tin tưởng ta.” Diệp Kiều ngữ khí thật bình tĩnh: “Hiện tại bọn họ, tụ lại vào nhau thì giống như một bãi cớt, nhưng khi phân tán ra thì chính là sao trên trời.”
“Chỉ cần bọn họ tụ lại ở bên nhau thì chúng ta có thể kéo dài thời gian chờ đến khi bí cảnh kết thúc, những người khác đi tìm yêu thú, nhân cơ hội đem vị trí xếp hạng lật kèo.”
Diệp Kiều nhìn sắc trời, “Ngày mai chúng ta liền đi kìm chân ba tông. Dùng mọi cách kéo dài thời gian, chỉ cần đợi đến khi bí cảnh kết thúc thì thắng lợi chính là của chúng ta.”
Chờ kế hoạch thương lượng đâu vào đấy, kế tiếp liền đến thời gian dạy học.
“Các ngươi lấy ra đan lô cho ta xem đi.”
Nghe vậy, nhóm Đan tu liền nhìn nhau rồi lấy đan lô của mình ra.
Đan lô lớn bằng bàn tay chợt biến lớn, vừa dày vừa nặng lại còn to thiệt to, nhìn qua thì rất là chắc chắn.
Diệp Kiều sau khi đánh giá một vòng liền rất vừa lòng.
Không tệ nha.
Xuất sắc luôn.
“Đợi ngày mai, khi nào có người đến gần các ngươi thì nhanh chóng ném đan lô qua.”
Liễu Uẩn theo bản năng hỏi: “Ném như thế nào?”
“Người nào nhào đến.” Diệp Kiều chỉ vào đan lô, lời ít mà ý nhiều: “Nện người đó.”
“...”
“Dùng cái này.” Tư Diệu Ngôn run rẩy nhìn nhìn đan lô của mình: “Nện người sao?”
Không phải, Đan tu ở Trường Minh Tông các ngươi đều cuồng dã vậy ư?
“Ngươi nhìn Tiết Dư đi.” Diệp Kiều thấy bọn họ vẫn còn chần chờ, liền lập tức lấy ví dụ, “Lúc trước hắn là người dúng đan lô đập Sở Hành Chi rồi thẳng tay loại trừ đó.”
“Hắn đã có thể, thì các ngươi cũng có thể.”
Tư Diệu Ngôn chỉ tưởng tượng đến cảnh tiếp theo một nhóm Đan tu xách theo đan lô khắp nơi loảng xoảng loảng xoảng hết đập rồi nện người khác, thì liền cảm thấy khó thở.
Tiết Dư biểu hiện cho bọn họ xem thử, hắn phóng to đan lô, sau đó nện xuống đất, làm cho khói bụi bay mịt mù, mặt đất chấn động nhẹ.
Cuối cùng, hắn ôn hòa đưa ra kết luận:
“Bên dưới đan lô, chúng sinh bình đẳng.”
“Ta tin tưởng, các ngươi cũng sẽ làm được.”
“...”
Đám Tư Diệu Ngôn cực kì kính nể: “Tốt. Chúng ta đã hiểu!”
Nỗ lực lấy Đan tu của Trường Minh Tông làm chuẩn là được.
“Mỗi thân truyền ở Trường Minh Tông đều là một nhân tài a.”
“Cười chết ta rồi, lại còn thêm công tác tư tưởng tẩy não người khác nữa chứ.”
“Tổ chức bán hàng đa cấp quy mô diện rộng ư.”
“Một đám thân truyền đã nhầm đường lạc lối rồi. Đám trẻ phản nghịch, đau đớn nhân tâm!!”
**********
Khi ba tông tỉnh lại sau một giấc ngủ liền phát hiện xếp hạng trên ngọc giản đã trải qua một cuộc đổi mới, Trường Minh Tông với Bích Thủy Tông vậy mà đuổi theo kịp.
“Má.”
“Làm sao mà Trường Minh Tông với Bích Thủy Tông nhảy lên được hạng ba với hạng tư rồi?”
Lúc này chỉ mới một buổi tối trôi qua thôi mà, rốt cuộc là bọn họ từ nơi nào tìm được yêu thú vậy?
“Không biết nữa.” Tống Hàn Thanh lắc đầu, “Nhưng Diệp Kiều kia có quá nhiều hành động hèn hạ, chỉ còn một ngày nữa là bí cảnh kết thúc, nên chúng ta không thể để bị tuột hạng như vậy.”
Bọn họ phải đi ra ngoài tìm yêu thú, để ổn định vị trí xếp hạng.
Tần Hoài bị con số không ngừng tăng lên làm cho tâm phiền ý loạn. Tình huống bên Trường Minh Tông như thế nào vậy? Không phải bọn họ đang thiếu đan dược sao?
Làm sao mà chỉ qua một đêm liền trở nên mạnh như vậy? Giống như không bị ảnh hưởng bởi bí cảnh một chút nào.
“Ta thấy có chỗ không được thích hợp cho lắm.” Tống Hàn Thanh nghĩ Diệp Kiều không có khả năng ngồi chờ chết, hắn sợ trên đường có mai phục.
“Đừng nói nữa.” Sở Hành Chi nói: “Trường Minh Tông đã sắp leo lên hạng nhì rồi, cứ ngồi chờ chết như vậy thì đợi mọi thứ xong xuôi là chúng ta cũng toi luôn rồi.”
Đúng vậy.
Hắn cắn chặt răng: “Đi.”
Tống Hàn Thanh cũng không tin, lúc trước Diệp Kiều có thể mai phục mình là vì có sự giúp đỡ của Đoạn Hoành Đao với Thẩm Tử Vi, hiện tại bọn họ không có Khí tu thì làm sao đối phó được với bọn hắn đây?
Nàng chỉ dẫn theo một đám Đan tu, thì Trường Minh Tông có thể làm được gì đây.
*********
Ba tông bắt đầu đi ra khỏi doanh trại của mình, suốt quãng đường Tống Hàn Thanh luôn phóng ra thần thức để dò xét, sợ xui xẻo gặp trúng bẫy rập nào đó.
“Có người.”
Sau khí thần thức Tống Hàn Thanh cảm nhận được động tĩnh, thì lập tức cảnh báo: “Cẩn thận.”
Lúc này một mũi tên bắn ra.
Sở Hành Chi một kiếm đánh gãy mũi tên, khinh thường: “Xem thường ai vậy?”
Giây tiếp theo, dưới chân Tống Hàn Thanh bỗng dẫm trúng một thứ gì đó, hắn còn chưa kịp cúi đầu xem xét, thì đã vang lên tiếng nổ tung.
Kim Cương phù trong người Tống Hàn Thanh bị vỡ nát một lá, mấy người khác cũng bị bom nổ cho đen thui mặt mày.
“Cái quỷ gì vậy?”
Tần Hoài nhịn không được mà hỏi.
Đoạn Hoành Đao nhìn thấy chúng quen mắt, liền lau mồ hôi, “Hình như là đồ của Diệp Kiều á.”
Lúc trước nàng đã dùng thứ này để nổ tung bụng yêu thú a, mà kí ức này đối với Đoạn Hoành Đao vẫn luôn nhớ mãi không quên.
“Cái thứ đồ chơi này, sẽ nổ mạnh.” Tống Hàn Thanh đã được trải nghiệm qua, lúc đó cũng là cùng nhau ở trong bụng yêu thú nên hắn đã gặp rồi, “Hơn nữa tốc độ nổ tung của nó lại rất nhanh, không kịp đề phòng đâu.”
“Mọi người tách nhau ra.”
Diệp Thanh Hàn lạnh lùng nói: “Tô Trọc, Chúc Ưu, hai người các ngươi đi xác định vị trí đánh lén của bọn họ.”
“Hôm nay nhất định phải giải quyết hết đám đó.”
Hai người liếc nhau, sau đó bắt đầu thả ra thần thức để tìm kiếm vị trí của nhóm Đan tu.
Tại sao lại là Đan tu? Đương nhiên là bởi vì Đan tu dễ đối phó hơn.
Chúc Ưu sau khi cảm nhận được đối phương, liền không chút lưu tình mà hướng kiếm đâm qua, Tư Diệu Ngôn theo bản năng lui về sau định quay đầu chạy.
Nhưng khi nhìn thoáng qua sắc trời, lại nhớ đến Diệp Kiều nói muốn kéo dài thời gian, nàng liền cắn chặt răng, quay đầu lại, lấy ra đan lô của mình nện qua.
Chúc Ưu phản ứng không kịp thiếu chút nữa đã bị đập trúng.
Không chỉ có Tư Diệu Ngôn, mà mấy Đan tu khác cũng bắt chước làm theo, chỉ cần người nào muốn đến gần, đều sẽ bị đan lô to bự làm cho lui về sau.
Con mẹ nó.
Rốt cuộc là Diệp Kiều đã dạy cho đám Đan tu này cái gì vậy hả?
Diệp Kiều ngồi xổm trên cây thấy một màn như vậy, không chút do dự ném xuống hai lá Sương Mù phù, trong nháy mắt sương mù nhanh chóng lan ra, toàn bộ bí cảnh liền ngập tràn không khí sương khói lượn lờ.
Nàng thích nhất là đục nước béo cò nha.
Nước càng đục thì quẩy càng vui.
“Sương khói này lại là cái gì vậy? Rốt cuộc nàng từ nơi nào tạo ra mấy thứ này a?” Đoạn Hoành Đao muốn khóc.
Nhưng hiện tại không phải là thời gian để nói chuyện, hắn sốt ruột hoảng hốt mở ra pháp khí, tạo ra màng chắn bao bọc lại mấy người trong tông môn mình.
Nhóm Phù tu có Kim Cương phù, nên có thể miễn cưỡng chặn lại, khổ nhất chỉ có Kiếm tu mà thôi. Dưới một mảnh sương mù không rõ địch ta, lại còn lâu lâu bay ra mấy mũi tên, rồi bùa, rồi bom.
Bọn họ lúc đầu còn có thể giữ vững lí trí, đánh rớt được mấy thứ bay đến không rõ ràng, nhưng càng về sau thì càng loạn.
Bởi vì sau đó Diệp Kiều thiếu đạo đức không dùng đồ chơi của nàng với mũi tên để tấn công nữa, mà bắt đầu dẫn dắt một đám Đan tu chuyển sang chơi ném đá.
“Má nó.” Sở Hành Chi nói: “Nàng có bệnh đi.”
Chiến lược hư hư ảo ảo của Diệp Kiều vậy mà lại đem lại hiệu quả rõ ràng, bọn họ cũng không biết giây tiếp theo sẽ bị chọi cái gì, chỉ có thể liều mạng lặp đi lặp lại động tác chém rớt vật thể bay qua.
Nhưng nhìn một đám Kiếm tu sử dụng kiếm quyết để đối phó với mấy cục đá bình thường, lại còn trong bộ dáng căng thẳng thì thấy rất kì quái cùng vô tri.
Phương thức này không chỉ lãng phí linh khí, mà còn lãng phí thể lực.
Diệp Kiều chơi chiêu tiêu hao chiến lực này rất thành công, làm cho không ít bùa chú của Phù tu thì bị nát, pháp khí của Khí tu cũng bị hủy.
Trong một giây trận tuyến bị rối loạn, Diệp Kiều vung tay hô to: “Các huynh đệ, thời điểm báo thù đến rồi.”
“Đánh bọn họ.”
Tiết Dư khởi động Sơn Hà Đồ, ai phản ứng nhanh thì mau chóng cách xa phạm vi, còn phản ứng chậm thì trong nháy mắt đã có hai người bị kéo vào.
Diệp Kiều dưới sự mờ ảo của sương mù, đã âm thầm dán bùa lên người Sở Hành Chi.
Bởi vì vừa rồi mới bị cục đá chọi qua rất nhiều lần, nên Sở Hành Chi chỉ nghĩ đó là cục đá, nhưng giây tiếp theo trên người hắn đã có thêm một lá Định Thân phù.
Loại bùa này có thể duy trì 30 giây.
Nhưng 30 giây cũng đủ để giải quyết rồi.
Vì thế, lúc Truyền Tống Trận mở ra, ánh mắt mọi người liền theo bản năng mà nhìn qua.
——Là ai bị loại rồi?
Kẻ xui xẻo Sở Hành Chi vội vàng phun ra một câu: “Ta hận các ngươi.” Vừa dứt lời thì bị đưa ra ngoài.
Trầm mặc.
Tu Chân Giới đêm nay.
“Đù.” Chúc Ưu chấn kinh rồi, “Từ từ, là ai loại Sở Hành Chi vậy?”
“Ta.” Diệp Thanh Hàn phun ra một chữ.
Những người khác liền bàng hoàng.
“Đại sư huynh.” Đầu ngón tay Chúc Ưu nhanh chóng bấm kiếm quyết, chặn lại phục kích, ngữ khí nhàn nhạt: “Sở Hành Chi tuy rằng hơi ngốc, nhưng không đến mức ngươi giết hắn đi?”
Sở Hành Chi tội không đáng chếc như vậy a.
Diệp Thanh Hàn cảm xúc cũng có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn cố gắng ra vẻ lạnh lùng, “Lúc đó hiện trường quá loạn, Diệp Kiều còn có đạn sương mù.”
Làm cho tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái không phân biệt được quân ta với kẻ thù, làm sao hắn biết được cái người dựa lưng với hắn là Sở Hành Chi cơ chứ?
Tống Hàn Thanh công kích, “Hơn nữa chó bị đạp vào chân còn biết kêu ẳng ẳng, ai mà ngờ hắn bị đánh lại không biết kêu lên tiếng nào?”
Sao có thể trách Diệp Thanh Hàn được?
Sở Hành Chi sau khi bị loại liền nghe thấy lời như vậy, làm hắn tức đến mức muốn hộc máu, bộ hắn không nghĩ đến việc trốn hay sao? Ai mà biết được tên âm hiểm nào đó của Trường Minh Tông đã lén dán lên người hắn một lá Định Thân phù, làm hắn chỉ có thể cam chịu đứng yên một chỗ không thể phát ra tiếng động.
Đau.
Quá đau.
Đớn.
Quá đớn.
“Giơ tay chém xuống, loại trừ đồng môn.”
“Đây là truyền thống của Vấn Kiếm Tông các ngươi đó ư?”
“Cười chết, hiện tại Trường Minh Tông với Bích Thủy Tông muốn thắng đến mức không từ thủ đoạn luôn nha.”
“Đầu tiên là dương đông kích tây, tiếp theo là địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, rồi đến diễn kịch, cuối cùng là đánh tiêu hao chiến lực, đây là cách đánh theo như lời Diệp Kiều nói hay sao? Áu áu.”
“Vẫn là câu nói trước đó, người buông thả nhất trong Tu Chân Giới, còn ai qua được Diệp Kiều.”
Sắc mặt của trường lão ba tông kia hiện tại đã bắt đầu không tốt, chỉ có trưởng lão của Bích Thủy Tông với Triệu trưởng lão trước đó căng thẳng ra sao thì bây giờ đã dần nở nụ cười, “Diệp Kiều có rất nhiều chủ ý a...”
Nếu đổi lại là người khác, thì trận này đã sớm cam chịu số phận rồi.
Có thể lấy ít đánh nhiều, vẫn là dưới tình huống dẫn theo một đám Đan tu, đem ba tông còn lại ép lui.
“A a a mau xem vị trí xếp hạng trên ngọc giản đã thay đổi rồi kìa.”
Ngày thứ năm khi bí cảnh sắp kết thúc, cũng là ngày xếp hạng thành tích trên cơ bản đã xác định được vị trí hạng nhất, thì Diệp Kiều đã dựa vào năng lực bản thân để kìm chân ba tông, giúp Mộc Trọng Hi cùng Minh Huyền tranh thủ được tối đa thời gian thay đổi vị trí trên bảng xếp hạng.
Cùng với sự thay đổi không ngừng, thì cuối cùng trên ngọc giản đã hiện lên ba chữ 'Trường Minh Tông' ở vị trí hạng nhất.
“Má nó lật kèo đỉnh của chóp xin được gọi tên Trường Minh Tông.”
“Chỉ trong hai ngày từ vị trí đếm ngược đã lật kèo lên đứng nhất, cho ta hỏi, còn ai làm được như vậy không!!!”
Fans Trường Minh Tông đã hò hét đến điên rồi.
“Vẫn là câu nói kia, ngươi mạnh kệ ngươi, Diệp Kiều sẽ lật đổ hết.”
“Các bằng hữu.” Nàng vui vẻ quyết định lơ đi câu nói của Đại sư huynh nhà mình, quay đầu vỗ vỗ tay, ý bảo bọn họ nhìn qua.
“Đan lô đã tới tay, linh thảo của các ngươi chắc là vẫn còn hết đi?”
Miểu Miểu gật đầu: “Ừm. Nhưng mà đan dược luyện ra bị bọn họ ăn hết rồi.”
Ít ra thì đã lấy lại được túi trữ vật.
Tiết Dư nhìn ở đây nhiều Đan tu như vậy, thì lần này không cần đợi Diệp Kiều mở miệng, hắn đã chớp chớp mắt, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đã có linh thảo rồi, vậy đêm nay các ngươi cùng ta luyện Thúc Tình Đan đi.”
“Thúc Tình Đan?” Tư Diệu Ngôn giật giật mí mắt, sợ mình nghe nhầm: “Đó là cái gì?”
“Nghe tên đoán nghĩa đi, các ngươi không hiểu sao?” Tiết Dư thấy tất cả Đan tu đều nhìn qua, hiện tại da mặt hắn đã dày hơn rồi nên cũng không còn ngại ngùng nữa, dùng giọng điệu ôn nhu nhất mà giải thích: “Chính là loại đan dược khiến cho yêu thú trở nên động dục điên cuồng.”
“Chúng ta không còn thời gian nữa, nên nếu không dùng thủ đoạn thì chỉ có thể cam chịu hạng chót thôi.”
Tiết Dư lúc bắt đầu thì không được tự nhiên cho lắm, nhưng đến hiện tại thì dường như đã không cảm thấy gì nữa, chỉ cần có Diệp Kiều ở đây là được.
Tư Diệu Ngôn: “...Tốt, hiểu rồi.”
“Sáng mai chúng ta chia làm hai đường.”
Minh Huyền đứng lên, chuẩn bị tốt bùa chú, “Buổi tối hôm nay sẽ bắt đầu hành động, các ngươi dùng Thúc Tình Đan dẫn yêu thú lại đây, ta bày trận giam bọn chúng, Mộc Trọng Hi ở phía sau giết yêu thú, Miểu Miểu bổ đao.”
“Mấy người còn lại thì đi theo Diệp Kiều nghe nàng chỉ huy.”
Hiện tại số lượng yêu thú của năm tông chênh lệch cũng không quá lớn, chỉ cần phối hợp tốt một chút, thì bên trong bí cảnh thiên biến vạn hóa như vậy, còn dư lại hai ngày muốn vượt lên cũng không phải không có khả năng.
“Tin tưởng ta.” Diệp Kiều ngữ khí thật bình tĩnh: “Hiện tại bọn họ, tụ lại vào nhau thì giống như một bãi cớt, nhưng khi phân tán ra thì chính là sao trên trời.”
“Chỉ cần bọn họ tụ lại ở bên nhau thì chúng ta có thể kéo dài thời gian chờ đến khi bí cảnh kết thúc, những người khác đi tìm yêu thú, nhân cơ hội đem vị trí xếp hạng lật kèo.”
Diệp Kiều nhìn sắc trời, “Ngày mai chúng ta liền đi kìm chân ba tông. Dùng mọi cách kéo dài thời gian, chỉ cần đợi đến khi bí cảnh kết thúc thì thắng lợi chính là của chúng ta.”
Chờ kế hoạch thương lượng đâu vào đấy, kế tiếp liền đến thời gian dạy học.
“Các ngươi lấy ra đan lô cho ta xem đi.”
Nghe vậy, nhóm Đan tu liền nhìn nhau rồi lấy đan lô của mình ra.
Đan lô lớn bằng bàn tay chợt biến lớn, vừa dày vừa nặng lại còn to thiệt to, nhìn qua thì rất là chắc chắn.
Diệp Kiều sau khi đánh giá một vòng liền rất vừa lòng.
Không tệ nha.
Xuất sắc luôn.
“Đợi ngày mai, khi nào có người đến gần các ngươi thì nhanh chóng ném đan lô qua.”
Liễu Uẩn theo bản năng hỏi: “Ném như thế nào?”
“Người nào nhào đến.” Diệp Kiều chỉ vào đan lô, lời ít mà ý nhiều: “Nện người đó.”
“...”
“Dùng cái này.” Tư Diệu Ngôn run rẩy nhìn nhìn đan lô của mình: “Nện người sao?”
Không phải, Đan tu ở Trường Minh Tông các ngươi đều cuồng dã vậy ư?
“Ngươi nhìn Tiết Dư đi.” Diệp Kiều thấy bọn họ vẫn còn chần chờ, liền lập tức lấy ví dụ, “Lúc trước hắn là người dúng đan lô đập Sở Hành Chi rồi thẳng tay loại trừ đó.”
“Hắn đã có thể, thì các ngươi cũng có thể.”
Tư Diệu Ngôn chỉ tưởng tượng đến cảnh tiếp theo một nhóm Đan tu xách theo đan lô khắp nơi loảng xoảng loảng xoảng hết đập rồi nện người khác, thì liền cảm thấy khó thở.
Tiết Dư biểu hiện cho bọn họ xem thử, hắn phóng to đan lô, sau đó nện xuống đất, làm cho khói bụi bay mịt mù, mặt đất chấn động nhẹ.
Cuối cùng, hắn ôn hòa đưa ra kết luận:
“Bên dưới đan lô, chúng sinh bình đẳng.”
“Ta tin tưởng, các ngươi cũng sẽ làm được.”
“...”
Đám Tư Diệu Ngôn cực kì kính nể: “Tốt. Chúng ta đã hiểu!”
Nỗ lực lấy Đan tu của Trường Minh Tông làm chuẩn là được.
“Mỗi thân truyền ở Trường Minh Tông đều là một nhân tài a.”
“Cười chết ta rồi, lại còn thêm công tác tư tưởng tẩy não người khác nữa chứ.”
“Tổ chức bán hàng đa cấp quy mô diện rộng ư.”
“Một đám thân truyền đã nhầm đường lạc lối rồi. Đám trẻ phản nghịch, đau đớn nhân tâm!!”
**********
Khi ba tông tỉnh lại sau một giấc ngủ liền phát hiện xếp hạng trên ngọc giản đã trải qua một cuộc đổi mới, Trường Minh Tông với Bích Thủy Tông vậy mà đuổi theo kịp.
“Má.”
“Làm sao mà Trường Minh Tông với Bích Thủy Tông nhảy lên được hạng ba với hạng tư rồi?”
Lúc này chỉ mới một buổi tối trôi qua thôi mà, rốt cuộc là bọn họ từ nơi nào tìm được yêu thú vậy?
“Không biết nữa.” Tống Hàn Thanh lắc đầu, “Nhưng Diệp Kiều kia có quá nhiều hành động hèn hạ, chỉ còn một ngày nữa là bí cảnh kết thúc, nên chúng ta không thể để bị tuột hạng như vậy.”
Bọn họ phải đi ra ngoài tìm yêu thú, để ổn định vị trí xếp hạng.
Tần Hoài bị con số không ngừng tăng lên làm cho tâm phiền ý loạn. Tình huống bên Trường Minh Tông như thế nào vậy? Không phải bọn họ đang thiếu đan dược sao?
Làm sao mà chỉ qua một đêm liền trở nên mạnh như vậy? Giống như không bị ảnh hưởng bởi bí cảnh một chút nào.
“Ta thấy có chỗ không được thích hợp cho lắm.” Tống Hàn Thanh nghĩ Diệp Kiều không có khả năng ngồi chờ chết, hắn sợ trên đường có mai phục.
“Đừng nói nữa.” Sở Hành Chi nói: “Trường Minh Tông đã sắp leo lên hạng nhì rồi, cứ ngồi chờ chết như vậy thì đợi mọi thứ xong xuôi là chúng ta cũng toi luôn rồi.”
Đúng vậy.
Hắn cắn chặt răng: “Đi.”
Tống Hàn Thanh cũng không tin, lúc trước Diệp Kiều có thể mai phục mình là vì có sự giúp đỡ của Đoạn Hoành Đao với Thẩm Tử Vi, hiện tại bọn họ không có Khí tu thì làm sao đối phó được với bọn hắn đây?
Nàng chỉ dẫn theo một đám Đan tu, thì Trường Minh Tông có thể làm được gì đây.
*********
Ba tông bắt đầu đi ra khỏi doanh trại của mình, suốt quãng đường Tống Hàn Thanh luôn phóng ra thần thức để dò xét, sợ xui xẻo gặp trúng bẫy rập nào đó.
“Có người.”
Sau khí thần thức Tống Hàn Thanh cảm nhận được động tĩnh, thì lập tức cảnh báo: “Cẩn thận.”
Lúc này một mũi tên bắn ra.
Sở Hành Chi một kiếm đánh gãy mũi tên, khinh thường: “Xem thường ai vậy?”
Giây tiếp theo, dưới chân Tống Hàn Thanh bỗng dẫm trúng một thứ gì đó, hắn còn chưa kịp cúi đầu xem xét, thì đã vang lên tiếng nổ tung.
Kim Cương phù trong người Tống Hàn Thanh bị vỡ nát một lá, mấy người khác cũng bị bom nổ cho đen thui mặt mày.
“Cái quỷ gì vậy?”
Tần Hoài nhịn không được mà hỏi.
Đoạn Hoành Đao nhìn thấy chúng quen mắt, liền lau mồ hôi, “Hình như là đồ của Diệp Kiều á.”
Lúc trước nàng đã dùng thứ này để nổ tung bụng yêu thú a, mà kí ức này đối với Đoạn Hoành Đao vẫn luôn nhớ mãi không quên.
“Cái thứ đồ chơi này, sẽ nổ mạnh.” Tống Hàn Thanh đã được trải nghiệm qua, lúc đó cũng là cùng nhau ở trong bụng yêu thú nên hắn đã gặp rồi, “Hơn nữa tốc độ nổ tung của nó lại rất nhanh, không kịp đề phòng đâu.”
“Mọi người tách nhau ra.”
Diệp Thanh Hàn lạnh lùng nói: “Tô Trọc, Chúc Ưu, hai người các ngươi đi xác định vị trí đánh lén của bọn họ.”
“Hôm nay nhất định phải giải quyết hết đám đó.”
Hai người liếc nhau, sau đó bắt đầu thả ra thần thức để tìm kiếm vị trí của nhóm Đan tu.
Tại sao lại là Đan tu? Đương nhiên là bởi vì Đan tu dễ đối phó hơn.
Chúc Ưu sau khi cảm nhận được đối phương, liền không chút lưu tình mà hướng kiếm đâm qua, Tư Diệu Ngôn theo bản năng lui về sau định quay đầu chạy.
Nhưng khi nhìn thoáng qua sắc trời, lại nhớ đến Diệp Kiều nói muốn kéo dài thời gian, nàng liền cắn chặt răng, quay đầu lại, lấy ra đan lô của mình nện qua.
Chúc Ưu phản ứng không kịp thiếu chút nữa đã bị đập trúng.
Không chỉ có Tư Diệu Ngôn, mà mấy Đan tu khác cũng bắt chước làm theo, chỉ cần người nào muốn đến gần, đều sẽ bị đan lô to bự làm cho lui về sau.
Con mẹ nó.
Rốt cuộc là Diệp Kiều đã dạy cho đám Đan tu này cái gì vậy hả?
Diệp Kiều ngồi xổm trên cây thấy một màn như vậy, không chút do dự ném xuống hai lá Sương Mù phù, trong nháy mắt sương mù nhanh chóng lan ra, toàn bộ bí cảnh liền ngập tràn không khí sương khói lượn lờ.
Nàng thích nhất là đục nước béo cò nha.
Nước càng đục thì quẩy càng vui.
“Sương khói này lại là cái gì vậy? Rốt cuộc nàng từ nơi nào tạo ra mấy thứ này a?” Đoạn Hoành Đao muốn khóc.
Nhưng hiện tại không phải là thời gian để nói chuyện, hắn sốt ruột hoảng hốt mở ra pháp khí, tạo ra màng chắn bao bọc lại mấy người trong tông môn mình.
Nhóm Phù tu có Kim Cương phù, nên có thể miễn cưỡng chặn lại, khổ nhất chỉ có Kiếm tu mà thôi. Dưới một mảnh sương mù không rõ địch ta, lại còn lâu lâu bay ra mấy mũi tên, rồi bùa, rồi bom.
Bọn họ lúc đầu còn có thể giữ vững lí trí, đánh rớt được mấy thứ bay đến không rõ ràng, nhưng càng về sau thì càng loạn.
Bởi vì sau đó Diệp Kiều thiếu đạo đức không dùng đồ chơi của nàng với mũi tên để tấn công nữa, mà bắt đầu dẫn dắt một đám Đan tu chuyển sang chơi ném đá.
“Má nó.” Sở Hành Chi nói: “Nàng có bệnh đi.”
Chiến lược hư hư ảo ảo của Diệp Kiều vậy mà lại đem lại hiệu quả rõ ràng, bọn họ cũng không biết giây tiếp theo sẽ bị chọi cái gì, chỉ có thể liều mạng lặp đi lặp lại động tác chém rớt vật thể bay qua.
Nhưng nhìn một đám Kiếm tu sử dụng kiếm quyết để đối phó với mấy cục đá bình thường, lại còn trong bộ dáng căng thẳng thì thấy rất kì quái cùng vô tri.
Phương thức này không chỉ lãng phí linh khí, mà còn lãng phí thể lực.
Diệp Kiều chơi chiêu tiêu hao chiến lực này rất thành công, làm cho không ít bùa chú của Phù tu thì bị nát, pháp khí của Khí tu cũng bị hủy.
Trong một giây trận tuyến bị rối loạn, Diệp Kiều vung tay hô to: “Các huynh đệ, thời điểm báo thù đến rồi.”
“Đánh bọn họ.”
Tiết Dư khởi động Sơn Hà Đồ, ai phản ứng nhanh thì mau chóng cách xa phạm vi, còn phản ứng chậm thì trong nháy mắt đã có hai người bị kéo vào.
Diệp Kiều dưới sự mờ ảo của sương mù, đã âm thầm dán bùa lên người Sở Hành Chi.
Bởi vì vừa rồi mới bị cục đá chọi qua rất nhiều lần, nên Sở Hành Chi chỉ nghĩ đó là cục đá, nhưng giây tiếp theo trên người hắn đã có thêm một lá Định Thân phù.
Loại bùa này có thể duy trì 30 giây.
Nhưng 30 giây cũng đủ để giải quyết rồi.
Vì thế, lúc Truyền Tống Trận mở ra, ánh mắt mọi người liền theo bản năng mà nhìn qua.
——Là ai bị loại rồi?
Kẻ xui xẻo Sở Hành Chi vội vàng phun ra một câu: “Ta hận các ngươi.” Vừa dứt lời thì bị đưa ra ngoài.
Trầm mặc.
Tu Chân Giới đêm nay.
“Đù.” Chúc Ưu chấn kinh rồi, “Từ từ, là ai loại Sở Hành Chi vậy?”
“Ta.” Diệp Thanh Hàn phun ra một chữ.
Những người khác liền bàng hoàng.
“Đại sư huynh.” Đầu ngón tay Chúc Ưu nhanh chóng bấm kiếm quyết, chặn lại phục kích, ngữ khí nhàn nhạt: “Sở Hành Chi tuy rằng hơi ngốc, nhưng không đến mức ngươi giết hắn đi?”
Sở Hành Chi tội không đáng chếc như vậy a.
Diệp Thanh Hàn cảm xúc cũng có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn cố gắng ra vẻ lạnh lùng, “Lúc đó hiện trường quá loạn, Diệp Kiều còn có đạn sương mù.”
Làm cho tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái không phân biệt được quân ta với kẻ thù, làm sao hắn biết được cái người dựa lưng với hắn là Sở Hành Chi cơ chứ?
Tống Hàn Thanh công kích, “Hơn nữa chó bị đạp vào chân còn biết kêu ẳng ẳng, ai mà ngờ hắn bị đánh lại không biết kêu lên tiếng nào?”
Sao có thể trách Diệp Thanh Hàn được?
Sở Hành Chi sau khi bị loại liền nghe thấy lời như vậy, làm hắn tức đến mức muốn hộc máu, bộ hắn không nghĩ đến việc trốn hay sao? Ai mà biết được tên âm hiểm nào đó của Trường Minh Tông đã lén dán lên người hắn một lá Định Thân phù, làm hắn chỉ có thể cam chịu đứng yên một chỗ không thể phát ra tiếng động.
Đau.
Quá đau.
Đớn.
Quá đớn.
“Giơ tay chém xuống, loại trừ đồng môn.”
“Đây là truyền thống của Vấn Kiếm Tông các ngươi đó ư?”
“Cười chết, hiện tại Trường Minh Tông với Bích Thủy Tông muốn thắng đến mức không từ thủ đoạn luôn nha.”
“Đầu tiên là dương đông kích tây, tiếp theo là địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, rồi đến diễn kịch, cuối cùng là đánh tiêu hao chiến lực, đây là cách đánh theo như lời Diệp Kiều nói hay sao? Áu áu.”
“Vẫn là câu nói trước đó, người buông thả nhất trong Tu Chân Giới, còn ai qua được Diệp Kiều.”
Sắc mặt của trường lão ba tông kia hiện tại đã bắt đầu không tốt, chỉ có trưởng lão của Bích Thủy Tông với Triệu trưởng lão trước đó căng thẳng ra sao thì bây giờ đã dần nở nụ cười, “Diệp Kiều có rất nhiều chủ ý a...”
Nếu đổi lại là người khác, thì trận này đã sớm cam chịu số phận rồi.
Có thể lấy ít đánh nhiều, vẫn là dưới tình huống dẫn theo một đám Đan tu, đem ba tông còn lại ép lui.
“A a a mau xem vị trí xếp hạng trên ngọc giản đã thay đổi rồi kìa.”
Ngày thứ năm khi bí cảnh sắp kết thúc, cũng là ngày xếp hạng thành tích trên cơ bản đã xác định được vị trí hạng nhất, thì Diệp Kiều đã dựa vào năng lực bản thân để kìm chân ba tông, giúp Mộc Trọng Hi cùng Minh Huyền tranh thủ được tối đa thời gian thay đổi vị trí trên bảng xếp hạng.
Cùng với sự thay đổi không ngừng, thì cuối cùng trên ngọc giản đã hiện lên ba chữ 'Trường Minh Tông' ở vị trí hạng nhất.
“Má nó lật kèo đỉnh của chóp xin được gọi tên Trường Minh Tông.”
“Chỉ trong hai ngày từ vị trí đếm ngược đã lật kèo lên đứng nhất, cho ta hỏi, còn ai làm được như vậy không!!!”
Fans Trường Minh Tông đã hò hét đến điên rồi.
“Vẫn là câu nói kia, ngươi mạnh kệ ngươi, Diệp Kiều sẽ lật đổ hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.