Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!
Chương 92: Hỗn chiến bất chấp
Công Chủ Bất Hồi Gia
12/07/2024
Con số trên ngọc giản không ngừng tăng vọt, Diệp Thanh Hàn nhịn không được liền rủa thầm một tiếng, cho dù không xem ngọc giản thì cũng biết được tình huống hiện tại đối với bọn họ không tốt rồi.
Ai cũng biết Diệp Kiều đang kéo dài thời gian cho đám Mộc Trọng Hi. Phải công nhận nàng đã thành công trong việc dùng hai tông để kìm chân ba tông, cách vượt qua khó khăn này rất tuyệt vời đi.
Thế nên Tống Hàn Thanh cũng đã bắt đầu nhịn không được mà lục lại kí ức.
——Vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Diệp Kiều: “Tiếp tục kìm chân bọn họ, đừng sợ thẻ thân phận bị vỡ, cùng lắm thì bị loại chung, chúng ta có chết cũng không sao, mấy người bên kia còn sống là được.”
“Giữ chặt bọn họ.” Diệp Kiều cùng Chu Hành Vân phối hợp với nhau, người này dán bùa xong thì người kia lại đá bay, hiện giờ thẻ thân phận đã không còn là thứ quan trọng nhất nữa.
Vì thế hiện trường liền hỗn loạn.
Diệp Kiều nói: “Cứ mặc kệ mà nhào vào đánh đi, các huynh đệ.”
Ngay lập tức năm tông bắt đầu lao vào hỗn chiến bất chấp, ai cũng đoán không được giây tiếp theo đối phương muốn làm gì.
Tần Hoài còn có ý định trốn đi tìm yêu thú để níu giữ vị trí xếp hạng, tuy nhiên đã bị Liễu Uẩn chặn lại.
“Ngăn hắn lại.”
Muốn ở dưới sự bao phủ thần thức của Đan tu mà chạy trốn thì rất khó khăn.
Tần Hoài sắc mặt trầm xuống.
“Muốn chết sao.”
Diệp Kiều cầm bom nhắm ngay vị trí của Tống Hàn Thanh đang muốn lén lút bày trận mà ném qua, “Hôm nay, bất cứ ai cũng đừng nghĩ tới việc chạy trốn.”
Nếu không nhờ vào thần thức nhạy bén của mình, thì thiếu chút nữa Tống Hàn Thanh đã ăn trọn quả bom của Diệp Kiều.
Hiện tại hắn muốn bày trận cũng không có cơ hội, Diệp Kiều kiên quyết sống chết nhìn chằm chằm vào Phù tu bọn hắn, lần nào cũng vậy, chưa kịp ném ra bùa chú, thì đã bị kiếm chém rớt rồi.
“Ngươi đúng là một đứa phiền phức.” Tông Hàn Thanh âm trầm nói.
“Cảm ơn đã khen nha.” Diệp Kiều hơi mỉm cười.
Mọi người bị bao vây bởi một màn sương mù, nên hiện tại hiện trường loạn đến nỗi đừng nói là tu sĩ mà ngay cả các trưởng lão cũng không biết được bên trong đang xảy ra cái gì.
Chỉ có thể nhìn qua Truyền Tống Trận đang không ngừng xuất hiện.
“Tô Trọc loại, Tư Diệu Ngôn loại, Thẩm Tử Vi loại,... Đù, bọn họ đánh nhau kịch liệt vậy luôn?
“Đợi chút, Diệp Kiều cũng bị loại rồi.”
“Cười chết ta, nhưng cũng nằm trong dự liệu rồi.”
“Ta tò mò khi nàng đi ra ngoài liệu có bị đánh không ha? Ngồi ở hàng ghế bị loại chỉ có Tư Diệu Ngôn là đồng minh thôi, còn mấy người kia đều là kẻ thù của nàng a.”
“Bị đánh cũng bình thường thôi, hành động thiếu đạo đức như vậy, thì bị đánh cũng đâu có oan.”
Nếu không phải nhờ ơn nàng, thì vào ngày cuối cùng đâu có nhiều người bị loại như vậy.
Đây chính là trường hợp xuất hiện lần đầu tiên trong Tu Chân Giới, chỉ qua một đêm đã có nhiều người bị loại như vậy. Cách thức chiến đấu đồng quy vu tận này của Diệp kiều công nhận rất hiệu quả, dù gì cũng là ngày cuối rồi, nên bất kì ai cũng đừng nghĩ muốn sống, hãy bị loại chung với nhau đi.
Đây là lần đầu tiên nàng bị loại, vì vậy Diệp Kiều chậm rãi đi đến hàng ghế dành cho mình, cách đó không xa lại nghe thấy khán giả hò hét chói tai làm cho Diệp Kiều bị dọa đến nhảy dựng.
“A a a a, Trường Minh Tông hạng nhất.”
“Diệp Kiều là số một!!”
Diệp Kiều ngoáy ngoáy lỗ tai, lúc nàng chuẩn bị ngồi xuống ghế, còn chưa kịp lấy ra ngọc giản thì cảm nhận được có chút không thích hợp.
Nàng quay đầu lại thì đối mặt với hàng loạt ánh mắt từ nhóm thân truyền bị loại.
Diệp Kiều thấy vậy liền mỉm cười thân thiện, ý muốn bọn họ bình tĩnh một chút, nàng cảm thấy nếu hôm nay mình không nói gì đó thì có lẽ sẽ bị nhóm thân truyền ngồi đây vây đánh mất, thế là nàng cố gắng suy nghĩ rồi phun ra một câu: “Trùng hợp ha. Các ngươi cũng ở đây sao?”
“Không sao hết nha, ta và các ngươi cũng giống nhau mà, cùng nhau ngồi chung đi ha.”
Nàng mới vừa nói xong, thì lại nhạy bén phát hiện ánh mắt của những người này còn lạnh hơn trước.
Diệp Kiều: “...”
“Ra rồi kìa.” Không biết người nào hô to một tiếng.
“Bí cảnh kết thúc.”
Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra, tuy nàng không sợ đắc tội người khác, nhưng không có nghĩa là nàng thích bị vây đánh nha, bí cảnh kết thúc có nghĩa là mấy sư huynh của mình cũng ra tới rồi.
Nàng lập tức nhân cơ hội chuồn đi.
Trên mặt Mộc Trọng Hi bị dính không ít máu của yêu thú, tay mỏi đến mức đã sắp cầm kiếm hết nỗi, Minh Huyền cũng giống vậy, trên người dơ cực kì, bên tai còn có vệt máu.
Đây là hậu quả khi bị tiêu hao quá nhiều thần thức.
“Kết quả sao rồi?”
Miểu Miểu có chút vội vàng hỏi.
“Đây nè.”
Diệp Kiều quơ quơ ngọc giản, thông báo cho bọn họ: “Chúng ta đứng nhất, 300 điểm, Nguyệt Thanh Tông thứ hai, Bích Thủy Tông thứ ba.”
Bích Thủy Tông có thể leo lên vị trí thứ ba đều là nhờ vào công lao của Miểu Miểu. Nếu đã hợp tác thì chắc chắn không thể để cho Bích Thủy Tông hạng chót được. Sau khi Mộc Trọng Hi đả thương yêu thú, thì Miểu Miểu chạy đến bổ đao, cuối cùng đã thành công yên ổn ở hạng ba.
Đây là lần đầu tiên Bích Thủy Tông được vị trí thứ ba nha.
Miểu Miểu tinh thần có chút phấn chấn: “Kích thích!”
Thật là kích thích!
“Ngươi xem ngươi xem, ta nói mà, đi theo Diệp Kiều, thì chúng ta hoàn toàn có thể phất lên như diều gặp gió. Lần sau lập đội, thì người dẫn đội nhất định phải là Diệp Kiều, nàng sẽ là người dẫn dắt một đứa cùi mía như ta.”
Suốt quá trình không cần phải làm gì hết.
Tần Hoài là người tức giận nhất, có đánh chết hắn cũng không tin được Diệp Kiều lại có thể dẫn theo một đám Đan tu lật kèo. Vốn dĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hạng ba chính là của Thành Phong Tông bọn hắn mới đúng.
Nhưng cuối cùng giữa đường lại lòi ra một Bích Thủy Tông, hắn châm chọc, mỉa mai nói: “Dựa hơi người khác mới được như này thôi. Dù gì cũng là Đan tu, vậy mà không biết xấu hổ sao?”
Đa số Đan tu đều rất ngạo mạn, cũng không ngoại trừ mấy người Bích Thủy Tông, nên khi nghe Tần Hoài nói như vậy, Miểu Miểu vừa ngạc nhiên vừa khinh thường.
“Đại sư huynh, lời này của ngươi...Ờm...Vấn đề là——” Thẩm Tử Vi ưu thương vuốt mặt: “Ai lại không muốn cùng hạng nhất lập đội chứ?”
Đi theo Diệp Kiều, ngay cả Bích Thủy Tông còn có thể xoay chuyển, thì tại sao loại chuyện tốt như này lại không rơi trên đầu bọn họ chứ.
Thẩm Tử Vi cực kì hâm mộ luôn.
Tần Hoài bị phá đám liền nhịn không được mà trừng mắt liếc sư đệ nhà mình.
Tiền đồ đâu?
“Diệp Kiều.” Tô Trọc tức giận, không cam lòng mà chất vấn nàng: “Trước kia ngươi không giống như thế này.”
Giọng điệu tra nam chất vấn này, làm Diệp Kiều nhướng cao mày: “Đó là do ta thay đổi rồi.”
Tống Hàn Thanh lạnh lùng nhìn Diệp Kiều: “Đê tiện vô sỉ. Chúng ta là đệ tử chính đạo, ai lại chơi thủ đoạn hèn hạ giống như ngươi.”
“A đúng đúng đúng.” Diệp Kiều lung tung gật đầu: “Thắng khoác lác, thua nói đạo lý, Nguyệt Thanh Tông của các ngươi chính là cái dạng này.”
“Các ngươi mau tránh xa sư muội chúng ta một chút đi.” Minh Huyền chen vào, hất cằm: “Nguyệt Thanh Tông các ngươi chính là một đám chó ngu ngốc.”
“Lêu lêu lêu.”
“...”
Ai cũng biết Diệp Kiều đang kéo dài thời gian cho đám Mộc Trọng Hi. Phải công nhận nàng đã thành công trong việc dùng hai tông để kìm chân ba tông, cách vượt qua khó khăn này rất tuyệt vời đi.
Thế nên Tống Hàn Thanh cũng đã bắt đầu nhịn không được mà lục lại kí ức.
——Vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Diệp Kiều: “Tiếp tục kìm chân bọn họ, đừng sợ thẻ thân phận bị vỡ, cùng lắm thì bị loại chung, chúng ta có chết cũng không sao, mấy người bên kia còn sống là được.”
“Giữ chặt bọn họ.” Diệp Kiều cùng Chu Hành Vân phối hợp với nhau, người này dán bùa xong thì người kia lại đá bay, hiện giờ thẻ thân phận đã không còn là thứ quan trọng nhất nữa.
Vì thế hiện trường liền hỗn loạn.
Diệp Kiều nói: “Cứ mặc kệ mà nhào vào đánh đi, các huynh đệ.”
Ngay lập tức năm tông bắt đầu lao vào hỗn chiến bất chấp, ai cũng đoán không được giây tiếp theo đối phương muốn làm gì.
Tần Hoài còn có ý định trốn đi tìm yêu thú để níu giữ vị trí xếp hạng, tuy nhiên đã bị Liễu Uẩn chặn lại.
“Ngăn hắn lại.”
Muốn ở dưới sự bao phủ thần thức của Đan tu mà chạy trốn thì rất khó khăn.
Tần Hoài sắc mặt trầm xuống.
“Muốn chết sao.”
Diệp Kiều cầm bom nhắm ngay vị trí của Tống Hàn Thanh đang muốn lén lút bày trận mà ném qua, “Hôm nay, bất cứ ai cũng đừng nghĩ tới việc chạy trốn.”
Nếu không nhờ vào thần thức nhạy bén của mình, thì thiếu chút nữa Tống Hàn Thanh đã ăn trọn quả bom của Diệp Kiều.
Hiện tại hắn muốn bày trận cũng không có cơ hội, Diệp Kiều kiên quyết sống chết nhìn chằm chằm vào Phù tu bọn hắn, lần nào cũng vậy, chưa kịp ném ra bùa chú, thì đã bị kiếm chém rớt rồi.
“Ngươi đúng là một đứa phiền phức.” Tông Hàn Thanh âm trầm nói.
“Cảm ơn đã khen nha.” Diệp Kiều hơi mỉm cười.
Mọi người bị bao vây bởi một màn sương mù, nên hiện tại hiện trường loạn đến nỗi đừng nói là tu sĩ mà ngay cả các trưởng lão cũng không biết được bên trong đang xảy ra cái gì.
Chỉ có thể nhìn qua Truyền Tống Trận đang không ngừng xuất hiện.
“Tô Trọc loại, Tư Diệu Ngôn loại, Thẩm Tử Vi loại,... Đù, bọn họ đánh nhau kịch liệt vậy luôn?
“Đợi chút, Diệp Kiều cũng bị loại rồi.”
“Cười chết ta, nhưng cũng nằm trong dự liệu rồi.”
“Ta tò mò khi nàng đi ra ngoài liệu có bị đánh không ha? Ngồi ở hàng ghế bị loại chỉ có Tư Diệu Ngôn là đồng minh thôi, còn mấy người kia đều là kẻ thù của nàng a.”
“Bị đánh cũng bình thường thôi, hành động thiếu đạo đức như vậy, thì bị đánh cũng đâu có oan.”
Nếu không phải nhờ ơn nàng, thì vào ngày cuối cùng đâu có nhiều người bị loại như vậy.
Đây chính là trường hợp xuất hiện lần đầu tiên trong Tu Chân Giới, chỉ qua một đêm đã có nhiều người bị loại như vậy. Cách thức chiến đấu đồng quy vu tận này của Diệp kiều công nhận rất hiệu quả, dù gì cũng là ngày cuối rồi, nên bất kì ai cũng đừng nghĩ muốn sống, hãy bị loại chung với nhau đi.
Đây là lần đầu tiên nàng bị loại, vì vậy Diệp Kiều chậm rãi đi đến hàng ghế dành cho mình, cách đó không xa lại nghe thấy khán giả hò hét chói tai làm cho Diệp Kiều bị dọa đến nhảy dựng.
“A a a a, Trường Minh Tông hạng nhất.”
“Diệp Kiều là số một!!”
Diệp Kiều ngoáy ngoáy lỗ tai, lúc nàng chuẩn bị ngồi xuống ghế, còn chưa kịp lấy ra ngọc giản thì cảm nhận được có chút không thích hợp.
Nàng quay đầu lại thì đối mặt với hàng loạt ánh mắt từ nhóm thân truyền bị loại.
Diệp Kiều thấy vậy liền mỉm cười thân thiện, ý muốn bọn họ bình tĩnh một chút, nàng cảm thấy nếu hôm nay mình không nói gì đó thì có lẽ sẽ bị nhóm thân truyền ngồi đây vây đánh mất, thế là nàng cố gắng suy nghĩ rồi phun ra một câu: “Trùng hợp ha. Các ngươi cũng ở đây sao?”
“Không sao hết nha, ta và các ngươi cũng giống nhau mà, cùng nhau ngồi chung đi ha.”
Nàng mới vừa nói xong, thì lại nhạy bén phát hiện ánh mắt của những người này còn lạnh hơn trước.
Diệp Kiều: “...”
“Ra rồi kìa.” Không biết người nào hô to một tiếng.
“Bí cảnh kết thúc.”
Diệp Kiều nhẹ nhàng thở ra, tuy nàng không sợ đắc tội người khác, nhưng không có nghĩa là nàng thích bị vây đánh nha, bí cảnh kết thúc có nghĩa là mấy sư huynh của mình cũng ra tới rồi.
Nàng lập tức nhân cơ hội chuồn đi.
Trên mặt Mộc Trọng Hi bị dính không ít máu của yêu thú, tay mỏi đến mức đã sắp cầm kiếm hết nỗi, Minh Huyền cũng giống vậy, trên người dơ cực kì, bên tai còn có vệt máu.
Đây là hậu quả khi bị tiêu hao quá nhiều thần thức.
“Kết quả sao rồi?”
Miểu Miểu có chút vội vàng hỏi.
“Đây nè.”
Diệp Kiều quơ quơ ngọc giản, thông báo cho bọn họ: “Chúng ta đứng nhất, 300 điểm, Nguyệt Thanh Tông thứ hai, Bích Thủy Tông thứ ba.”
Bích Thủy Tông có thể leo lên vị trí thứ ba đều là nhờ vào công lao của Miểu Miểu. Nếu đã hợp tác thì chắc chắn không thể để cho Bích Thủy Tông hạng chót được. Sau khi Mộc Trọng Hi đả thương yêu thú, thì Miểu Miểu chạy đến bổ đao, cuối cùng đã thành công yên ổn ở hạng ba.
Đây là lần đầu tiên Bích Thủy Tông được vị trí thứ ba nha.
Miểu Miểu tinh thần có chút phấn chấn: “Kích thích!”
Thật là kích thích!
“Ngươi xem ngươi xem, ta nói mà, đi theo Diệp Kiều, thì chúng ta hoàn toàn có thể phất lên như diều gặp gió. Lần sau lập đội, thì người dẫn đội nhất định phải là Diệp Kiều, nàng sẽ là người dẫn dắt một đứa cùi mía như ta.”
Suốt quá trình không cần phải làm gì hết.
Tần Hoài là người tức giận nhất, có đánh chết hắn cũng không tin được Diệp Kiều lại có thể dẫn theo một đám Đan tu lật kèo. Vốn dĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hạng ba chính là của Thành Phong Tông bọn hắn mới đúng.
Nhưng cuối cùng giữa đường lại lòi ra một Bích Thủy Tông, hắn châm chọc, mỉa mai nói: “Dựa hơi người khác mới được như này thôi. Dù gì cũng là Đan tu, vậy mà không biết xấu hổ sao?”
Đa số Đan tu đều rất ngạo mạn, cũng không ngoại trừ mấy người Bích Thủy Tông, nên khi nghe Tần Hoài nói như vậy, Miểu Miểu vừa ngạc nhiên vừa khinh thường.
“Đại sư huynh, lời này của ngươi...Ờm...Vấn đề là——” Thẩm Tử Vi ưu thương vuốt mặt: “Ai lại không muốn cùng hạng nhất lập đội chứ?”
Đi theo Diệp Kiều, ngay cả Bích Thủy Tông còn có thể xoay chuyển, thì tại sao loại chuyện tốt như này lại không rơi trên đầu bọn họ chứ.
Thẩm Tử Vi cực kì hâm mộ luôn.
Tần Hoài bị phá đám liền nhịn không được mà trừng mắt liếc sư đệ nhà mình.
Tiền đồ đâu?
“Diệp Kiều.” Tô Trọc tức giận, không cam lòng mà chất vấn nàng: “Trước kia ngươi không giống như thế này.”
Giọng điệu tra nam chất vấn này, làm Diệp Kiều nhướng cao mày: “Đó là do ta thay đổi rồi.”
Tống Hàn Thanh lạnh lùng nhìn Diệp Kiều: “Đê tiện vô sỉ. Chúng ta là đệ tử chính đạo, ai lại chơi thủ đoạn hèn hạ giống như ngươi.”
“A đúng đúng đúng.” Diệp Kiều lung tung gật đầu: “Thắng khoác lác, thua nói đạo lý, Nguyệt Thanh Tông của các ngươi chính là cái dạng này.”
“Các ngươi mau tránh xa sư muội chúng ta một chút đi.” Minh Huyền chen vào, hất cằm: “Nguyệt Thanh Tông các ngươi chính là một đám chó ngu ngốc.”
“Lêu lêu lêu.”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.