Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 93: Vang danh trong một đêm

Công Chủ Bất Hồi Gia

12/07/2024

Lúc Mộc Trọng Hi ra tới thì thấy rất nhiều thân truyền vây quanh Diệp Kiều, sau đó hắn cuối đầu nhìn ngọc giản thì thấy quả nhiên tông môn của mình lại hạng nhất rồi.

Hắn lập tức la to: “Tránh ra tránh ra, hạng nhất đến đây, tất cả mau tránh ra!!”

Suốt dọc đường Mộc Trọng Hi bắt đầu đấu đá lung tung, múa may quay cuồng, làm cho mấy thân truyền xung quanh phải sợ hãi mà nhanh chân né tránh.

Hắn thuận lợi chui đầu vào đám người, giải cứu Diệp Kiều với Minh Huyền ra khỏi nơi thị phi.

“Khi nào chúng ta mới được đánh bọn họ đây?” Sở Hành Chí oán hận nghiến răng, nếu đã không thể so về chiến lược, cùng vận may thì so về đánh nhau đi, chắc là sẽ không xui đến mức mà thua luôn đâu ha?

Diệp Thanh Hàn trầm mặc, cũng nhìn thoáng qua Diệp Kiều, ngữ khí đạm mạc: “Đợi đến lúc thi đấu cá nhân là được.”

Nhưng đến lúc đó thì không chỉ có thân truyền mà ngay cả môn phái nhỏ với tán tu cũng tham gia.

Kết quả sẽ chọn mười người đầu bảng đi vào Kiếm Quật chọn kiếm a.

Thân truyền Vấn Kiếm Tông đều không có kiếm bản mệnh, nên tất cả đều đang đợi được đi vào Kiếm Quật, tuy nhiên trước hết bọn họ phải lấy được năm vị trí đầu mới được.

Mấy người còn lại thì tranh tiếp năm vị trí sau đi.

Mỗi Kiếm tu đều sẽ tham gia, đến lúc đó có thù báo thù, có oán báo oán.

Sau khi một trận gà bay chó sủa qua đi, thì bây giờ có tức giận nữa cũng vô dụng, những người khác chỉ có thể cố chấp an ủi bản thân, chờ đến khi thi đấu cá nhân sẽ lấy lại được mặt mũi, không có gì phải vội hết.

“Trong lúc chúng ta chiến đấu hăng hái với yêu thú, thì ngươi đã làm gì khiến cho cộng đồng phẫn hận dữ vậy?” Mộc Trọng Hi lúc mới ra khỏi bí cảnh đã thấy cảnh Diệp Kiều bị thân truyền vây quanh rồi a.

Làm hắn sợ tới mức phải chạy thật nhanh qua, nếu chỉ chậm trễ một giây thì có lẽ Diệp Kiều sẽ bị đánh mất.

Diệp Kiều: “Không có làm gì hết á. Là do lòng dạ bọn họ hẹp hòi quá thôi, vì một chút chuyện nhỏ lại đi chất vấn ta, chậc chậc chậc.”

Thấy một loạt hành động của Diệp Kiều, Chu Hành Vân: “...” (⌣_⌣”)

Sau khi trận thi đấu thứ ba kết thúc, theo lẽ thường thì bọn họ sẽ được nghỉ phép, tuy nhiên sau khi trải qua chiến thuật độc hại của Diệp Kiều, thì các trưởng lão liền rút ra kinh nghiệm xương máu.

Quyết định muốn cho thân truyền nhà mình học tập! Phải hung hăng học tập! Thực lực mạnh dùng được cái rắm á, còn không phải vẫn bị Diệp Kiều dẫn theo một đám Đan tu lật kèo hay sao?

Phải mau chóng triển khai khóa kiểm tra!!

Lớp dạy về kiến thức rất quan trọng.

Đợi thêm mấy ngày để bọn họ chuẩn bị, sẽ cho đám nhóc kia đọc sách, rồi tiến thành tham gia kiểm tra!

Đối với vận mệnh tương lai của mình chưa hay biết gì, nhóm thân truyền vẫn đang bàn luận về tình huống bí cảnh.

Ngay cả Diệp Thanh Hàn đều không rõ vì sao bọn họ lại thua, do đó cách tốt nhất là xem lại lưu ảnh thạch, muốn tìm ra được vấn đề khó hiểu trong lòng.

Lúc thấy hình ảnh Diệp Kiều đến gần rồi lén dán lên người hắn con bướm, thì Diệp Thanh Hàn trong khoảnh khắc liền lạnh mặt.

Hắn mím môi, hít sâu một hơi rồi xem tiếp.

“Nói cách khác, thì khi chúng ta cướp túi của bọn họ xong thì Tiết Dư đến cứu trợ.”

Được rồi.

Ai biết Tiết Dư lại lạc bầy lâu như vậy, làm bọn họ quên luôn sự tồn tại của hắn.



“Nếu chỉ có môt mình Tiết Dư, thì không thể nào giúp bọn họ sống sót bên trong bí cảnh lâu như vậy được.” Chúc Ưu nghi hoặc nói, “Nhất định còn xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết nữa.”

Mấy người Vấn Kiếm Tông tiếp tục xem, lúc Tiết Dư xuất hiện thì bọn họ có thể hiểu được đi, nhưng đến khi thấy Diệp Kiều lấy ra nồi to, thì biểu tình của mọi người liền rạn nứt.

“Vì sao nàng ta lại biết luyện đan? Dựa vào đâu a? Nàng chỉ là một trung phẩm linh căn thôi mà?!!” Sở Hành Chi tức giận nói.

“Trình độ luyện đan của nàng như thế nào?” Đây là vấn đề mà Chúc Ưu quan tâm.

Không sợ nàng tam tu, chỉ sợ nàng thông thạo mọi thứ.

Nếu trình độ kém, thì kia chỉ là gà mờ, bọn họ có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Nàng có thể dùng nồi luyện đan.” Ở đây cũng không có ai là Đan tu nên cũng không xác định được trình độ của Diệp Kiều ra sao.

Diệp Thanh Hàn rũ mắt trầm ngâm một lát: “Nhưng nếu ngay cả Tư Diệu Ngôn đều bị nổ rất nhiều lần, thì sao Diệp Kiều lại có thể một lần thành công, điều này chứng tỏ trình độ của nàng không thấp.”

Chúc Ưu bổ sung: “Cũng không ngoại trừ được việc nàng đã âm thầm thất bại rất nhiều lần, vì nhìn dáng vẻ của Diệp Kiều cũng không phải lần đầu tiên luyện.”

Muốn biết trình độ cụ thể ra sao, thì còn phải xem Diệp Kiều dùng đan lô để luyện a.

Diệp Thanh Hàn đau đầu: “Xem tiếp đi, Diệp Kiều này cũng không phải dạng vừa đâu.”

Ngay từ đầu bất kì ai trong số bọn họ cũng không đem Diệp Kiều để vào mắt, ai biết nàng lại là người khó giải quyết nhất.

Hiện tại Thành Phong Tông cũng giống như Vấn Kiếm Tông.

“Ở trận tiếp theo, bất kể là ai gặp được Diệp Kiều, cũng phải loại nàng bằng mọi giá.” Tần Hoài lạnh lùng nói, có đối thủ là tam tu, nếu không sớm loại nàng, thì chờ đến lúc nàng vang danh lịch sử mới loại hay sao?

“Không cần ngươi nói, ta đoán là mấy tông kia cũng nghĩ như vậy thôi.”

Tâm trạng Đoạn Hoành Đao phức tạp nhất, “Ta đã thấy nàng dùng bùa.”

Nhưng hắn không đoán được mấy cái đó là do nàng vẽ, Đoạn Hoành Đao đau tim, huynh đệ tốt của hắn vậy mà đối với mình trong bí cảnh lại xuống tay không thương tiếc, đã vậy còn giấu mình chuyện nàng biết vẽ bùa nữa chứ.

Tần Hoài cất đi lưu ảnh thạch: “Lần sau cảnh giác Trường Minh Tông, bọn họ không có ai tốt lành gì hết.”

***********

Sau khi các tông quay về nơi của mình, lúc bước vào sân nhà thì Diệp Kiều liền bị Triệu trưởng lão ném cho ánh mắt cực kì phức tạp, cuối cùng vỗ vai nàng, “Vất vả rồi.”

“Không nghĩ tới ngươi lại biết luyện đan.” Nếu biết sớm thì hắn mỗi ngày đã không mắng Diệp Kiều rồi.

Diệp Kiều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim không nói gì.

Triệu trưởng lão nói: “Nếu ngươi biết luyện đan, vậy kêu Tiết Dư dẫn ngươi dạo chợ mua đan lô đi, nhìn xem có thích đan lô nào không.”

Quan trọng nhất chính là, Trường Minh Tông hôm nay đã không giống trước kia nữa.

Tam tu.

Song tu thì còn có người từng xuất hiện, nhưng tam tu lại là tình huống xưa nay chưa từng có. Cho dù tu sĩ không xem trận thi đấu, thì Diệp Kiều cũng đã hoàn toàn nổi danh rồi.

Ai cũng muốn nhìn xem tam tu là yêu ma quỷ quái nơi nào.

Tần Phạn Phạn vuốt râu, hắn bị đồ đệ ngoài dự tính này của mình làm cho bất ngờ, vốn dĩ chỉ muốn tùy tiện thu đại một đứa nào đó làm đồ đệ chơi cho vui thôi, ai dè lại nhặt được một thiên tài.

Vì thế khi có trưởng lão nào đó của tông môn khác hỏi đến, thì Tần Phạn Phạn lại trưng ra biểu cảm giả bộ bất ngờ, “Gì cơ??!! Sao ngươi lại biết tông môn chúng ta có thiên tài tam tu?”



Các trưởng lão: “...”

Vừa mới trải qua một trận hỗn chiến, nên nhóm thân truyền Trường Minh Tông cực kì mỏi mệt, đợi đến lúc bọn họ tỉnh lại thì trời đã sập tối.

Sau khi Diệp Kiều tỉnh lại, liền mơ mơ màng màng bị mấy sư huynh nhà mình túm đi chợ đêm xem náo nhiệt, nàng muốn chọn lựa đan lô, nên chắc chắn phải mua cái tốt nhất.

Vấn Kiếm Tông tốt xấu gì cũng là tông môn đứng đầu, nên chợ đêm bên này so với Trường Minh Tông còn náo nhiệt hơn, năm người lập thành một đoàn xuất phát đi Thành Phù Sinh.

Trước kia bọn họ cũng từng lập thành một đoàn đi dạo, tuy nhiên lúc đó chỉ mới là trận đấu đầu tiên, nên cũng không ai biết mặt bọn họ, do đó khi dạo quanh cũng không sợ gì.

Thế nên năm người liền đồng thời xem nhẹ một chuyện, đó chính là: Hiện tại bọn họ đã nổi danh rồi a.

Mộc Trọng Hi thay đổi thành trang phục thường ngày, lười biếng đi đầu. Vốn dĩ hắn định sẽ đi dạo một vòng xem xung quanh, chợ đêm buổi tối được thắp sáng bằng những ngọn đèn rực rỡ, dòng người đông đúc chen chúc nhau, bỗng nhiên trong đám người xuất hiện một giọng hô to:

“Nhìn kìa, là Mộc Trọng Hi.”

“Oaaaa——”

Chợ đêm một trận xôn xao.

Diệp Kiều hơi giật chân mày, chuẩn bị tìm một nơi vắng vẻ chạy trốn.

“Lãng Lãng! Chúng ta thích ngươi đã mười năm rồi a!” Có một nữ tử nhiệt tình kêu tên nàng.

Tình cảm mười năm không cần mà đến.

Diệp Kiều: “...”

Mắt thấy tình huống không ổn, nàng liền vận Đạp Thanh Phong chạy đi, bỏ xa những người khác.

Mộc Trọng Hi chú ý tới Diệp Kiều đang chuồn êm, liền theo bản năng mà vươn tay Nhĩ Khang: “Diệp Kiều, cứu ta!!”

Giây tiếp theo, Diệp Kiều lại chạy càng nhanh, một bên chạy một bên kêu: “Đừng yêu ta, không có kết quả đâu!”

Mộc Trọng Hi bị đám người vây kín: “Mọe.”

Không có một chút tình cảm đồng môn nào!

Bốn người còn lại thấy vậy cũng mau chóng làm chim bay đi, người sau còn nhanh hơn người trước, lúc Mộc Trọng Hi chạy thoát được thì quần áo trên người thiếu chút nữa đã bị lột sạch.

Hắn một bên run bần bật, một bên nhịn không được cảm thán: “Mấy người này thật là điên cuồng a.”

Trước kia Mộc Trọng Hi vẫn luôn hâm mộ mấy tông khác được nhiều tu sĩ yêu thích.

Bởi vì Tu Chân Giới là fans cuồng của sự cường đại, nên fans Vấn Kiếm Tông là nhiều nhất, chỉ có Trường Minh Tông mới không ai thèm hỏi thăm đến mà thôi.

Cho đến hôm nay, hắn cũng đã cảm nhận được vang danh trong một đêm là như thế nào rồi, chỉ có thể kết luận bằng bốn chữ 'cực kì đáng sợ'.

Diệp Kiều vô cùng may mắn, “Hên là ta chạy trốn nhanh.”

Nàng không muốn bị lột đồ nha.

Chỉ muốn được nhận một chút quà từ fans thôi.

Vốn dĩ Mộc Trọng Hi định gửi thư kể mọi chuyện gửi về hoàng cung, nhưng hắn chợt nghĩ lại đợi sau này cũng được, chỉ trong một buổi tối đổi mới, ban ngày liền bắt đầu trở nên vội vã, nhưng tất nhiên mọi người chỉ muốn chuẩn bị ăn tết mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook