Ta Dựa Vào Cái Miệng Quạ Đen Để Làm Giàu Trong Thời Loạn
Chương 6:
Đông Biên Nhĩ Tiểu Đóa
04/09/2024
Lời cảnh báo của Thôi Thư Nhược hiệu quả hơn nhiều so với âm thanh nhắc nhở sắc bén trong đầu, vừa dứt lời, âm thanh kia lập tức im bặt.
Xem ra dù là hệ thống, cũng rất có ý thức sinh tồn.
Có lẽ bị Thôi Thư Nhược dọa sợ, không chỉ tiếng cảnh báo biến mất, mà trong đầu nàng còn hiện ra một bảng thông tin, ghi rõ các thuộc tính và thông tin về cơ thể hiện tại của Thôi Thư Nhược.
[ Tên: Thôi Thư Nhược
Giới tính: Nữ
Tuổi: 13 (có thể giả vờ trẻ hơn nhé~)
Thọ mệnh: Chưa đầy ba canh giờ (Cảnh báo nghiêm trọng!!! Lưu ý: Lạm dụng miệng quạ đen có thể chết nhanh hơn, xin đừng tấn công hệ thống một cách tùy tiện nhé (T_T))
Thể lực: 9 (Thân gửi, ngài không thể chạy chậm được 50 mét đâu~)
Vũ lực: 12 (Trẻ con bảy tuổi còn mạnh hơn ngài~)
Giá trị công đức: 0 (Công đức có thể đổi lấy tuổi thọ nha, mong ngài cố gắng!)
Gợi ý: Nếu muốn sống sót, ngài phải cố gắng làm việc tốt! ]
Thôi Thư Nhược, “…”
Mặc dù biết mình có thể sống sót khiến nàng cảm thấy an ủi, nhưng luôn cảm thấy hệ thống trong đầu này vừa nhát gan vừa thích gây chuyện…
Khi Thôi Thư Nhược đang trong tâm trạng phức tạp, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng cố ý giảm nhẹ từ bên ngoài truyền đến, càng lúc càng gần.
Nhưng chủ nhân của tiếng bước chân đó không như nàng dự đoán mà đẩy cửa vào, ngược lại dừng ở cửa, Thôi Thư Nhược nghe thấy đối phương cố ý hạ giọng hành lễ.
Hóa ra là một vị cô nương.
Tuy nhiên, cô nương đó không những không được cho phép đứng dậy mà còn bị một người đàn ông trung niên giọng thô lỗ mắng mỏ, “Tiện tỳ! Lang quân dặn phải chăm sóc tốt cho vị nương tử bên trong, ngươi dám tự ý rời đi, dám lười biếng trốn việc!”
“Nô tỳ không dám!” Cùng với giọng nói đó là tiếng quỳ xuống đất.
Cô tỳ nữ dường như rất sợ hãi, nhưng lại sợ đánh thức người trong phòng, nên hạ giọng, vội vàng giải thích, “Xin Hồ quản sự minh giám, nô tỳ thấy trán nương tử đổ mồ hôi lạnh, mới vừa đi lấy nước ấm, không phải lười biếng chây ỳ.”
“Hay cho đứa tiện tỳ nhà ngươi, còn dám cãi, ngươi làm nô tỳ kiểu gì vậy, ta thấy hôm nay ngươi không cần ăn cơm nữa, dù sao cũng được cái nhanh mồm dẻo miệng.”
“……Vâng” Sau một thoáng im lặng, giọng của tỳ nữ có phần buồn bã, nhưng vẫn cúi đầu chấp nhận hình phạt của Hồ quản sự.
Thôi Thư Nhược nằm trên giường Bạt Bộ, chống tay ngồi dậy, nghe rõ mọi động tĩnh bên ngoài.
*Giường bạt bộ: Giường cưới.
Nàng tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, nhưng không nghĩ tới bên ngoài lại xảy ra biến cố, người quản sự đó đột nhiên hỏi: “Khoan đã, trên váy áo của ngươi dính cái gì vậy?”
Qua ô cửa sổ, nghe không rõ lắm, nhưng chắc chắn là tỳ nữ đang khóc lóc cầu xin.
Xem ra dù là hệ thống, cũng rất có ý thức sinh tồn.
Có lẽ bị Thôi Thư Nhược dọa sợ, không chỉ tiếng cảnh báo biến mất, mà trong đầu nàng còn hiện ra một bảng thông tin, ghi rõ các thuộc tính và thông tin về cơ thể hiện tại của Thôi Thư Nhược.
[ Tên: Thôi Thư Nhược
Giới tính: Nữ
Tuổi: 13 (có thể giả vờ trẻ hơn nhé~)
Thọ mệnh: Chưa đầy ba canh giờ (Cảnh báo nghiêm trọng!!! Lưu ý: Lạm dụng miệng quạ đen có thể chết nhanh hơn, xin đừng tấn công hệ thống một cách tùy tiện nhé (T_T))
Thể lực: 9 (Thân gửi, ngài không thể chạy chậm được 50 mét đâu~)
Vũ lực: 12 (Trẻ con bảy tuổi còn mạnh hơn ngài~)
Giá trị công đức: 0 (Công đức có thể đổi lấy tuổi thọ nha, mong ngài cố gắng!)
Gợi ý: Nếu muốn sống sót, ngài phải cố gắng làm việc tốt! ]
Thôi Thư Nhược, “…”
Mặc dù biết mình có thể sống sót khiến nàng cảm thấy an ủi, nhưng luôn cảm thấy hệ thống trong đầu này vừa nhát gan vừa thích gây chuyện…
Khi Thôi Thư Nhược đang trong tâm trạng phức tạp, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng cố ý giảm nhẹ từ bên ngoài truyền đến, càng lúc càng gần.
Nhưng chủ nhân của tiếng bước chân đó không như nàng dự đoán mà đẩy cửa vào, ngược lại dừng ở cửa, Thôi Thư Nhược nghe thấy đối phương cố ý hạ giọng hành lễ.
Hóa ra là một vị cô nương.
Tuy nhiên, cô nương đó không những không được cho phép đứng dậy mà còn bị một người đàn ông trung niên giọng thô lỗ mắng mỏ, “Tiện tỳ! Lang quân dặn phải chăm sóc tốt cho vị nương tử bên trong, ngươi dám tự ý rời đi, dám lười biếng trốn việc!”
“Nô tỳ không dám!” Cùng với giọng nói đó là tiếng quỳ xuống đất.
Cô tỳ nữ dường như rất sợ hãi, nhưng lại sợ đánh thức người trong phòng, nên hạ giọng, vội vàng giải thích, “Xin Hồ quản sự minh giám, nô tỳ thấy trán nương tử đổ mồ hôi lạnh, mới vừa đi lấy nước ấm, không phải lười biếng chây ỳ.”
“Hay cho đứa tiện tỳ nhà ngươi, còn dám cãi, ngươi làm nô tỳ kiểu gì vậy, ta thấy hôm nay ngươi không cần ăn cơm nữa, dù sao cũng được cái nhanh mồm dẻo miệng.”
“……Vâng” Sau một thoáng im lặng, giọng của tỳ nữ có phần buồn bã, nhưng vẫn cúi đầu chấp nhận hình phạt của Hồ quản sự.
Thôi Thư Nhược nằm trên giường Bạt Bộ, chống tay ngồi dậy, nghe rõ mọi động tĩnh bên ngoài.
*Giường bạt bộ: Giường cưới.
Nàng tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, nhưng không nghĩ tới bên ngoài lại xảy ra biến cố, người quản sự đó đột nhiên hỏi: “Khoan đã, trên váy áo của ngươi dính cái gì vậy?”
Qua ô cửa sổ, nghe không rõ lắm, nhưng chắc chắn là tỳ nữ đang khóc lóc cầu xin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.