Ta Dựa Vào Cái Miệng Quạ Đen Để Làm Giàu Trong Thời Loạn
Chương 7:
Đông Biên Nhĩ Tiểu Đóa
04/09/2024
Theo lẽ thường, Thôi Thư Nhược không nên ra ngoài can thiệp, dù sao nàng cũng chưa rõ tình hình ở đây, nhưng nàng chỉ còn chưa đầy ba canh giờ để sống…
Thôi Thư Nhược quyết tâm, che miệng khẽ ho hai tiếng, nhưng vì tiếng tranh cãi bên ngoài, hai người kia không nghe thấy.
Nàng xốc chăn mềm ra, gian nan xuống giường, mỗi bước đi đối với Thôi Thư Nhược như giẫm lên gạch ngói vỡ, đau đớn thấu xương.
Thôi Thư Nhược chịu đựng đau đớn tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong đầu lại hỏi: “Đau đớn trên người ta có liên quan đến việc tuổi thọ quá ít không?”
Dưới bảng hiển thị các thuộc tính của nàng đột nhiên xuất hiện một khung đối thoại.
[ Đúng vậy, thân ái~ ]
[ Hơn nữa, việc lạm dụng miệng quạ đen của ngài cũng sẽ dẫn đến phản tác dụng, hy vọng ngài làm nhiều việc tốt hơn nhé~]
Thôi Thư Nhược nhận ra ý nghĩa khác trong lời nói của hệ thống, tức là, nếu làm nhiều việc tốt, không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, mà còn giảm bớt tác dụng phụ sau khi sử dụng miệng quạ đen!
Khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của nàng nở nụ cười, vì tươi cười mà đôi mắt hơi nheo lại, nàng nói đầy ý vị thâm trường, “Ồ, như vậy à.”
Ngay sau đó, nàng tiếp tục hỏi trong đầu, “Còn chưa biết tên hoặc số hiệu của ngươi?”
[ Thân ái, ngài có thể gọi tôi là Thống Thống~ ]
“Thống Thống?” Thôi Thư Nhược lặp lại.
Nhưng hai chữ này rõ ràng đã chạm đến mấu chốt của hệ thống, nó phóng to chữ lên, còn thêm cả hiệu ứng bảy sắc cầu vồng.
[ Thân ái, tên đầy đủ của ta là Hệ thống nuôi dưỡng dẫn dắt ký chủ đến đỉnh cao nhân sinh bằng cách đánh bại kẻ xấu và làm nghìn việc thiện mỗi ngày! ]
Khi câu này hiện ra hoàn toàn, bảng giao diện thuộc tính còn ngài ra một chùm pháo hoa nhỏ.
Thôi Thư Nhược…
Sau một hồi im lặng, Thôi Thư Nhược nghe ra lời phải trái, lưu loát sửa miệng, “Đã hiểu, Thống Thống.”
Lúc này, nàng cũng gian nan đi được đến cửa, tay nắm chặt song cửa sổ chạm trổ, nửa để chống đỡ chính mình.
Thôi Thư Nhược vất vả đứng vững, trước mắt nàng là một người đàn ông trung niên mặc áo bào lụa dài thêu thuỵ cẩm văn, đang giơ chân đi đôi ủng da đen đá vào tỳ nữ cầm chậu đồng.
*Thụy cẩm văn: là một loại hoa văn được sử dụng trong vải thổ cẩm. Hoa văn thổ cẩm thường có hình chim thú, hoa lá, và được kỷ hà hóa trong từng ô vuông nhỏ, tạo cảm giác hoang sơ và huyền bí. Mỗi hoa văn đều mang ý nghĩa và biểu tượng riêng của từng dân tộc.
Tỳ nữ mặc áo xanh lơ cổ vuông, khoác áo trắng sắc tuyết ngắn tay, váy tối màu, tóc búi thấp với dải lụa xanh nhạt, dường như cảm nhận được sự thấp hèn của mình, lắc lư yếu ớt khi bị đá ngã xuống đất.
Thôi Thư Nhược quyết tâm, che miệng khẽ ho hai tiếng, nhưng vì tiếng tranh cãi bên ngoài, hai người kia không nghe thấy.
Nàng xốc chăn mềm ra, gian nan xuống giường, mỗi bước đi đối với Thôi Thư Nhược như giẫm lên gạch ngói vỡ, đau đớn thấu xương.
Thôi Thư Nhược chịu đựng đau đớn tiếp tục đi về phía trước, nhưng trong đầu lại hỏi: “Đau đớn trên người ta có liên quan đến việc tuổi thọ quá ít không?”
Dưới bảng hiển thị các thuộc tính của nàng đột nhiên xuất hiện một khung đối thoại.
[ Đúng vậy, thân ái~ ]
[ Hơn nữa, việc lạm dụng miệng quạ đen của ngài cũng sẽ dẫn đến phản tác dụng, hy vọng ngài làm nhiều việc tốt hơn nhé~]
Thôi Thư Nhược nhận ra ý nghĩa khác trong lời nói của hệ thống, tức là, nếu làm nhiều việc tốt, không chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, mà còn giảm bớt tác dụng phụ sau khi sử dụng miệng quạ đen!
Khuôn mặt tái nhợt yếu ớt của nàng nở nụ cười, vì tươi cười mà đôi mắt hơi nheo lại, nàng nói đầy ý vị thâm trường, “Ồ, như vậy à.”
Ngay sau đó, nàng tiếp tục hỏi trong đầu, “Còn chưa biết tên hoặc số hiệu của ngươi?”
[ Thân ái, ngài có thể gọi tôi là Thống Thống~ ]
“Thống Thống?” Thôi Thư Nhược lặp lại.
Nhưng hai chữ này rõ ràng đã chạm đến mấu chốt của hệ thống, nó phóng to chữ lên, còn thêm cả hiệu ứng bảy sắc cầu vồng.
[ Thân ái, tên đầy đủ của ta là Hệ thống nuôi dưỡng dẫn dắt ký chủ đến đỉnh cao nhân sinh bằng cách đánh bại kẻ xấu và làm nghìn việc thiện mỗi ngày! ]
Khi câu này hiện ra hoàn toàn, bảng giao diện thuộc tính còn ngài ra một chùm pháo hoa nhỏ.
Thôi Thư Nhược…
Sau một hồi im lặng, Thôi Thư Nhược nghe ra lời phải trái, lưu loát sửa miệng, “Đã hiểu, Thống Thống.”
Lúc này, nàng cũng gian nan đi được đến cửa, tay nắm chặt song cửa sổ chạm trổ, nửa để chống đỡ chính mình.
Thôi Thư Nhược vất vả đứng vững, trước mắt nàng là một người đàn ông trung niên mặc áo bào lụa dài thêu thuỵ cẩm văn, đang giơ chân đi đôi ủng da đen đá vào tỳ nữ cầm chậu đồng.
*Thụy cẩm văn: là một loại hoa văn được sử dụng trong vải thổ cẩm. Hoa văn thổ cẩm thường có hình chim thú, hoa lá, và được kỷ hà hóa trong từng ô vuông nhỏ, tạo cảm giác hoang sơ và huyền bí. Mỗi hoa văn đều mang ý nghĩa và biểu tượng riêng của từng dân tộc.
Tỳ nữ mặc áo xanh lơ cổ vuông, khoác áo trắng sắc tuyết ngắn tay, váy tối màu, tóc búi thấp với dải lụa xanh nhạt, dường như cảm nhận được sự thấp hèn của mình, lắc lư yếu ớt khi bị đá ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.