Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
Chương 7: Kế Hoạch 1
Vạn Sĩ Tư Linh
14/10/2024
Lại là lương khô.
Nội tâm Mai Thiển không biết nên nói cái gì mới tốt đây.
Bởi vì vẫn chưa mở ra hệ thống không gian, Mai Thiển trước mỗi lần trao đổi đều phải lấy thức ăn từ lần trao đổi trước ra.
Mai Thiển thậm chí không dám nghĩ tới, nếu như mình đổi thêm mấy lần nữa cũng đều là lương khô, vậy thì lương thực này của nàng càng ăn càng nhiều không có cách nào giải thích được rồi.
“Hôm nay cháo rau dại rất thơm nha~”
Lúc này, Mai Thiển liền nghe thấy đại ca nói một câu như vậy.
“Đúng vậy, lúc con ăn cảm nhận được mùi thơm của thịt rồi.”
Ngay cả Mai Nhị Hổ cũng chép chép miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Mai Thiển, khen ngợi nói: “Không hổ là Thiển Thiển nhà ta, tay nghề thế mà lại tốt như thế, cháo rau dại nấu ngon như vậy, thật lợi hại!”
Nghe thấy Mai Nhị Hổ khen ngợi, Mai Thiển lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất đi lễ phép.
Cháo rau dại bị thổi phồng thành như vậy, nàng thực sự là trong lòng có quỷ.
Nhưng mà nói tới hương vị ở trong đó, Mai Thiển ngược lại nhớ tới việc hỏi Tiểu Mỹ cái này có phải là hương vị vốn có của lương khô hay không.
“Đúng vậy, ký chủ. Bởi vì người trao đổi ở vị diện mạt thế sống ở thời đại đất đai bị ô nhiễm, rất nhiều sinh vật đều bị nhiễm phóng xạ và virus độc hại, thực vật bình thường cũng rất khan hiếm. Lương khô của bọn họ được làm từ ngũ cốc đột biến có hàm lượng protein và chất xơ cao được trồng nhân tạo và một ít thịt dị thú phơi khô không có độc.”
Đó cũng là lý do vì sao mấy loại rau dại có hình dáng và kích thước đều rất bình thường của Mai Thiển lại được người trao đổi ở vị diện mạt thế này trao đổi tới tận hai lần.
Đây chính là rau xanh không bị ô nhiễm và đột biến đó!
Nàng bên này vừa mới giải đáp được nghi hoặc, bên kia Mai lão thái lại mở miệng nói: “Sau này không cần nấu nhiều như vậy đâu, quá lãng phí rồi.”
Mai lão thái vừa nói vừa nhìn thấy trong nồi còn thừa nhiều như vậy, lại nói thêm: “Đợi lát nữa phải ăn hết, không được để thừa.”
“Không đâu, không đâu, nương, người cứ yên tâm đi, con còn có thể ăn thêm nữa đó ~”
Đại bá mẫu Hàn thị vừa ăn xong một chén, cho mọi người xem phần đáy chén bị ăn (liếm) đến bóng loáng của mình, làm cho Mai Thiển phải lau mắt mà nhìn.
Đại bá nương của nàng thế mà còn có thuộc tính tham ăn ẩn hình này nữa hả?
Mai lão thái cũng biết tính tình đứa con dâu cả này của mình, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm, cái bộ dáng đói khát này của nó giống như mấy kiếp rồi chưa được ăn cơm vậy.
“Thật ra con cũng dùng không nhiều lương thực lắm, chỉ là cho nước nhiều, ngâm lâu nên nhìn nhiều vậy thôi. Đại bá nương và nương con đều nhìn thấy, cộng thêm đám rau dại này, cho nên mới thấy nhiều như vậy.”
Biết Mai lão thái là xót lương thực, vì thế Mai Thiển vội vàng giải thích.
Vừa giải thích xong, trong lòng Mai lão thái lập tức thoải mái hơn rất nhiều, vốn dĩ bà còn không nỡ ăn bởi vì xót lương thực, bây giờ tâm tình Mai lão thái thông suốt, mấy thứ còn sót lại trong nồi Mai lão thái cũng tham gia tiêu diệt một phần.
Bữa tối này là bữa cơm mà nhà họ Mai cảm thấy mỹ mãn nhất trong những ngày qua.
Người một nhà cơm nước xong, sắc trời cũng tối sầm lại, bọn họ ngồi quanh đống lửa trại trò chuyện.
“Nghe nói sau khi quân Tây Nhung tiến vào, đã công phá mấy thành trì ở phía tây, bọn họ chắc là định trực tiếp xông thẳng về phía kinh thành rồi. Bọn họ thế tới rào rạt, nếu như thực hiện được, sau này chắc là sẽ có binh lính Tây Nhung tiến vào nữa. Bằng không, mấy hộ gia đình giàu có này cũng sẽ không đi tới phía nam.”
Sau khi ăn uống no nê, dưới ánh lửa ấm áp, Mai Thiển ngồi ở bên cạnh Tưởng thị sắp ngủ thiếp đi, kết quả là bà nàng thấp giọng chia sẻ với người trong nhà một tin tức kinh người như vậy.
Làm Mai Thiển sợ tới mức lập tức không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
“Nội, tin tức này người từ đâu có được?”
Mai Thiển không quên hạ thấp giọng.
Lúc nãy lúc bà nàng nói lời này, thanh âm cũng hạ thấp xuống, chỉ đủ để người trong nhà có thể nghe thấy.
“Là ta đoán, lúc còn trẻ chạy trốn về phía nam đã nhìn thấy…… tình hình cũng không khác biệt lắm.”
“Tình hình gì?”
Lực chú ý của mọi người trong nhà đều chuyển lên trên người Mai lão thái.
“Đích đến của mấy gia đình giàu có này là Minh Thành.”
Cái từ Minh Thành này không có ở trong trí nhớ của nguyên chủ, chắc là không gần.
Thấy biểu tình của mọi người đều thập phần tò mò, Mai lão thái cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Minh Thành chính là một thành lớn ở phía nam Hưng An phủ của chúng ta.”
Vừa nghe thấy Minh Thành còn chưa ra khỏi Hưng An phủ, Mai Thiển liền biết bà nàng vì sao lại có suy đoán như vậy.
Hơn nữa, câu kế tiếp bà nàng liền nói: “Minh Thành, ở bên cạnh kênh đào.”
Bà nàng nói xong lời này, Mai Thiển còn có chỗ nào không hiểu nữa chứ? Nhưng mà thấy những người còn lại trong nhà vẫn là cái hiểu cái không, Mai Thiển liền nhịn không được nói:
“Tây Nhung nếu như đột phá biên cảnh, xông vào Hưng An phủ, với thế trận bây giờ của bọn họ, giống như lời của nội nói vậy, sau này có lẽ còn có quân Tây Nhung không ngừng cuồn cuộn tiến vào nữa. Toàn bộ Hưng An phủ thất thủ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Mấy gia đình giàu có này huy động toàn bộ lực lượng đào tẩu, không có khả năng chỉ vì tới Minh Thành không phải sao?”
Nội tâm Mai Thiển không biết nên nói cái gì mới tốt đây.
Bởi vì vẫn chưa mở ra hệ thống không gian, Mai Thiển trước mỗi lần trao đổi đều phải lấy thức ăn từ lần trao đổi trước ra.
Mai Thiển thậm chí không dám nghĩ tới, nếu như mình đổi thêm mấy lần nữa cũng đều là lương khô, vậy thì lương thực này của nàng càng ăn càng nhiều không có cách nào giải thích được rồi.
“Hôm nay cháo rau dại rất thơm nha~”
Lúc này, Mai Thiển liền nghe thấy đại ca nói một câu như vậy.
“Đúng vậy, lúc con ăn cảm nhận được mùi thơm của thịt rồi.”
Ngay cả Mai Nhị Hổ cũng chép chép miệng, ngẩng đầu nhìn về phía Mai Thiển, khen ngợi nói: “Không hổ là Thiển Thiển nhà ta, tay nghề thế mà lại tốt như thế, cháo rau dại nấu ngon như vậy, thật lợi hại!”
Nghe thấy Mai Nhị Hổ khen ngợi, Mai Thiển lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất đi lễ phép.
Cháo rau dại bị thổi phồng thành như vậy, nàng thực sự là trong lòng có quỷ.
Nhưng mà nói tới hương vị ở trong đó, Mai Thiển ngược lại nhớ tới việc hỏi Tiểu Mỹ cái này có phải là hương vị vốn có của lương khô hay không.
“Đúng vậy, ký chủ. Bởi vì người trao đổi ở vị diện mạt thế sống ở thời đại đất đai bị ô nhiễm, rất nhiều sinh vật đều bị nhiễm phóng xạ và virus độc hại, thực vật bình thường cũng rất khan hiếm. Lương khô của bọn họ được làm từ ngũ cốc đột biến có hàm lượng protein và chất xơ cao được trồng nhân tạo và một ít thịt dị thú phơi khô không có độc.”
Đó cũng là lý do vì sao mấy loại rau dại có hình dáng và kích thước đều rất bình thường của Mai Thiển lại được người trao đổi ở vị diện mạt thế này trao đổi tới tận hai lần.
Đây chính là rau xanh không bị ô nhiễm và đột biến đó!
Nàng bên này vừa mới giải đáp được nghi hoặc, bên kia Mai lão thái lại mở miệng nói: “Sau này không cần nấu nhiều như vậy đâu, quá lãng phí rồi.”
Mai lão thái vừa nói vừa nhìn thấy trong nồi còn thừa nhiều như vậy, lại nói thêm: “Đợi lát nữa phải ăn hết, không được để thừa.”
“Không đâu, không đâu, nương, người cứ yên tâm đi, con còn có thể ăn thêm nữa đó ~”
Đại bá mẫu Hàn thị vừa ăn xong một chén, cho mọi người xem phần đáy chén bị ăn (liếm) đến bóng loáng của mình, làm cho Mai Thiển phải lau mắt mà nhìn.
Đại bá nương của nàng thế mà còn có thuộc tính tham ăn ẩn hình này nữa hả?
Mai lão thái cũng biết tính tình đứa con dâu cả này của mình, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm, cái bộ dáng đói khát này của nó giống như mấy kiếp rồi chưa được ăn cơm vậy.
“Thật ra con cũng dùng không nhiều lương thực lắm, chỉ là cho nước nhiều, ngâm lâu nên nhìn nhiều vậy thôi. Đại bá nương và nương con đều nhìn thấy, cộng thêm đám rau dại này, cho nên mới thấy nhiều như vậy.”
Biết Mai lão thái là xót lương thực, vì thế Mai Thiển vội vàng giải thích.
Vừa giải thích xong, trong lòng Mai lão thái lập tức thoải mái hơn rất nhiều, vốn dĩ bà còn không nỡ ăn bởi vì xót lương thực, bây giờ tâm tình Mai lão thái thông suốt, mấy thứ còn sót lại trong nồi Mai lão thái cũng tham gia tiêu diệt một phần.
Bữa tối này là bữa cơm mà nhà họ Mai cảm thấy mỹ mãn nhất trong những ngày qua.
Người một nhà cơm nước xong, sắc trời cũng tối sầm lại, bọn họ ngồi quanh đống lửa trại trò chuyện.
“Nghe nói sau khi quân Tây Nhung tiến vào, đã công phá mấy thành trì ở phía tây, bọn họ chắc là định trực tiếp xông thẳng về phía kinh thành rồi. Bọn họ thế tới rào rạt, nếu như thực hiện được, sau này chắc là sẽ có binh lính Tây Nhung tiến vào nữa. Bằng không, mấy hộ gia đình giàu có này cũng sẽ không đi tới phía nam.”
Sau khi ăn uống no nê, dưới ánh lửa ấm áp, Mai Thiển ngồi ở bên cạnh Tưởng thị sắp ngủ thiếp đi, kết quả là bà nàng thấp giọng chia sẻ với người trong nhà một tin tức kinh người như vậy.
Làm Mai Thiển sợ tới mức lập tức không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.
“Nội, tin tức này người từ đâu có được?”
Mai Thiển không quên hạ thấp giọng.
Lúc nãy lúc bà nàng nói lời này, thanh âm cũng hạ thấp xuống, chỉ đủ để người trong nhà có thể nghe thấy.
“Là ta đoán, lúc còn trẻ chạy trốn về phía nam đã nhìn thấy…… tình hình cũng không khác biệt lắm.”
“Tình hình gì?”
Lực chú ý của mọi người trong nhà đều chuyển lên trên người Mai lão thái.
“Đích đến của mấy gia đình giàu có này là Minh Thành.”
Cái từ Minh Thành này không có ở trong trí nhớ của nguyên chủ, chắc là không gần.
Thấy biểu tình của mọi người đều thập phần tò mò, Mai lão thái cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Minh Thành chính là một thành lớn ở phía nam Hưng An phủ của chúng ta.”
Vừa nghe thấy Minh Thành còn chưa ra khỏi Hưng An phủ, Mai Thiển liền biết bà nàng vì sao lại có suy đoán như vậy.
Hơn nữa, câu kế tiếp bà nàng liền nói: “Minh Thành, ở bên cạnh kênh đào.”
Bà nàng nói xong lời này, Mai Thiển còn có chỗ nào không hiểu nữa chứ? Nhưng mà thấy những người còn lại trong nhà vẫn là cái hiểu cái không, Mai Thiển liền nhịn không được nói:
“Tây Nhung nếu như đột phá biên cảnh, xông vào Hưng An phủ, với thế trận bây giờ của bọn họ, giống như lời của nội nói vậy, sau này có lẽ còn có quân Tây Nhung không ngừng cuồn cuộn tiến vào nữa. Toàn bộ Hưng An phủ thất thủ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Mấy gia đình giàu có này huy động toàn bộ lực lượng đào tẩu, không có khả năng chỉ vì tới Minh Thành không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.