Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
Chương 6: Lương Khô 2
Vạn Sĩ Tư Linh
28/09/2024
Mai Thiển đổ nước ở trong bình gốm vào trong nồi, đặt lên trên bếp lửa vừa mới nhóm lên rồi bắt đầu nấu.
Thấy động tác này của Mai Thiển, mấy ngày trước đây đại bá nương Hàn thị còn nói Mai Thiển rảnh rỗi sinh nông nổi.
Mai Thiển tự biết nói mấy chuyện vi khuẩn ký sinh trùng với người cổ đại một chốc một lát cũng nói không rõ được, lúc ấy Mai Thiển liền nói, nghe nói lão đại phu trong thôn trước đây có nói qua uống nước đun sôi sẽ không bị đau bụng.
Việc này ngược lại nhận được sự ủng hộ của Mai lão thái, nhà bọn họ vốn dĩ chỉ có mấy người, ở trên đường đi không chịu nổi tổn thất.
Đại bá mẫu Hàn thị cũng bởi vậy mà không nhắc tới chuyện này nữa.
“Đúng rồi, bà nội và cha đâu?”
Mai Thiển vừa trở về, liền nhìn thấy đại ca Mai Thạch Đầu ở cách đó không xa đang dùng dao chặt mấy nhánh cây khô mà trước đó tìm về, nhân tiện hù dọa mấy người ở xung quanh thường thường “đi ngang qua” một chút, mà bà nàng và cha nàng thì không thấy bóng dáng đâu.
“Nhị thúc và nương bọn họ đi hỏi thăm tình huống rồi, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng chưa kịp tìm người biết chuyện cẩn thận hỏi một chút.”
Nói tới cũng trùng hợp, gia đình giàu có mà mấy ngày trước đây bọn họ vừa mới tìm được đúng là thế đại gia tộc mà bà nàng nói tới, có nuôi dưỡng tư binh.
Mấy ngày nay, binh lính của mấy nhà này vừa có một trận giao chiến với đội chó săn của bọn Tây Nhung.
Hai ngày nay, mọi người đều giống như chim sợ cành cong vậy, có một chút động tĩnh là bỏ chạy.
Nửa đêm ngày hôm qua, Mai Thiển đang ngủ mơ mơ màng màng đã bị lôi dậy vội vàng lên đường, tới rạng sáng bọn họ mới có thể nghỉ ngơi.
Lần nghỉ ngơi này một ngày đã đi qua rồi.
Thời gian còn rất lâu nữa, chắc là có biến cố gì đó, hoặc cũng có thể là tình hình đã ổn định hơn rồi.
Bởi vậy bà nàng lúc này mới dẫn theo phụ thân đi loanh quanh hỏi thăm tin tức.
Mai Thiển vừa nghe vừa đổ nước sôi vào trong cốc nước và ấm nước, cốc nước và ấm trước này là Mai Thiển kêu Mai Thạch Đầu lấy cây tre làm thành lúc bọn họ nghỉ ngơi trước đó.
Sau khi đổ xong, trong nồi còn lại một ít nước sôi.
Mai Thiển lại bỏ rau dại mà mẫu thân đã lựa xong cho nàng vào chần qua.
Làm như vậy, có thể loại bỏ được không ít vị bùn đất và vị chát của rau dại.
Đối với thao tác này của Mai Thiển, Hàn thị cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Dù sao thì hai ngày nay Mai Thiển nấu cơm đều là như vậy.
Sau khi xuống núi ngày hôm đó, Mai Thiển liền xung phong tự đề cử mình, Mai lão thái chung quy vẫn cho Mai Thiển một cơ hội.
Mà Mai Thiển chỉ dùng một bữa cơm tối, liền hoàn toàn chinh phục cả nhà.
Cũng không phải là do tay nghề của Mai Thiển tốt, mà là tay nghề của những người khác trong nhà họ Mai thật sự là rất kém cỏi.
Mai lão thái mà nấu, thì mọi người cũng chỉ có thể uống canh rau đắng!
Nếu không thì, người trước khi xuyên qua chỉ có thể hơi hơi chắp vá nấu ăn cho mình, chỉ dựa vào món canh nhạt nhẽo là có thể làm cả nhà bái phục sao?
Không cần phải khoa trương như vậy đâu ~
Sau khi chần rau dại xong, Mai Thiển liền đứng lên đi về phía con lừa nhà mình.
Hàn thị và Tưởng thị thấy thế, hai mắt nhao nhao sáng lên.
Bọn họ liền nhìn thấy Mai Thiển lấy ra một chén nhỏ bột mì từ cái túi nhỏ ở bên cạnh.
Túi nhỏ lương thực này, Mai Thiển cũng là có được sau khi đàm phán với Mai lão thái.
Lương khô tháng này của cả nhà ở trong cái túi nhỏ mười cân này.
Mai Thiển làm bộ làm tịch lấy bột mì ở trong túi ra, chỉ có mình Mai Thiển biết mình làm gì ở trong cái túi nhỏ đó.
“Tiểu Mỹ, xé hai gói lương khô mà lần trước ta dùng món “rau trộn hương rừng” đổi ra rồi bỏ vào trong cái túi này.”
Hành đơn giản trộn với rau rừng, đạt được tiêu chuẩn của hệ thống tải món ăn lên, lại bởi vì Mai Thiển đặt tên không tồi, từ đó lại thành công “trao đổi” hai gói lương khô với một vị đến từ vị diện mạt thế coi tiền như rác.
Người khác nhìn thì thấy là Mai Thiển lấy ra hai lượng “bột mì”, kỳ thật là Mai Thiển nghiền nát hai bao lương khô thành bột rồi trộn với một tí xíu bột mì.
Tiểu Mỹ nói rồi, hai gói lương khô này ở mạt thế, đủ cho một người trưởng thành ăn trong một tuần rồi.
Mai Thiển trộn bột lương khô và bột mì lại với nhau, không cầu có thể ăn được nhiều bữa.
Nàng chỉ cầu nhiều dinh dưỡng một chút, ăn no là được.
Hai ngày trước bôn ba với cường độ cao, nếu không phải Mai Thiển bỏ một ít dịch dinh dưỡng vào trong canh rau dại của mẫu thân Tưởng thị, Tưởng thị đã sớm sinh non rồi.
Với điều kiện bây giờ cùng với cái bụng đã năm sáu tháng của Tưởng thị, sinh non sợ là sẽ một xác hai mạng.
Bởi vậy, Mai Thiển bây giờ lại càng thêm trân trọng mọi cơ hội trao đổi.
Nàng hy vọng lần này lại có thể đổi được dịch dinh dưỡng!
Chờ đến khi Mai lão thái và Mai Nhị Hổ trở về, liền nhìn thấy Mai Thiển nấu một nồi to canh mì rau dại.
“Ai dô, lương thực của ta!”
Nhìn một nồi đầy ắp thức ăn kia, Mai lão thái nhất thời chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Không kịp trách cứ Mai Thiển lãng phí, Mai lão thái vội vàng đi xem xét túi lương thực bảo bối của mình ở trên lưng con lừa.
Cũng may, không có thay đổi.
Nghĩ nghĩ, lại liếc cái túi nhỏ của Mai Thiển, phát hiện cũng không thay đổi quá nhiều như trong tưởng tượng.
Nhưng cho dù là như vậy, Mai lão thái vẫn cảm thấy Mai Thiển tối nay nấu quá nhiều, liền lập tức quay đầu đi về phía Mai Thiển, người đã bắt đầu phân phát canh mì rau dại cho mọi người, định nói một câu.
Kết quả là, mới vừa đi tới trước mặt Mai Thiển, bà đã bị một chén canh mang theo mùi thơm ngũ cốc và rau đại của Mai Thiển xông vào mặt.
“Bà nội, ăn không?”
“…… Ăn!”
Trong miệng vốn dĩ có vô số lời muốn nói, kết quả lời thốt ra vẫn thành thật như vậy.
“Chúc mừng ký chủ, “Món ăn kết hợp: mì và rau” đã trao đổi thành công, trao đổi với ngài vẫn là người trao đổi đến từ vị diện mạt thế kia, lần này món ăn mà đối phương trao đổi là: Bốn gói lương khô~”
Mai Thiển tâm tâm niệm niệm muốn đổi dịch dinh dưỡng: “……”
Thấy động tác này của Mai Thiển, mấy ngày trước đây đại bá nương Hàn thị còn nói Mai Thiển rảnh rỗi sinh nông nổi.
Mai Thiển tự biết nói mấy chuyện vi khuẩn ký sinh trùng với người cổ đại một chốc một lát cũng nói không rõ được, lúc ấy Mai Thiển liền nói, nghe nói lão đại phu trong thôn trước đây có nói qua uống nước đun sôi sẽ không bị đau bụng.
Việc này ngược lại nhận được sự ủng hộ của Mai lão thái, nhà bọn họ vốn dĩ chỉ có mấy người, ở trên đường đi không chịu nổi tổn thất.
Đại bá mẫu Hàn thị cũng bởi vậy mà không nhắc tới chuyện này nữa.
“Đúng rồi, bà nội và cha đâu?”
Mai Thiển vừa trở về, liền nhìn thấy đại ca Mai Thạch Đầu ở cách đó không xa đang dùng dao chặt mấy nhánh cây khô mà trước đó tìm về, nhân tiện hù dọa mấy người ở xung quanh thường thường “đi ngang qua” một chút, mà bà nàng và cha nàng thì không thấy bóng dáng đâu.
“Nhị thúc và nương bọn họ đi hỏi thăm tình huống rồi, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng chưa kịp tìm người biết chuyện cẩn thận hỏi một chút.”
Nói tới cũng trùng hợp, gia đình giàu có mà mấy ngày trước đây bọn họ vừa mới tìm được đúng là thế đại gia tộc mà bà nàng nói tới, có nuôi dưỡng tư binh.
Mấy ngày nay, binh lính của mấy nhà này vừa có một trận giao chiến với đội chó săn của bọn Tây Nhung.
Hai ngày nay, mọi người đều giống như chim sợ cành cong vậy, có một chút động tĩnh là bỏ chạy.
Nửa đêm ngày hôm qua, Mai Thiển đang ngủ mơ mơ màng màng đã bị lôi dậy vội vàng lên đường, tới rạng sáng bọn họ mới có thể nghỉ ngơi.
Lần nghỉ ngơi này một ngày đã đi qua rồi.
Thời gian còn rất lâu nữa, chắc là có biến cố gì đó, hoặc cũng có thể là tình hình đã ổn định hơn rồi.
Bởi vậy bà nàng lúc này mới dẫn theo phụ thân đi loanh quanh hỏi thăm tin tức.
Mai Thiển vừa nghe vừa đổ nước sôi vào trong cốc nước và ấm nước, cốc nước và ấm trước này là Mai Thiển kêu Mai Thạch Đầu lấy cây tre làm thành lúc bọn họ nghỉ ngơi trước đó.
Sau khi đổ xong, trong nồi còn lại một ít nước sôi.
Mai Thiển lại bỏ rau dại mà mẫu thân đã lựa xong cho nàng vào chần qua.
Làm như vậy, có thể loại bỏ được không ít vị bùn đất và vị chát của rau dại.
Đối với thao tác này của Mai Thiển, Hàn thị cũng không cảm thấy ngạc nhiên nữa.
Dù sao thì hai ngày nay Mai Thiển nấu cơm đều là như vậy.
Sau khi xuống núi ngày hôm đó, Mai Thiển liền xung phong tự đề cử mình, Mai lão thái chung quy vẫn cho Mai Thiển một cơ hội.
Mà Mai Thiển chỉ dùng một bữa cơm tối, liền hoàn toàn chinh phục cả nhà.
Cũng không phải là do tay nghề của Mai Thiển tốt, mà là tay nghề của những người khác trong nhà họ Mai thật sự là rất kém cỏi.
Mai lão thái mà nấu, thì mọi người cũng chỉ có thể uống canh rau đắng!
Nếu không thì, người trước khi xuyên qua chỉ có thể hơi hơi chắp vá nấu ăn cho mình, chỉ dựa vào món canh nhạt nhẽo là có thể làm cả nhà bái phục sao?
Không cần phải khoa trương như vậy đâu ~
Sau khi chần rau dại xong, Mai Thiển liền đứng lên đi về phía con lừa nhà mình.
Hàn thị và Tưởng thị thấy thế, hai mắt nhao nhao sáng lên.
Bọn họ liền nhìn thấy Mai Thiển lấy ra một chén nhỏ bột mì từ cái túi nhỏ ở bên cạnh.
Túi nhỏ lương thực này, Mai Thiển cũng là có được sau khi đàm phán với Mai lão thái.
Lương khô tháng này của cả nhà ở trong cái túi nhỏ mười cân này.
Mai Thiển làm bộ làm tịch lấy bột mì ở trong túi ra, chỉ có mình Mai Thiển biết mình làm gì ở trong cái túi nhỏ đó.
“Tiểu Mỹ, xé hai gói lương khô mà lần trước ta dùng món “rau trộn hương rừng” đổi ra rồi bỏ vào trong cái túi này.”
Hành đơn giản trộn với rau rừng, đạt được tiêu chuẩn của hệ thống tải món ăn lên, lại bởi vì Mai Thiển đặt tên không tồi, từ đó lại thành công “trao đổi” hai gói lương khô với một vị đến từ vị diện mạt thế coi tiền như rác.
Người khác nhìn thì thấy là Mai Thiển lấy ra hai lượng “bột mì”, kỳ thật là Mai Thiển nghiền nát hai bao lương khô thành bột rồi trộn với một tí xíu bột mì.
Tiểu Mỹ nói rồi, hai gói lương khô này ở mạt thế, đủ cho một người trưởng thành ăn trong một tuần rồi.
Mai Thiển trộn bột lương khô và bột mì lại với nhau, không cầu có thể ăn được nhiều bữa.
Nàng chỉ cầu nhiều dinh dưỡng một chút, ăn no là được.
Hai ngày trước bôn ba với cường độ cao, nếu không phải Mai Thiển bỏ một ít dịch dinh dưỡng vào trong canh rau dại của mẫu thân Tưởng thị, Tưởng thị đã sớm sinh non rồi.
Với điều kiện bây giờ cùng với cái bụng đã năm sáu tháng của Tưởng thị, sinh non sợ là sẽ một xác hai mạng.
Bởi vậy, Mai Thiển bây giờ lại càng thêm trân trọng mọi cơ hội trao đổi.
Nàng hy vọng lần này lại có thể đổi được dịch dinh dưỡng!
Chờ đến khi Mai lão thái và Mai Nhị Hổ trở về, liền nhìn thấy Mai Thiển nấu một nồi to canh mì rau dại.
“Ai dô, lương thực của ta!”
Nhìn một nồi đầy ắp thức ăn kia, Mai lão thái nhất thời chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.
Không kịp trách cứ Mai Thiển lãng phí, Mai lão thái vội vàng đi xem xét túi lương thực bảo bối của mình ở trên lưng con lừa.
Cũng may, không có thay đổi.
Nghĩ nghĩ, lại liếc cái túi nhỏ của Mai Thiển, phát hiện cũng không thay đổi quá nhiều như trong tưởng tượng.
Nhưng cho dù là như vậy, Mai lão thái vẫn cảm thấy Mai Thiển tối nay nấu quá nhiều, liền lập tức quay đầu đi về phía Mai Thiển, người đã bắt đầu phân phát canh mì rau dại cho mọi người, định nói một câu.
Kết quả là, mới vừa đi tới trước mặt Mai Thiển, bà đã bị một chén canh mang theo mùi thơm ngũ cốc và rau đại của Mai Thiển xông vào mặt.
“Bà nội, ăn không?”
“…… Ăn!”
Trong miệng vốn dĩ có vô số lời muốn nói, kết quả lời thốt ra vẫn thành thật như vậy.
“Chúc mừng ký chủ, “Món ăn kết hợp: mì và rau” đã trao đổi thành công, trao đổi với ngài vẫn là người trao đổi đến từ vị diện mạt thế kia, lần này món ăn mà đối phương trao đổi là: Bốn gói lương khô~”
Mai Thiển tâm tâm niệm niệm muốn đổi dịch dinh dưỡng: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.