Ta Dựa Vào Hệ Thống Trao Đổi Mỹ Thực Để Sinh Tồn
Chương 20: Manh Mối 2
Vạn Sĩ Tư Linh
05/11/2024
Dù sao thì vùng núi này cũng không thích hợp với kỵ binh, con đường có thể đi được lại có trọng binh canh gác.
Địa thế hiểm trở, dễ giữ khó đánh.
Haizz!
Nhưng toàn bộ Hưng An phủ chỉ có mỗi Minh Thành là có thể chống đỡ được thì có ích lợi gì chứ?
Một tháng nay, cũng không biết kỵ binh Tây Nhung đến tột cùng đã đánh tới chỗ nào rồi.
Suy nghĩ của Mai Thiển bay về nơi xa, phía xa xa lại có tiếng ồn ào huyên náo, mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một đoàn xe ngựa nhìn không thấy đuôi đang chạy về phía bên này.
Cẩn thận nhìn lại, trong đội ngũ đó thế mà còn có binh lính mặc áo giáp, đây hiển nhiên không phải là người bình thường.
Không đợi Mai Thiển bọn họ nhìn kỹ lại, nàng liền chú ý thấy trong đoàn xe của mấy gia đình giàu có ở bên mình, mấy người ăn mặc hoa lệ chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người dồn dập chạy về phía đoàn xe bên kia.
Cái này chắc là nhân vật lớn tới rồi!
Nếu không phải là quá xa, lại thấy bên kia nhiều người như vậy, Mai Thiển cũng muốn lặng lẽ đi qua đó nhìn xem tình huống rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng mà tin tức này hình như cũng không phải là bí mật gì.
Chờ tới buổi tối, Mai Thiển đi theo bà nàng và đường huynh đi tới cánh rừng bên cạnh đào rau dại, lúc đi ra liền nghe thấy một tin tức như vậy.
“Ôi trời ơi, thế mà lại là quận chúa!”
Người trong nhà vừa nghe thấy đoàn xe mênh mông cuồn cuộn bên kia đang hộ tống quận chúa, sôi nổi kinh hô.
“Trách không được lại có binh lính hộ tống, trời đất ơi!”
Hàn thị mắt trông mong nhìn về nơi đóng quân ở bên kia hoàn toàn đối lập với đoàn xe của bọn họ, trong lúc nhất thời không nhịn được nói:
“Đời này của ta chưa từng nhìn thấy quận chúa, mọi người nói xem nàng có phải là giống tiểu tiên nữ hầu hạ nương nương ở trong miếu hay không?”
“Bá mẫu, sao người không trực tiếp so sánh với thần tiên nương nương đi? Người ta đường đường là quận chúa, may là không nghe thấy mấy lời này của người.”
Thấy ngữ khí hâm mộ kinh ngạc cảm thán của Hàn thị thì không giống làm bộ, nhưng mà có ai lại so sánh quý nhân với tiểu tiên nhỏ nhất trong các vị tiên không chứ?
Mai Thiển có ấn tượng sâu sắc với đại bá nương này của nàng, đúng là không biết cách nói chuyện mà.
“Cái này, vậy quận chúa là thần tiên nương nương, lỡ như, ta sau này nếu như gặp được người lợi hại hơn, vậy ta phải gọi là gì đây? Gọi là Vương Mẫu nương nương sao?”
Ai~
Đại bá nương nàng là một người có “chí hướng”, ngoài quận chúa ra thì còn muốn gặp nữ nhân lợi hại tôn quý hơn nữa.
Mai Thiển kéo kéo khóe miệng, không nói nữa.
Nhà bọn họ chỉ là những bá tánh bình thường, nếu như ngày thường có thể gặp được quý nhân có địa vị càng thêm tôn quý, vậy thì mấy quý nhân này sợ là đều gặp nạn rồi.
Nguyện vọng này, quá xa vời!
Mai Thiển không nhịn được cười thầm, nhưng mà nhìn nồi cháo đang nấu, Mai Thiển lại có chút cười không nổi nữa.
Vốn dĩ định trong núi có gì thì ăn nấy, trước đó khi mới dừng chân ở chỗ này, Mai Thiển cảm thấy xung quanh xanh um tươi tốt, vừa nhìn hẳn là có không ít thức ăn.
Kết quả buổi chiều Mai Thiển đi tìm thức ăn cùng với bà nàng và đường huynh, mới phát hiện ra, những thứ có thể ăn được đã bị người ta hái hết rồi!
Cũng trách nhà bọn họ hai ngày này có chút lơ là, mấy người chạy nạn kia đi theo tới nơi này, ai cũng không nói hai lời trực tiếp đi vào trong rừng tìm kiếm thức ăn.
Nhà bọn họ buổi chiều mới vào rừng, quả thực giống như là đi theo sau mông người ta nhặt thức ăn vậy.
Mấu chốt là người đi trước cũng không để lại thứ gì, tổ tôn ba người chỉ nhặt được không khí.
Làm bà nàng tức tới nỗi lúc Mai Thiển đề nghị lấy hạt kê nấu cháo, Mai lão thái còn hừ hừ mấy tiếng, trong miệng lầm bầm mấy lời oán giận, nói cái gì mà ngày mai lúc đi tới chỗ nghỉ ngơi bà phải lập tức đi hái rau dại mới được.
Mai Thiển vô cùng lo lắng về vấn đề này.
Nhìn tốc độ tìm kiếm thức ăn của mấy người kia, có thể thấy được không ít dân chạy nạn trước mắt đều gặp phải vấn đề thiếu lương thực.
Khoảng thời gian trước, thật ra vấn đề này đã có chút hy vọng rồi, nhưng mà bởi vì lần trước đội chó săn tới quá đột ngột, có một số việc cũng không tiếp tục quan tâm nữa.
Bây giờ, tình huống hình như càng thêm phức tạp rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mai Thiển không khỏi trở nên thâm trầm……
Địa thế hiểm trở, dễ giữ khó đánh.
Haizz!
Nhưng toàn bộ Hưng An phủ chỉ có mỗi Minh Thành là có thể chống đỡ được thì có ích lợi gì chứ?
Một tháng nay, cũng không biết kỵ binh Tây Nhung đến tột cùng đã đánh tới chỗ nào rồi.
Suy nghĩ của Mai Thiển bay về nơi xa, phía xa xa lại có tiếng ồn ào huyên náo, mọi người quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một đoàn xe ngựa nhìn không thấy đuôi đang chạy về phía bên này.
Cẩn thận nhìn lại, trong đội ngũ đó thế mà còn có binh lính mặc áo giáp, đây hiển nhiên không phải là người bình thường.
Không đợi Mai Thiển bọn họ nhìn kỹ lại, nàng liền chú ý thấy trong đoàn xe của mấy gia đình giàu có ở bên mình, mấy người ăn mặc hoa lệ chưa bao giờ xuất hiện trước mặt mọi người dồn dập chạy về phía đoàn xe bên kia.
Cái này chắc là nhân vật lớn tới rồi!
Nếu không phải là quá xa, lại thấy bên kia nhiều người như vậy, Mai Thiển cũng muốn lặng lẽ đi qua đó nhìn xem tình huống rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng mà tin tức này hình như cũng không phải là bí mật gì.
Chờ tới buổi tối, Mai Thiển đi theo bà nàng và đường huynh đi tới cánh rừng bên cạnh đào rau dại, lúc đi ra liền nghe thấy một tin tức như vậy.
“Ôi trời ơi, thế mà lại là quận chúa!”
Người trong nhà vừa nghe thấy đoàn xe mênh mông cuồn cuộn bên kia đang hộ tống quận chúa, sôi nổi kinh hô.
“Trách không được lại có binh lính hộ tống, trời đất ơi!”
Hàn thị mắt trông mong nhìn về nơi đóng quân ở bên kia hoàn toàn đối lập với đoàn xe của bọn họ, trong lúc nhất thời không nhịn được nói:
“Đời này của ta chưa từng nhìn thấy quận chúa, mọi người nói xem nàng có phải là giống tiểu tiên nữ hầu hạ nương nương ở trong miếu hay không?”
“Bá mẫu, sao người không trực tiếp so sánh với thần tiên nương nương đi? Người ta đường đường là quận chúa, may là không nghe thấy mấy lời này của người.”
Thấy ngữ khí hâm mộ kinh ngạc cảm thán của Hàn thị thì không giống làm bộ, nhưng mà có ai lại so sánh quý nhân với tiểu tiên nhỏ nhất trong các vị tiên không chứ?
Mai Thiển có ấn tượng sâu sắc với đại bá nương này của nàng, đúng là không biết cách nói chuyện mà.
“Cái này, vậy quận chúa là thần tiên nương nương, lỡ như, ta sau này nếu như gặp được người lợi hại hơn, vậy ta phải gọi là gì đây? Gọi là Vương Mẫu nương nương sao?”
Ai~
Đại bá nương nàng là một người có “chí hướng”, ngoài quận chúa ra thì còn muốn gặp nữ nhân lợi hại tôn quý hơn nữa.
Mai Thiển kéo kéo khóe miệng, không nói nữa.
Nhà bọn họ chỉ là những bá tánh bình thường, nếu như ngày thường có thể gặp được quý nhân có địa vị càng thêm tôn quý, vậy thì mấy quý nhân này sợ là đều gặp nạn rồi.
Nguyện vọng này, quá xa vời!
Mai Thiển không nhịn được cười thầm, nhưng mà nhìn nồi cháo đang nấu, Mai Thiển lại có chút cười không nổi nữa.
Vốn dĩ định trong núi có gì thì ăn nấy, trước đó khi mới dừng chân ở chỗ này, Mai Thiển cảm thấy xung quanh xanh um tươi tốt, vừa nhìn hẳn là có không ít thức ăn.
Kết quả buổi chiều Mai Thiển đi tìm thức ăn cùng với bà nàng và đường huynh, mới phát hiện ra, những thứ có thể ăn được đã bị người ta hái hết rồi!
Cũng trách nhà bọn họ hai ngày này có chút lơ là, mấy người chạy nạn kia đi theo tới nơi này, ai cũng không nói hai lời trực tiếp đi vào trong rừng tìm kiếm thức ăn.
Nhà bọn họ buổi chiều mới vào rừng, quả thực giống như là đi theo sau mông người ta nhặt thức ăn vậy.
Mấu chốt là người đi trước cũng không để lại thứ gì, tổ tôn ba người chỉ nhặt được không khí.
Làm bà nàng tức tới nỗi lúc Mai Thiển đề nghị lấy hạt kê nấu cháo, Mai lão thái còn hừ hừ mấy tiếng, trong miệng lầm bầm mấy lời oán giận, nói cái gì mà ngày mai lúc đi tới chỗ nghỉ ngơi bà phải lập tức đi hái rau dại mới được.
Mai Thiển vô cùng lo lắng về vấn đề này.
Nhìn tốc độ tìm kiếm thức ăn của mấy người kia, có thể thấy được không ít dân chạy nạn trước mắt đều gặp phải vấn đề thiếu lương thực.
Khoảng thời gian trước, thật ra vấn đề này đã có chút hy vọng rồi, nhưng mà bởi vì lần trước đội chó săn tới quá đột ngột, có một số việc cũng không tiếp tục quan tâm nữa.
Bây giờ, tình huống hình như càng thêm phức tạp rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mai Thiển không khỏi trở nên thâm trầm……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.