Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 47:
Nguyệt Bán Đinh
03/09/2024
Nhưng nhìn đống hàng lớn này, Hứa Điềm nhẩm tính rồi chuyển tám nghìn tệ cho Hạ Chi Đào.
Hạ Chi Đào đang bận, một lúc sau mới hoàn trả tiền lại, còn gửi thêm một biểu tượng nhỏ giận dữ.
"Mình xem giá rồi, mấy thứ này đắt thế, cậu còn thoải mái gửi cho mình nguyên thùng lớn thế này, không lỗ à? Mình còn mong cậu sau này làm phú bà nuôi mình, cậu ngốc vậy làm sao kiếm tiền được." Hứa Điềm lén gửi một đoạn ghi âm.
"Không lỗ đâu, cứ yên tâm nhận đi, mình bận rồi." Nói xong, Hạ Chi Đào bên kia không còn hồi âm.
Thấy cô lại hoàn tiền, Hứa Điềm cũng không nói gì thêm, định khi nào nghỉ quốc khánh qua thăm Hạ Chi Đào sẽ mang theo quà.
Chiều tan làm, Hứa Điềm còn được sếp lớn gọi lại hỏi có quen biết với chủ tiệm Cửa hàng tạp hóa Chi Đào không.
Hứa Điềm ngơ ngác gật đầu.
Vị sếp lớn vốn nghiêm túc lại có chút ngại ngùng: "Vợ anh rất muốn mua cỏ bắt côn trùng, nhưng lần nào cũng không lấy được, em có thể hỏi giúp anh xem có bán riêng được không?"
"Vâng, để em hỏi giúp ạ." Hứa Điềm không vội nhận lời ngay.
Rời công ty, Hứa Điềm vẫn cảm thấy hôm nay thật không thể tin nổi.
Quay lại với Hạ Chi Đào, hôm nay cô mở cửa tiệm, bên ngoài vẫn là hai hàng người xếp thẳng tắp như hôm qua. Hôm qua còn bất ngờ, hôm nay đã quen dần.
Trong số này không phải ai cũng đến mua cỏ bắt côn trùng, còn có người mua bánh và nước trái cây, bọn họ cũng không hiểu sao lại tự nhiên đứng xếp hàng.
Hôm qua khi lên đảo, Hạ Chi Đào đã nhờ Tiểu Nhất điều chỉnh giờ giao hàng sớm hơn một tiếng, cô cũng phải dậy sớm hơn một tiếng.
Vậy nên khi mở cửa, hàng hóa đã được sắp xếp sẵn, không còn cảnh bối rối như hôm qua.
Mọi người vào tiệm tự giác xếp hàng mua sắm, đóng gói thanh toán.
Triệu Thanh và Lữ Thiến cũng có mặt.
Trước đây hai người vào mua đồ thì tiệm còn vắng khách, không ngờ giờ phải xếp hàng.
Bận bịu quay cuồng, Hạ Chi Đào nhìn thấy hai người họ, cười nhẹ một cái, dù sao hai người này cũng là khách quen, khi tiệm mới mở đã đến mua rồi.
Xong đợt khách này, Hạ Chi Đào lại bận túi bụi mở livestream và đăng hàng lên giỏ.
Lúc Chu Tử Mặc xách đồ vào, thấy Hạ Chi Đào nằm sấp trên quầy trông như hết hơi.
"Bây giờ buôn bán tốt rồi, thuê thêm người nữa đi." Chu Tử Mặc đã nói không ít lần, nhưng trước đây Hạ Chi Đào có nhiều lo lắng nên chưa có câu trả lời cụ thể.
Lần này cô gật đầu: "Mai thuê luôn."
“Đến lúc đó tôi sẽ nấu thêm một phần ăn cho.” Chu Tử Mặc nói.
“Vậy thì làm phiền anh rồi, tôi sẽ thêm cho anh một nghìn tệ mỗi tháng nhé.”
Chu Tử Mặc gật đầu, tiền với anh không quá quan trọng: “Tôi vừa học được món mới, lát nữa nếm thử xem có ngon không.”
Vừa nghe nói đến món ăn mới, Hạ Chi Đào liền tỉnh ngủ, đôi mắt sáng rỡ nhìn Chu Tử Mặc gật đầu.
Chu Tử Mặc cười nhẹ, mang nguyên liệu vào bếp.
Chỉ một lát sau, từ bếp tỏa ra mùi thơm khiến người ta thèm thuồng.
Hạ Chi Đào nuốt nước miếng, tràn đầy mong đợi.
Đây không phải là ý nghĩa của việc nỗ lực sao? Cô cảm thấy mình bỗng chốc tràn đầy động lực.
Chiều đó, khi Hứa Điềm gọi điện đến, Hạ Chi Đào không nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay. Đây là cơ hội hiếm có sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc sau này của Hứa Điềm, có khi cô ấy không cần phải quay về quê như kiếp trước vì công việc không thuận lợi nữa.
Hạ Chi Đào đang bận, một lúc sau mới hoàn trả tiền lại, còn gửi thêm một biểu tượng nhỏ giận dữ.
"Mình xem giá rồi, mấy thứ này đắt thế, cậu còn thoải mái gửi cho mình nguyên thùng lớn thế này, không lỗ à? Mình còn mong cậu sau này làm phú bà nuôi mình, cậu ngốc vậy làm sao kiếm tiền được." Hứa Điềm lén gửi một đoạn ghi âm.
"Không lỗ đâu, cứ yên tâm nhận đi, mình bận rồi." Nói xong, Hạ Chi Đào bên kia không còn hồi âm.
Thấy cô lại hoàn tiền, Hứa Điềm cũng không nói gì thêm, định khi nào nghỉ quốc khánh qua thăm Hạ Chi Đào sẽ mang theo quà.
Chiều tan làm, Hứa Điềm còn được sếp lớn gọi lại hỏi có quen biết với chủ tiệm Cửa hàng tạp hóa Chi Đào không.
Hứa Điềm ngơ ngác gật đầu.
Vị sếp lớn vốn nghiêm túc lại có chút ngại ngùng: "Vợ anh rất muốn mua cỏ bắt côn trùng, nhưng lần nào cũng không lấy được, em có thể hỏi giúp anh xem có bán riêng được không?"
"Vâng, để em hỏi giúp ạ." Hứa Điềm không vội nhận lời ngay.
Rời công ty, Hứa Điềm vẫn cảm thấy hôm nay thật không thể tin nổi.
Quay lại với Hạ Chi Đào, hôm nay cô mở cửa tiệm, bên ngoài vẫn là hai hàng người xếp thẳng tắp như hôm qua. Hôm qua còn bất ngờ, hôm nay đã quen dần.
Trong số này không phải ai cũng đến mua cỏ bắt côn trùng, còn có người mua bánh và nước trái cây, bọn họ cũng không hiểu sao lại tự nhiên đứng xếp hàng.
Hôm qua khi lên đảo, Hạ Chi Đào đã nhờ Tiểu Nhất điều chỉnh giờ giao hàng sớm hơn một tiếng, cô cũng phải dậy sớm hơn một tiếng.
Vậy nên khi mở cửa, hàng hóa đã được sắp xếp sẵn, không còn cảnh bối rối như hôm qua.
Mọi người vào tiệm tự giác xếp hàng mua sắm, đóng gói thanh toán.
Triệu Thanh và Lữ Thiến cũng có mặt.
Trước đây hai người vào mua đồ thì tiệm còn vắng khách, không ngờ giờ phải xếp hàng.
Bận bịu quay cuồng, Hạ Chi Đào nhìn thấy hai người họ, cười nhẹ một cái, dù sao hai người này cũng là khách quen, khi tiệm mới mở đã đến mua rồi.
Xong đợt khách này, Hạ Chi Đào lại bận túi bụi mở livestream và đăng hàng lên giỏ.
Lúc Chu Tử Mặc xách đồ vào, thấy Hạ Chi Đào nằm sấp trên quầy trông như hết hơi.
"Bây giờ buôn bán tốt rồi, thuê thêm người nữa đi." Chu Tử Mặc đã nói không ít lần, nhưng trước đây Hạ Chi Đào có nhiều lo lắng nên chưa có câu trả lời cụ thể.
Lần này cô gật đầu: "Mai thuê luôn."
“Đến lúc đó tôi sẽ nấu thêm một phần ăn cho.” Chu Tử Mặc nói.
“Vậy thì làm phiền anh rồi, tôi sẽ thêm cho anh một nghìn tệ mỗi tháng nhé.”
Chu Tử Mặc gật đầu, tiền với anh không quá quan trọng: “Tôi vừa học được món mới, lát nữa nếm thử xem có ngon không.”
Vừa nghe nói đến món ăn mới, Hạ Chi Đào liền tỉnh ngủ, đôi mắt sáng rỡ nhìn Chu Tử Mặc gật đầu.
Chu Tử Mặc cười nhẹ, mang nguyên liệu vào bếp.
Chỉ một lát sau, từ bếp tỏa ra mùi thơm khiến người ta thèm thuồng.
Hạ Chi Đào nuốt nước miếng, tràn đầy mong đợi.
Đây không phải là ý nghĩa của việc nỗ lực sao? Cô cảm thấy mình bỗng chốc tràn đầy động lực.
Chiều đó, khi Hứa Điềm gọi điện đến, Hạ Chi Đào không nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay. Đây là cơ hội hiếm có sẽ giúp ích rất nhiều cho công việc sau này của Hứa Điềm, có khi cô ấy không cần phải quay về quê như kiếp trước vì công việc không thuận lợi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.