Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 48:
Nguyệt Bán Đinh
03/09/2024
Nghe Hạ Chi Đào nói, Hứa Điềm cảm động đến mức suýt khóc qua điện thoại.
Tối đó, Hạ Chi Đào vào đảo, sau một hồi thao tác cuối cùng cũng tích đủ 800 điểm kinh nghiệm để mua người máy mô phỏng.
Cô tìm Tiểu Nhất đổi ngay một người máy mô phỏng nữ, sau khi đổi xong, hiện lên một trang yêu cầu thiết lập và đặt tên.
Hạ Chi Đào đặt tên người máy là Hạ Nguyệt, dùng họ của mình, ngoại hình thiết lập kiểu chị gái nhà bên, giọng nói và tính cách cũng nhẹ nhàng ấm áp.
Mọi thứ đều được cô tùy chỉnh theo sở thích của mình.
“Ngày mai người máy sẽ được giao đến địa chỉ cửa tiệm của người chơi, vui lòng chú ý nhận hàng.” Tiểu Nhất thông báo sau khi trừ điểm kinh nghiệm.
“Nếu người máy mô phỏng giống người thật như thế, liệu thế giới của chúng ta có phải cũng có người máy trà trộn vào không?” Hạ Chi Đào vốn mê phim khoa học viễn tưởng đã bắt đầu tưởng tượng.
“Không phát hiện có người máy mô phỏng, thế giới này không tồn tại công nghệ của cấp bậc cao.” Giọng nói của Tiểu Nhất lập tức dập tắt suy nghĩ của Hạ Chi Đào.
Hôm sau, hàng hóa được giao đến kèm theo một cô gái.
Cô gái có diện mạo thanh tú, dáng người cao ráo, tóc đen dài buông xõa được cài bằng chiếc kẹp tóc xanh để tóc không rơi xuống mặt. Nhìn y như người thật, cử động cũng rất mượt mà, không có dấu hiệu gì là người máy.
Hạ Chi Đào còn lén sờ vào tay Hạ Nguyệt, xúc cảm ấm áp và mềm mại.
Cô không khỏi trầm trồ trước năng lực mạnh mẽ của trò chơi.
“Xin chào chủ nhân, tôi là trợ lý của cô, Hạ Nguyệt. Xin hỏi cô muốn tôi xưng hô với cô thế nào?” Hạ Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
“Cứ gọi tôi là chủ tiệm hoặc Chi Đào đi.” Hạ Chi Đào đáp.
“Vâng, chủ nhân, tôi sẽ thay đổi cách xưng hô theo từng hoàn cảnh cụ thể.” Hạ Nguyệt mỉm cười đáp.
Sau khi làm quen với nhau, Hạ Nguyệt bắt đầu giúp Hạ Chi Đào lên hàng.
Cô ấy làm việc rất nhanh nhẹn, Hạ Chi Đào nhờ thế mà bớt được bao nhiêu sức.
Khi mở cửa, bên ngoài lại là một hàng dài chờ đợi.
Nhưng đã có thêm một người phụ giúp, Hạ Chi Đào cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dường như trong đầu Hạ Nguyệt có một bộ máy cực kỳ chính xác, dù đông người hay ồn ào đến mấy cũng không xảy ra sai sót, báo giá món nào cũng rất nhanh.
Hạ Chi Đào cũng thoáng yên tâm.
Mấy bà cụ lớn tuổi mỗi người xách một túi lê lớn đến quầy cân thanh toán.
Trong lúc chờ cân, họ còn trò chuyện với nhau.
“Thầy Trương ở khu nhà tôi mấy năm nay bệnh mãn tính, ăn lê này xong tự nhiên khỏe ra, hôm qua cả ngày không ho nữa, sáng nay còn đi làm được.”
“Ông nhà tôi cũng hay ho, cả cháu nội nữa, tôi mua nhiều chút để dành có sẵn dùng.”
“Thật hả? Vậy để tôi mua một ít, cháu gái nhà tôi hơn một tuổi, sức khỏe không tốt, ho liên miên.”
“Cháu tôi cũng thế.”
Nói rồi, một nhóm người rời khỏi hàng tiến đến quầy lê.
Chỉ một lúc mà quầy lê đã trống trơn, vài người chen vào nhưng không mua được.
Hạ Chi Đào có phần ngỡ ngàng, trước đây đã có người bảo ăn táo nhà cô da đẹp hơn nhưng cô không để tâm.
Không ngờ giờ đến lê lại trị được ho?
Có vẻ đồ trên đảo còn có những tác dụng ngoài mong đợi của cô.
Đúng lúc này, Hạ Nguyệt đang đứng ở quầy thu ngân, ánh mắt đột nhiên sắc bén, bước nhanh ra cửa.
Hạ Chi Đào còn chưa hiểu Hạ Nguyệt định làm gì thì đã thấy cô ấy nắm chặt lấy cổ tay một người.
Tối đó, Hạ Chi Đào vào đảo, sau một hồi thao tác cuối cùng cũng tích đủ 800 điểm kinh nghiệm để mua người máy mô phỏng.
Cô tìm Tiểu Nhất đổi ngay một người máy mô phỏng nữ, sau khi đổi xong, hiện lên một trang yêu cầu thiết lập và đặt tên.
Hạ Chi Đào đặt tên người máy là Hạ Nguyệt, dùng họ của mình, ngoại hình thiết lập kiểu chị gái nhà bên, giọng nói và tính cách cũng nhẹ nhàng ấm áp.
Mọi thứ đều được cô tùy chỉnh theo sở thích của mình.
“Ngày mai người máy sẽ được giao đến địa chỉ cửa tiệm của người chơi, vui lòng chú ý nhận hàng.” Tiểu Nhất thông báo sau khi trừ điểm kinh nghiệm.
“Nếu người máy mô phỏng giống người thật như thế, liệu thế giới của chúng ta có phải cũng có người máy trà trộn vào không?” Hạ Chi Đào vốn mê phim khoa học viễn tưởng đã bắt đầu tưởng tượng.
“Không phát hiện có người máy mô phỏng, thế giới này không tồn tại công nghệ của cấp bậc cao.” Giọng nói của Tiểu Nhất lập tức dập tắt suy nghĩ của Hạ Chi Đào.
Hôm sau, hàng hóa được giao đến kèm theo một cô gái.
Cô gái có diện mạo thanh tú, dáng người cao ráo, tóc đen dài buông xõa được cài bằng chiếc kẹp tóc xanh để tóc không rơi xuống mặt. Nhìn y như người thật, cử động cũng rất mượt mà, không có dấu hiệu gì là người máy.
Hạ Chi Đào còn lén sờ vào tay Hạ Nguyệt, xúc cảm ấm áp và mềm mại.
Cô không khỏi trầm trồ trước năng lực mạnh mẽ của trò chơi.
“Xin chào chủ nhân, tôi là trợ lý của cô, Hạ Nguyệt. Xin hỏi cô muốn tôi xưng hô với cô thế nào?” Hạ Nguyệt nghiêng đầu hỏi.
“Cứ gọi tôi là chủ tiệm hoặc Chi Đào đi.” Hạ Chi Đào đáp.
“Vâng, chủ nhân, tôi sẽ thay đổi cách xưng hô theo từng hoàn cảnh cụ thể.” Hạ Nguyệt mỉm cười đáp.
Sau khi làm quen với nhau, Hạ Nguyệt bắt đầu giúp Hạ Chi Đào lên hàng.
Cô ấy làm việc rất nhanh nhẹn, Hạ Chi Đào nhờ thế mà bớt được bao nhiêu sức.
Khi mở cửa, bên ngoài lại là một hàng dài chờ đợi.
Nhưng đã có thêm một người phụ giúp, Hạ Chi Đào cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dường như trong đầu Hạ Nguyệt có một bộ máy cực kỳ chính xác, dù đông người hay ồn ào đến mấy cũng không xảy ra sai sót, báo giá món nào cũng rất nhanh.
Hạ Chi Đào cũng thoáng yên tâm.
Mấy bà cụ lớn tuổi mỗi người xách một túi lê lớn đến quầy cân thanh toán.
Trong lúc chờ cân, họ còn trò chuyện với nhau.
“Thầy Trương ở khu nhà tôi mấy năm nay bệnh mãn tính, ăn lê này xong tự nhiên khỏe ra, hôm qua cả ngày không ho nữa, sáng nay còn đi làm được.”
“Ông nhà tôi cũng hay ho, cả cháu nội nữa, tôi mua nhiều chút để dành có sẵn dùng.”
“Thật hả? Vậy để tôi mua một ít, cháu gái nhà tôi hơn một tuổi, sức khỏe không tốt, ho liên miên.”
“Cháu tôi cũng thế.”
Nói rồi, một nhóm người rời khỏi hàng tiến đến quầy lê.
Chỉ một lúc mà quầy lê đã trống trơn, vài người chen vào nhưng không mua được.
Hạ Chi Đào có phần ngỡ ngàng, trước đây đã có người bảo ăn táo nhà cô da đẹp hơn nhưng cô không để tâm.
Không ngờ giờ đến lê lại trị được ho?
Có vẻ đồ trên đảo còn có những tác dụng ngoài mong đợi của cô.
Đúng lúc này, Hạ Nguyệt đang đứng ở quầy thu ngân, ánh mắt đột nhiên sắc bén, bước nhanh ra cửa.
Hạ Chi Đào còn chưa hiểu Hạ Nguyệt định làm gì thì đã thấy cô ấy nắm chặt lấy cổ tay một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.