Ta Dựa Vào Tiểu Đảo Phất Nhanh
Chương 49:
Nguyệt Bán Đinh
03/09/2024
Đó là một thanh niên trẻ tuổi đứng lẫn trong đám đông mua hàng, bộ dạng gian xảo.
“Cô làm gì vậy?!” Thanh niên lớn tiếng kêu, “Cửa tiệm này đối xử với khách hàng như vậy à?”
Tiếng của hắn thu hút sự chú ý của mọi người trong tiệm, ai nấy đều nhìn sang, xì xào bàn tán.
Thanh niên la hét một lúc cũng không thể thoát khỏi tay Hạ Nguyệt, lòng đầy lo lắng.
Hạ Nguyệt dùng sức bấm vào huyệt trên cánh tay hắn, khiến tay hắn tê rần, bàn tay đang cầm chặt áo không tự chủ thả ra, để lộ đồ trong áo rơi xuống đất.
Táo, bắp ngô, bột mì, nước ép lăn lóc đầy sàn, Hạ Chi Đào thực sự không ngờ trong tay áo hắn lại giấu được nhiều như vậy.
“Ôi trời, là ăn trộm!” Mọi người lập tức lùi lại, cách Hạ Nguyệt và tên trộm một khoảng trống lớn.
Hạ Chi Đào nhanh chóng nhấc điện thoại gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, tên trộm vậy mà lại tố cáo ngược lại: “Tôi chỉ đứng xem hàng thôi, bọn họ lại tự nhiên động tay động chân với tôi trước, bây giờ tay tôi không cử động được, cửa tiệm này rõ ràng là lừa đảo!”
“Rõ ràng là anh ăn trộm!”
“Đúng rồi, ăn trộm mà còn hung hăng, mấy thứ này đắt tiền lắm, lỡ anh mang ra ngoài thì chủ tiệm mất biết bao nhiêu tiền.”
Các khách hàng chưa rời đi liền lên tiếng bênh vực Hạ Chi Đào.
Hạ Chi Đào lấy video từ camera cửa tiệm ra cho cảnh sát, chứng minh rõ hành vi của tên trộm.
Tên trộm cùng tang vật bị cảnh sát dẫn đi, Hạ Nguyệt cũng đi theo để ghi lời khai.
Ban đầu Hạ Chi Đào có chút lo lắng, nhưng thấy Hạ Nguyệt trả lời trơn tru, còn trấn an Hạ Chi Đào đừng sợ, cô mới yên tâm phần nào.
Một giờ sau, Hạ Nguyệt quay về, thông báo với Hạ Chi Đào đã giải quyết xong.
Hạ Chi Đào giơ ngón cái: “Cô vừa bán hàng vừa phát hiện ra tên trộm, đỉnh thật đấy!”
Hạ Nguyệt mỉm cười dịu dàng: “Thực ra không có gì đâu, đây là chức năng cơ bản của chúng tôi thôi.”
Lúc này trong tiệm không có khách, nên những lời kỳ quái như thế nói ra cũng không sợ ai nghe thấy.
Sau sự cố nhỏ, Hạ Chi Đào mở Douyin chuẩn bị đăng hàng.
Vừa mở livestream, có vài trăm người đã vào xem, số lượng người vẫn đang tăng nhanh.
“Hôm nay tôi có thuê thêm một nhân viên mới nên số lượng hàng cũng tăng thêm, mọi người cứ mua theo nhu cầu nhé.” Hạ Chi Đào nói với mọi người trong livestream.
“Wow, cuối cùng chủ tiệm cũng chịu tăng hàng rồi, phải gọi cả nhà vào phụ canh mua thôi.”
“Táo! Nhất định phải thêm táo! Hàng không đủ ăn luôn!”
“Tôi muốn mua cỏ bắt côn trùng cho ba mẹ, họ sống ở quê nên muỗi nhiều lắm.”
“Tôi muốn mua nước ép, có thể bán cả thùng không? Tôi có thể để đông trong tủ lạnh.”
“Tôi chỉ quan tâm khi nào có bánh mì thôi, nhìn thôi đã thèm.”
“Chủ tiệm chắc kiếm đủ tiền rồi nhỉ, giờ còn tuyển nhân viên, các người ngốc quá, cứ đâm đầu đưa tiền cho cô ta.”
Trong đó cũng có vài bình luận kiểu giọng điệu mỉa mai.
Hạ Chi Đào thấy quen rồi cũng chẳng bận tâm, nhưng vài cư dân mạng không nhịn được, lập tức đáp trả trong phần bình luận.
“Người ta mở tiệm không kiếm tiền thì làm gì? Chính chúng tôi yêu cầu chủ tiệm tuyển người để tăng hàng đó, không có tiền mua thì bảo không có tiền, mỉa mai cái gì, nhà ai không đóng cửa nhà vệ sinh, để cái thùng phân bốc mùi này thoát ra vậy?”
Người mỉa mai bị dội ngược không nói được lời nào.
Lúc này Hạ Chi Đào đang thao tác ở phía sau giỏ hàng, không nhìn thấy mấy bình luận đó, nhập số liệu xong liền nhấn nút đăng.
“Cô làm gì vậy?!” Thanh niên lớn tiếng kêu, “Cửa tiệm này đối xử với khách hàng như vậy à?”
Tiếng của hắn thu hút sự chú ý của mọi người trong tiệm, ai nấy đều nhìn sang, xì xào bàn tán.
Thanh niên la hét một lúc cũng không thể thoát khỏi tay Hạ Nguyệt, lòng đầy lo lắng.
Hạ Nguyệt dùng sức bấm vào huyệt trên cánh tay hắn, khiến tay hắn tê rần, bàn tay đang cầm chặt áo không tự chủ thả ra, để lộ đồ trong áo rơi xuống đất.
Táo, bắp ngô, bột mì, nước ép lăn lóc đầy sàn, Hạ Chi Đào thực sự không ngờ trong tay áo hắn lại giấu được nhiều như vậy.
“Ôi trời, là ăn trộm!” Mọi người lập tức lùi lại, cách Hạ Nguyệt và tên trộm một khoảng trống lớn.
Hạ Chi Đào nhanh chóng nhấc điện thoại gọi cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, tên trộm vậy mà lại tố cáo ngược lại: “Tôi chỉ đứng xem hàng thôi, bọn họ lại tự nhiên động tay động chân với tôi trước, bây giờ tay tôi không cử động được, cửa tiệm này rõ ràng là lừa đảo!”
“Rõ ràng là anh ăn trộm!”
“Đúng rồi, ăn trộm mà còn hung hăng, mấy thứ này đắt tiền lắm, lỡ anh mang ra ngoài thì chủ tiệm mất biết bao nhiêu tiền.”
Các khách hàng chưa rời đi liền lên tiếng bênh vực Hạ Chi Đào.
Hạ Chi Đào lấy video từ camera cửa tiệm ra cho cảnh sát, chứng minh rõ hành vi của tên trộm.
Tên trộm cùng tang vật bị cảnh sát dẫn đi, Hạ Nguyệt cũng đi theo để ghi lời khai.
Ban đầu Hạ Chi Đào có chút lo lắng, nhưng thấy Hạ Nguyệt trả lời trơn tru, còn trấn an Hạ Chi Đào đừng sợ, cô mới yên tâm phần nào.
Một giờ sau, Hạ Nguyệt quay về, thông báo với Hạ Chi Đào đã giải quyết xong.
Hạ Chi Đào giơ ngón cái: “Cô vừa bán hàng vừa phát hiện ra tên trộm, đỉnh thật đấy!”
Hạ Nguyệt mỉm cười dịu dàng: “Thực ra không có gì đâu, đây là chức năng cơ bản của chúng tôi thôi.”
Lúc này trong tiệm không có khách, nên những lời kỳ quái như thế nói ra cũng không sợ ai nghe thấy.
Sau sự cố nhỏ, Hạ Chi Đào mở Douyin chuẩn bị đăng hàng.
Vừa mở livestream, có vài trăm người đã vào xem, số lượng người vẫn đang tăng nhanh.
“Hôm nay tôi có thuê thêm một nhân viên mới nên số lượng hàng cũng tăng thêm, mọi người cứ mua theo nhu cầu nhé.” Hạ Chi Đào nói với mọi người trong livestream.
“Wow, cuối cùng chủ tiệm cũng chịu tăng hàng rồi, phải gọi cả nhà vào phụ canh mua thôi.”
“Táo! Nhất định phải thêm táo! Hàng không đủ ăn luôn!”
“Tôi muốn mua cỏ bắt côn trùng cho ba mẹ, họ sống ở quê nên muỗi nhiều lắm.”
“Tôi muốn mua nước ép, có thể bán cả thùng không? Tôi có thể để đông trong tủ lạnh.”
“Tôi chỉ quan tâm khi nào có bánh mì thôi, nhìn thôi đã thèm.”
“Chủ tiệm chắc kiếm đủ tiền rồi nhỉ, giờ còn tuyển nhân viên, các người ngốc quá, cứ đâm đầu đưa tiền cho cô ta.”
Trong đó cũng có vài bình luận kiểu giọng điệu mỉa mai.
Hạ Chi Đào thấy quen rồi cũng chẳng bận tâm, nhưng vài cư dân mạng không nhịn được, lập tức đáp trả trong phần bình luận.
“Người ta mở tiệm không kiếm tiền thì làm gì? Chính chúng tôi yêu cầu chủ tiệm tuyển người để tăng hàng đó, không có tiền mua thì bảo không có tiền, mỉa mai cái gì, nhà ai không đóng cửa nhà vệ sinh, để cái thùng phân bốc mùi này thoát ra vậy?”
Người mỉa mai bị dội ngược không nói được lời nào.
Lúc này Hạ Chi Đào đang thao tác ở phía sau giỏ hàng, không nhìn thấy mấy bình luận đó, nhập số liệu xong liền nhấn nút đăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.