Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 484:
Tam Hoa Miêu
28/07/2024
Hồng Long, Bạch Long thấy thế, chia nhau đuổi theo Diêm Vương và Phật Tử đã bỏ chạy, Kim Long cõng Đằng Phong Khinh và một số bạn bè cùng theo Thanh Long lao về phía sông.
Dù trong lòng vô cùng không nỡ, nhưng bọn họ không kịp nói lời chia tay, Thanh Long móc ra những món quà mà mọi người đã chuẩn bị sẵn, vội vã trao hết cho Đằng Vân Đạm, rồi vội vã đưa cậu cùng với bốn người kia vào trong mảnh vỡ thời không sắp biến mất.
Kim Long nhìn những thành viên trong tộc, dù đều mệt mỏi sau trận chiến, nhưng may là đã sống sót, quyết tâm nhổ long châu của mình, ném vào miệng Đằng Vân Đạm ở khoảnh khắc cuối cùng.
"Ta, A Kim, nói là làm, chỉ cần còn sống là được, long châu tặng cho ngươi!"
Đằng Vân Đạm vô thức nuốt lấy long châu, nhận ra đây là cái gì, A Kim dũng cảm hi sinh thật lớn, cậu nhanh chóng khóc hu hu trong loạn lưu thời không.
Cho đến khi cả gia đình lại xuất hiện trước Long cung ở ngoài Côn Luân, cậu vẫn chưa ngừng khóc.
"A Kim! Ta không muốn viên long châu, ta muốn ngươi sống, hu hu hu, A Kim ngốc!"
"Ai kêu ta?" Từ sâu trong Long cung vang lên một tiếng gầm trầm thấp, mấy đội tham gia cuộc thi dừng lại, cảnh giác nhìn về phía cánh cửa trắng đang từ từ mở ra.
Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với một con rồng khổng lồ, nhưng chờ hồi lâu, thì từ trong chỉ thò ra một cái đũa, quan sát xung quanh.
Bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt của Đằng Vân Đạm, cái đũa kêu lên một tiếng thất thanh, "A Thanh, A Hồng, A Bạch, nhìn kìa, ai đến rồi!"
Từ trong Long cung ào ào chạy ra ba con rồng khổng lồ, vẫy đuôi khiến đội tham gia thi đấu gần Long cung bị cuốn bay đi, rồi vội vã đưa năm thành viên Đằng gia lao vào trong Long cung.
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Diệp Chi Hàn đứng ở ngoài, nghi ngờ long sinh: "..."
Long Lý rõ ràng có hồn rồng nhưng lại bị lờ đi: "..."
Bên trong Long cung, cuối cùng Diêm Vương cũng có cơ hội hỏi Phật Tử, "Ngươi là hòa thượng, tại sao khi thấy ánh sáng công đức lại chạy?"
Phật Tử vừa định bịa chuyện, bỗng trong lòng thấy khó chịu, nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn chạy trốn nhưng đã bị Diêm Vương kịp thời lao tới, xé rách hết áo quần.
"Đợi đã! Xé da mặt thôi được rồi, sao lại xé cả quần áo nữa - A di đà phật, may là bần tăng đã sớm có chuẩn bị!"
Xé đứt hàng trăm bộ quần áo mà vẫn chưa xong, Diêm Vương rất sốt ruột muốn xem cái bớt trên người ônh: "??? "
"Bệnh hoạn, bình thường ai lại mặc nhiều áo thế này, như gói bánh vậy, biến thái!"
—---
Ngoài Long cung, một số đội thi đấu chỉ còn cách đích đến một chút, không ngờ lại bị đuôi rồng quật bay, tức đến mức phun ra một ngụm máu.
Mà trên màn trời hư không, các tu sĩ của giới Thương Hải đã đang rầm rộ chúc mừng.
[ Tiểu Huyền Huyền giới Thương Hải: A di đà phật, thiện tai thiện tai. ]
[ Một cành hoa giới Thương Hải: Đại sư quá hàm súc, xem ta nè, Phật tử vạn tuế! Diêm Vương lợi hại! ]
[ Tát ma giới Thương Hải: Thiên Đồng Phong chính là ngọn núi số 1 của Thái Vô Tông! (thay mặt Tiểu Đàm Đàm của giới Thương Hải gửi bình luận, ngài ấy bị chặn rồi). ]
Bốn yêu vương của giới Đại Hoang cũng chen vào, khiến người ta tưởng bọn họ bị điên, tất cả đều cố ý âm dương quái khí.
[ Nam Đại Hoang Ngọt Ngào: Đằng Ấu Khả đó thật sự rất lợi hại. ]
[ Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Cụ thể là ở điểm nào, cả trận toàn lười biếng à? ]
[ Tiểu Bắc Bắc giới Đại Hoang: Nàng là kiểu mà bản vương thích, không có ai thứ hai. ]
[Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Chậc, vị mỹ nhân đệ nhất mà ngươi theo đuổi cuồng nhiệt trước kia, cỏ trên mộ của nàng ta giờ đã cao một thước rồi. ]
[ Tây Đại Hoang Bảo Bảo: Hy vọng màn trời sẽ chiếu nhiều cảnh của Ấu Khả, bỏ con ngỗng đi, cảm ơn. ]
[ Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Nghi ngờ nghiêm trọng ngươi muốn dùng yêu thuật với nàng, nếu không sao phải dọn sạch? ]
[ Đông Đại Hoang Mật Đường: Thích xem nàng cười, thật sự rất ngọt. ]
[ Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Hiểu rồi, là đang mỉa mai nàng luôn ngáp. ]
Không lâu sau, tất cả các tu sĩ giới Đại Hoang ở giới Côn Luân đều nhận được mật lệnh của bốn Yêu vương: Giết tên Nhà giàu có nhất giới Côn Luân cho ta, để hắn vĩnh viễn câm miệng!
[Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Bị ta vạch trần thì muốn giết người diệt khẩu, ha ha ha! Cứu mạng —— ]
Bên ngoài ồn ào náo động không ngừng, cửa Long cung lại mở ra, Diệp Chi Hàn của giới Côn Luân, Ma Lục của giới Đại Hoang, Khang Đại Phú của giới Ngân Nguyên, Hồ Kiều của giới Thanh Vân được Thanh Long khách sáo mời vào.
Bốn người ngoài sự ngạc nhiên, nhìn nhau, không nói lời nào liền chạy về phía trước, liên quan đến danh tiếng và vinh dự của giới mình, ai nhường người đó là chó!
Diệp Chi Hàn là Long nữ, vốn dĩ có ưu thế khi hành động dưới đáy biển, chỉ thấy một bóng trắng lóe lên, nàng ấy đã đứng trong cửa.
Ma Lục và Khang Đại Phú tranh giành lẫn nhau, cuối cùng Hồ Kiều không chút khách khí nào mà làm người được lợi, nhờ thân hình nhỏ bé, từ dưới cánh tay của hai người đang giằng co, lao về đích.
Vào phút cuối cùng, Ma Lục nhanh hơn Khang Đại Phú một bước, Khang Đại Phú nghiến răng nghiến lợi rút chiếc nhẫn trữ vật ra, ném xuống đất, "Nhanh nhìn, ai đánh rơi nhẫn trữ vật, bên trong ít nhất có mười vạn khối linh thạch thượng phẩm!"
Ma Lục: "! ! !"
"Cái này còn phải hỏi, tất nhiên là ta đánh rơi!"
Hắn ta cười ha ha đi nhặt chiếc nhẫn trữ vật, Khang Đại Phú đau lòng chạy vượt lên, thành công tránh được việc xếp cuối bảng.
Đến đây, mỗi giới đều có một đội đến được Long cung dưới đáy biển, vòng đấu loại thứ hai kết thúc. Từ hạng nhất đến hạng năm, lần lượt là giới Thương Hải, giới Côn Luân, giới Thanh Vân, giới Ngân Nguyên và giới Đại Hoang.
Dù trong lòng vô cùng không nỡ, nhưng bọn họ không kịp nói lời chia tay, Thanh Long móc ra những món quà mà mọi người đã chuẩn bị sẵn, vội vã trao hết cho Đằng Vân Đạm, rồi vội vã đưa cậu cùng với bốn người kia vào trong mảnh vỡ thời không sắp biến mất.
Kim Long nhìn những thành viên trong tộc, dù đều mệt mỏi sau trận chiến, nhưng may là đã sống sót, quyết tâm nhổ long châu của mình, ném vào miệng Đằng Vân Đạm ở khoảnh khắc cuối cùng.
"Ta, A Kim, nói là làm, chỉ cần còn sống là được, long châu tặng cho ngươi!"
Đằng Vân Đạm vô thức nuốt lấy long châu, nhận ra đây là cái gì, A Kim dũng cảm hi sinh thật lớn, cậu nhanh chóng khóc hu hu trong loạn lưu thời không.
Cho đến khi cả gia đình lại xuất hiện trước Long cung ở ngoài Côn Luân, cậu vẫn chưa ngừng khóc.
"A Kim! Ta không muốn viên long châu, ta muốn ngươi sống, hu hu hu, A Kim ngốc!"
"Ai kêu ta?" Từ sâu trong Long cung vang lên một tiếng gầm trầm thấp, mấy đội tham gia cuộc thi dừng lại, cảnh giác nhìn về phía cánh cửa trắng đang từ từ mở ra.
Mọi người chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với một con rồng khổng lồ, nhưng chờ hồi lâu, thì từ trong chỉ thò ra một cái đũa, quan sát xung quanh.
Bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt của Đằng Vân Đạm, cái đũa kêu lên một tiếng thất thanh, "A Thanh, A Hồng, A Bạch, nhìn kìa, ai đến rồi!"
Từ trong Long cung ào ào chạy ra ba con rồng khổng lồ, vẫy đuôi khiến đội tham gia thi đấu gần Long cung bị cuốn bay đi, rồi vội vã đưa năm thành viên Đằng gia lao vào trong Long cung.
Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Diệp Chi Hàn đứng ở ngoài, nghi ngờ long sinh: "..."
Long Lý rõ ràng có hồn rồng nhưng lại bị lờ đi: "..."
Bên trong Long cung, cuối cùng Diêm Vương cũng có cơ hội hỏi Phật Tử, "Ngươi là hòa thượng, tại sao khi thấy ánh sáng công đức lại chạy?"
Phật Tử vừa định bịa chuyện, bỗng trong lòng thấy khó chịu, nhận ra có điều gì đó không ổn, muốn chạy trốn nhưng đã bị Diêm Vương kịp thời lao tới, xé rách hết áo quần.
"Đợi đã! Xé da mặt thôi được rồi, sao lại xé cả quần áo nữa - A di đà phật, may là bần tăng đã sớm có chuẩn bị!"
Xé đứt hàng trăm bộ quần áo mà vẫn chưa xong, Diêm Vương rất sốt ruột muốn xem cái bớt trên người ônh: "??? "
"Bệnh hoạn, bình thường ai lại mặc nhiều áo thế này, như gói bánh vậy, biến thái!"
—---
Ngoài Long cung, một số đội thi đấu chỉ còn cách đích đến một chút, không ngờ lại bị đuôi rồng quật bay, tức đến mức phun ra một ngụm máu.
Mà trên màn trời hư không, các tu sĩ của giới Thương Hải đã đang rầm rộ chúc mừng.
[ Tiểu Huyền Huyền giới Thương Hải: A di đà phật, thiện tai thiện tai. ]
[ Một cành hoa giới Thương Hải: Đại sư quá hàm súc, xem ta nè, Phật tử vạn tuế! Diêm Vương lợi hại! ]
[ Tát ma giới Thương Hải: Thiên Đồng Phong chính là ngọn núi số 1 của Thái Vô Tông! (thay mặt Tiểu Đàm Đàm của giới Thương Hải gửi bình luận, ngài ấy bị chặn rồi). ]
Bốn yêu vương của giới Đại Hoang cũng chen vào, khiến người ta tưởng bọn họ bị điên, tất cả đều cố ý âm dương quái khí.
[ Nam Đại Hoang Ngọt Ngào: Đằng Ấu Khả đó thật sự rất lợi hại. ]
[ Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Cụ thể là ở điểm nào, cả trận toàn lười biếng à? ]
[ Tiểu Bắc Bắc giới Đại Hoang: Nàng là kiểu mà bản vương thích, không có ai thứ hai. ]
[Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Chậc, vị mỹ nhân đệ nhất mà ngươi theo đuổi cuồng nhiệt trước kia, cỏ trên mộ của nàng ta giờ đã cao một thước rồi. ]
[ Tây Đại Hoang Bảo Bảo: Hy vọng màn trời sẽ chiếu nhiều cảnh của Ấu Khả, bỏ con ngỗng đi, cảm ơn. ]
[ Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Nghi ngờ nghiêm trọng ngươi muốn dùng yêu thuật với nàng, nếu không sao phải dọn sạch? ]
[ Đông Đại Hoang Mật Đường: Thích xem nàng cười, thật sự rất ngọt. ]
[ Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Hiểu rồi, là đang mỉa mai nàng luôn ngáp. ]
Không lâu sau, tất cả các tu sĩ giới Đại Hoang ở giới Côn Luân đều nhận được mật lệnh của bốn Yêu vương: Giết tên Nhà giàu có nhất giới Côn Luân cho ta, để hắn vĩnh viễn câm miệng!
[Nhà giàu có nhất giới Côn Luân: Bị ta vạch trần thì muốn giết người diệt khẩu, ha ha ha! Cứu mạng —— ]
Bên ngoài ồn ào náo động không ngừng, cửa Long cung lại mở ra, Diệp Chi Hàn của giới Côn Luân, Ma Lục của giới Đại Hoang, Khang Đại Phú của giới Ngân Nguyên, Hồ Kiều của giới Thanh Vân được Thanh Long khách sáo mời vào.
Bốn người ngoài sự ngạc nhiên, nhìn nhau, không nói lời nào liền chạy về phía trước, liên quan đến danh tiếng và vinh dự của giới mình, ai nhường người đó là chó!
Diệp Chi Hàn là Long nữ, vốn dĩ có ưu thế khi hành động dưới đáy biển, chỉ thấy một bóng trắng lóe lên, nàng ấy đã đứng trong cửa.
Ma Lục và Khang Đại Phú tranh giành lẫn nhau, cuối cùng Hồ Kiều không chút khách khí nào mà làm người được lợi, nhờ thân hình nhỏ bé, từ dưới cánh tay của hai người đang giằng co, lao về đích.
Vào phút cuối cùng, Ma Lục nhanh hơn Khang Đại Phú một bước, Khang Đại Phú nghiến răng nghiến lợi rút chiếc nhẫn trữ vật ra, ném xuống đất, "Nhanh nhìn, ai đánh rơi nhẫn trữ vật, bên trong ít nhất có mười vạn khối linh thạch thượng phẩm!"
Ma Lục: "! ! !"
"Cái này còn phải hỏi, tất nhiên là ta đánh rơi!"
Hắn ta cười ha ha đi nhặt chiếc nhẫn trữ vật, Khang Đại Phú đau lòng chạy vượt lên, thành công tránh được việc xếp cuối bảng.
Đến đây, mỗi giới đều có một đội đến được Long cung dưới đáy biển, vòng đấu loại thứ hai kết thúc. Từ hạng nhất đến hạng năm, lần lượt là giới Thương Hải, giới Côn Luân, giới Thanh Vân, giới Ngân Nguyên và giới Đại Hoang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.