Ta Dưỡng Lão Cho Cả Nhà Đại Lão
Chương 485:
Tam Hoa Miêu
28/07/2024
Trong Hư Không, khi kết quả cuộc thi được công bố, biểu cảm của tám vị Đạo chủ thật là đủ mọi cung bậc.
Khí Đạo Chủ cười chúc mừng: "Chúc mừng Đằng Đạo Chủ, hậu duệ huyết mạch của ngài thật xuất sắc, liên tiếp giành được vị trí đầu tiên trong hai vòng thi phân loại."
Đằng Quân không hề khách khí, "Lỗ Đạo Chủ rất có mắt nhìn, mấy đứa nhỏ quả thật rất xuất sắc."
Lỗ Đạo Chủ sững sờ, cười càng lớn tiếng hơn, "Ngươi đó, ngươi đó."
Phù Đạo Chủ chua ngoa nói: "Chẳng phải là dựa vào vận khí của thằng nhóc đó hay sao, mà vận khí vốn là thứ hay thay đổi nhất, giới Thương Hải suy yếu đến mức này, ai biết lần sau, nó còn có vận may như vậy không?"
Đằng Quân đáp trả, "Chim gầy câm miệng, cẩn thận bị đánh sưng mặt."
"Ngươi mắng ai là chim gầy?"
"Ha ha, ai nóng ruột thì ta mắng người đó, hoan nghênh tất cả những kẻ chim gầy chủ động nhận diện."
"Họ Đằng kia, ngươi đừng quá kiêu ngạo, đừng tưởng ta không biết ngươi có ai chống lưng, tưởng vị kia sẽ còn âm thầm bảo vệ ngươi sao? Hắn sắp thành thân, đạo lữ là Bạch Thánh Quân môn đăng hộ đối, Bạch Thánh Quân nào dung thứ hạt cát trong mắt là ngươi!"
Đằng Quân trước đó còn cười tủm tỉm, lúc này sắc mặt lại tối sầm, lạnh lùng nhìn sang, "Đỗ chim gầy, khuyên ngươi sớm khâu chặt cái miệng hôi thối đó đi, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Chỉ là tình cờ gặp gỡ ở Hạ giới, thoáng qua một đêm thôi, người đó sớm đã không còn nhớ đến bà, bà còn cần quan tâm đến làm gì?
Tưởng ai thèm ông ta bảo vệ sao, mỗi lần gặp mặt ông ta đều như kẻ ngốc hỏi nàng: "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao bổn quân nhìn thấy ngươi lại cảm thấy quen thuộc?"
Má nó, ngủ rồi, một đêm còn dày vò hơn mười mấy lần, làm sao có thể không quen thuộc?
Loại nam nhân vô tình như thế, muốn kết hôn với ai thì kết đi, hiện tại bà đã có ba đứa cháu, cần nam nhân làm gì, chỉ mong nam cưới nữ gả, không liên quan gì đến nhau.
Trận Đạo Chủ lắc đầu cười khổ, "Hai người ít cãi nhau đi, mỗi lần gặp nhau là không yên ổn."
Những vị Đạo Chủ còn lại, hoặc là lặng lẽ xem kịch, hoặc là âm thầm ghen tị, vốn chỉ xem là chuyện cười, nhưng khi nghe Phù Đạo Chủ nhắc đến vị Thánh Quân sắp kết hôn kia, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
Chẳng lẽ lời đồn không phải là giả, Đằng Quân thật sự có quan hệ với vị Thánh Quân xuất thân cao quý, thực lực khó lường kia?
Nhưng nếu thật sự như vậy, tại sao Đằng Quân phải khổ công làm một Đảo Chủ nhỏ bé như vậy, Đằng Quân muốn toàn bộ Liên minh Dưỡng lão, chẳng phải chỉ là một lời nói thôi sao?
Mọi người trong lòng nghĩ suy khác nhau, nhất thời im lặng.
**
Ngoại hải Côn Luân, Long cung dưới đáy biển.
Thanh Long không để ý đến bốn người đang chạy đua giành thứ hạng, nhìn đông ngó tây một lúc lâu, cuối cùng tìm được Bùi Gia Ngôn, Chúc Thanh và Lục Thiếu Phong đang đi cùng Long Lí.
Xác nhận bọn họ phù hợp với miêu tả của Đằng Vân Đạm, vội vàng vẫy tay, "Các ngươi là bạn của Đằng Vân Đạm phải không, mời theo ta."
Bùi Gia Ngôn nhướng mày, truyền âm trêu chọc Long Lí, "Ta nghi ngờ ngươi và Diệp Chi Hàn không phải rồng, Đằng Vân Đạm mới là rồng."
Long Lí bị trúng tên vào đầu gối: "!"
Mấy người được dẫn vào Long cung, nhìn thấy ba tỷ đệ muội Đằng gia bị một đám rồng vây quanh hỏi han, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn một lúc mới phản ứng lại ——
Cứu mạng, Phật tử và Diêm Vương rốt cuộc là chịu không nổi đối phương, chuẩn bị ám sát lẫn nhau, nếu không sao đi đâu cũng như hình với bóng?
Nhận ra ánh mắt kinh hãi của Bùi Gia Ngôn và những người khác, Phật tử khẽ nhếch môi, truyền âm cho Diêm Vương: "Diêm đạo hữu, vì sao ngươi cố chấp muốn nhìn dung nhan của ta? Chẳng lẽ, ngươi thèm muốn dung nhan của ta?"
Đánh trống lảng, lật ngược tình thế!
Diêm Vương thầm nghĩ: Tất nhiên là bởi vì lão nương nghi ngờ ngươi là người quen, hơn nữa còn quen thân, quen đến mức cùng ngủ chung giường.
—— Tưởng bà sẽ nói trước sao?
Chậc, bà đâu có ngu.
Nếu lỡ đoán sai thì làm sao? Bà không biết xấu hổ sao? Nếu không đoán sai, chỉ là một tên hòa thượng nào đó không chịu nhận, như vậy há chẳng phải bà càng mất mặt sao!
Tóm lại, bà phải tìm cách xác nhận nghi ngờ trong lòng trước, sau đó tính tiếp, ví dụ như đánh gãy tay tên này chẳng hạn.
Dù sao tên này cũng từng nói —— "Nếu đổi lại là ta, một khi biết được sự thật, có lẽ sẽ sợ đến hồn bay phách lạc, tại chỗ tặng cho ngươi một tờ hưu thư"
Muốn hưu bà, mơ đi, bà sẽ viết một trăm tờ ném vào mặt ông trước!
_____
Ở trong Long tộc một năm, hai tỷ muội Đằng Phong Khinh và Đằng Ấu Khả đã quen với đấu đá ngầm giữa cha nương, luôn sẵn sàng đối mặt và rút đao tấn công lẫn nhau bất cứ lúc nào.
Nhưng bọn họ không ngờ cả hai đều quá chậm chạp, cho đến nay vẫn còn đang thăm dò lẫn nhau.
Thật lòng mà nói, cả hai người trong cuộc vẫn đang hăng say đào hố và thăm dò lẫn nhau, còn hai người chờ đợi để can thiệp đã nóng lòng muốn chết!
Bầu không khí bên phía nhà Đằng gia kỳ lạ, bên phía Long tộc cũng vậy.
Từ khi Diệp Chi Hàn bước vào Long cung, cả người đều ngơ ngác, liên tục nhìn người này rồi người khác, lẩm bẩm.
"Hả, ký ức truyền thừa của ta có phải bị sai không, năm đó Long cung không phải bị đồ long giả huyết tẩy, chỉ còn ta chạy thoát sao?”
"Đứa nhỏ ngốc, cuối cùng con cũng chịu quay về nhà, từ nhỏ con đã bướng bỉnh, khiến mọi người phải lo lắng vì con." Một Long nữ trung niên vẻ đẹp tuyệt trần, đỉnh đầu có sừng rỗng, vừa khóc vừa vội vã tiến đến ôm chặt Diệp Chi Hàn.
Đại sư tỷ Diệp Chi Hàn vô cùng đáng tin cậy của Côn Luân: Sao cơ?
Trước khi nàng ấy kịp hiểu tình hình, một đám rồng lại ùn ùn kéo đến, luôn miệng trách móc nàng ấy.
Khí Đạo Chủ cười chúc mừng: "Chúc mừng Đằng Đạo Chủ, hậu duệ huyết mạch của ngài thật xuất sắc, liên tiếp giành được vị trí đầu tiên trong hai vòng thi phân loại."
Đằng Quân không hề khách khí, "Lỗ Đạo Chủ rất có mắt nhìn, mấy đứa nhỏ quả thật rất xuất sắc."
Lỗ Đạo Chủ sững sờ, cười càng lớn tiếng hơn, "Ngươi đó, ngươi đó."
Phù Đạo Chủ chua ngoa nói: "Chẳng phải là dựa vào vận khí của thằng nhóc đó hay sao, mà vận khí vốn là thứ hay thay đổi nhất, giới Thương Hải suy yếu đến mức này, ai biết lần sau, nó còn có vận may như vậy không?"
Đằng Quân đáp trả, "Chim gầy câm miệng, cẩn thận bị đánh sưng mặt."
"Ngươi mắng ai là chim gầy?"
"Ha ha, ai nóng ruột thì ta mắng người đó, hoan nghênh tất cả những kẻ chim gầy chủ động nhận diện."
"Họ Đằng kia, ngươi đừng quá kiêu ngạo, đừng tưởng ta không biết ngươi có ai chống lưng, tưởng vị kia sẽ còn âm thầm bảo vệ ngươi sao? Hắn sắp thành thân, đạo lữ là Bạch Thánh Quân môn đăng hộ đối, Bạch Thánh Quân nào dung thứ hạt cát trong mắt là ngươi!"
Đằng Quân trước đó còn cười tủm tỉm, lúc này sắc mặt lại tối sầm, lạnh lùng nhìn sang, "Đỗ chim gầy, khuyên ngươi sớm khâu chặt cái miệng hôi thối đó đi, cẩn thận họa từ miệng mà ra."
Chỉ là tình cờ gặp gỡ ở Hạ giới, thoáng qua một đêm thôi, người đó sớm đã không còn nhớ đến bà, bà còn cần quan tâm đến làm gì?
Tưởng ai thèm ông ta bảo vệ sao, mỗi lần gặp mặt ông ta đều như kẻ ngốc hỏi nàng: "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao bổn quân nhìn thấy ngươi lại cảm thấy quen thuộc?"
Má nó, ngủ rồi, một đêm còn dày vò hơn mười mấy lần, làm sao có thể không quen thuộc?
Loại nam nhân vô tình như thế, muốn kết hôn với ai thì kết đi, hiện tại bà đã có ba đứa cháu, cần nam nhân làm gì, chỉ mong nam cưới nữ gả, không liên quan gì đến nhau.
Trận Đạo Chủ lắc đầu cười khổ, "Hai người ít cãi nhau đi, mỗi lần gặp nhau là không yên ổn."
Những vị Đạo Chủ còn lại, hoặc là lặng lẽ xem kịch, hoặc là âm thầm ghen tị, vốn chỉ xem là chuyện cười, nhưng khi nghe Phù Đạo Chủ nhắc đến vị Thánh Quân sắp kết hôn kia, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
Chẳng lẽ lời đồn không phải là giả, Đằng Quân thật sự có quan hệ với vị Thánh Quân xuất thân cao quý, thực lực khó lường kia?
Nhưng nếu thật sự như vậy, tại sao Đằng Quân phải khổ công làm một Đảo Chủ nhỏ bé như vậy, Đằng Quân muốn toàn bộ Liên minh Dưỡng lão, chẳng phải chỉ là một lời nói thôi sao?
Mọi người trong lòng nghĩ suy khác nhau, nhất thời im lặng.
**
Ngoại hải Côn Luân, Long cung dưới đáy biển.
Thanh Long không để ý đến bốn người đang chạy đua giành thứ hạng, nhìn đông ngó tây một lúc lâu, cuối cùng tìm được Bùi Gia Ngôn, Chúc Thanh và Lục Thiếu Phong đang đi cùng Long Lí.
Xác nhận bọn họ phù hợp với miêu tả của Đằng Vân Đạm, vội vàng vẫy tay, "Các ngươi là bạn của Đằng Vân Đạm phải không, mời theo ta."
Bùi Gia Ngôn nhướng mày, truyền âm trêu chọc Long Lí, "Ta nghi ngờ ngươi và Diệp Chi Hàn không phải rồng, Đằng Vân Đạm mới là rồng."
Long Lí bị trúng tên vào đầu gối: "!"
Mấy người được dẫn vào Long cung, nhìn thấy ba tỷ đệ muội Đằng gia bị một đám rồng vây quanh hỏi han, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhìn một lúc mới phản ứng lại ——
Cứu mạng, Phật tử và Diêm Vương rốt cuộc là chịu không nổi đối phương, chuẩn bị ám sát lẫn nhau, nếu không sao đi đâu cũng như hình với bóng?
Nhận ra ánh mắt kinh hãi của Bùi Gia Ngôn và những người khác, Phật tử khẽ nhếch môi, truyền âm cho Diêm Vương: "Diêm đạo hữu, vì sao ngươi cố chấp muốn nhìn dung nhan của ta? Chẳng lẽ, ngươi thèm muốn dung nhan của ta?"
Đánh trống lảng, lật ngược tình thế!
Diêm Vương thầm nghĩ: Tất nhiên là bởi vì lão nương nghi ngờ ngươi là người quen, hơn nữa còn quen thân, quen đến mức cùng ngủ chung giường.
—— Tưởng bà sẽ nói trước sao?
Chậc, bà đâu có ngu.
Nếu lỡ đoán sai thì làm sao? Bà không biết xấu hổ sao? Nếu không đoán sai, chỉ là một tên hòa thượng nào đó không chịu nhận, như vậy há chẳng phải bà càng mất mặt sao!
Tóm lại, bà phải tìm cách xác nhận nghi ngờ trong lòng trước, sau đó tính tiếp, ví dụ như đánh gãy tay tên này chẳng hạn.
Dù sao tên này cũng từng nói —— "Nếu đổi lại là ta, một khi biết được sự thật, có lẽ sẽ sợ đến hồn bay phách lạc, tại chỗ tặng cho ngươi một tờ hưu thư"
Muốn hưu bà, mơ đi, bà sẽ viết một trăm tờ ném vào mặt ông trước!
_____
Ở trong Long tộc một năm, hai tỷ muội Đằng Phong Khinh và Đằng Ấu Khả đã quen với đấu đá ngầm giữa cha nương, luôn sẵn sàng đối mặt và rút đao tấn công lẫn nhau bất cứ lúc nào.
Nhưng bọn họ không ngờ cả hai đều quá chậm chạp, cho đến nay vẫn còn đang thăm dò lẫn nhau.
Thật lòng mà nói, cả hai người trong cuộc vẫn đang hăng say đào hố và thăm dò lẫn nhau, còn hai người chờ đợi để can thiệp đã nóng lòng muốn chết!
Bầu không khí bên phía nhà Đằng gia kỳ lạ, bên phía Long tộc cũng vậy.
Từ khi Diệp Chi Hàn bước vào Long cung, cả người đều ngơ ngác, liên tục nhìn người này rồi người khác, lẩm bẩm.
"Hả, ký ức truyền thừa của ta có phải bị sai không, năm đó Long cung không phải bị đồ long giả huyết tẩy, chỉ còn ta chạy thoát sao?”
"Đứa nhỏ ngốc, cuối cùng con cũng chịu quay về nhà, từ nhỏ con đã bướng bỉnh, khiến mọi người phải lo lắng vì con." Một Long nữ trung niên vẻ đẹp tuyệt trần, đỉnh đầu có sừng rỗng, vừa khóc vừa vội vã tiến đến ôm chặt Diệp Chi Hàn.
Đại sư tỷ Diệp Chi Hàn vô cùng đáng tin cậy của Côn Luân: Sao cơ?
Trước khi nàng ấy kịp hiểu tình hình, một đám rồng lại ùn ùn kéo đến, luôn miệng trách móc nàng ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.