Ta Giành Hoàng Hậu Với Hoàng Thượng

Chương 12: Hết

Tang Tô A

16/12/2024

Dung Nhã ở với ta lâu ngày, cũng học được không ít từ ngữ hiện đại.

Ta lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

Kết quả là, chúng ta thấy Uyển Khanh tỷ tỷ đứng dậy, thong thả bước ra cửa, đón lấy ánh mắt kinh ngạc mừng rỡ của Hoàng thượng, rồi "bốp" một tiếng, không chút nể tình đóng sập cửa lại.

Sau đó quay lại nhìn ta và Dung Nhã.

"Thu cằm lại đi, lát nữa trật khớp đừng khóc mà tìm ta."

Quyết đoán thật!

Ta lặng lẽ giơ ngón cái lên!

18

Không lâu sau khi đến Xuyên Du, ta đã đón phụ thân và tỷ tỷ đến.

Lúc này, tỷ tỷ béo đang ngồi một bên ăn gì đó.

Nàng ấy bị tiếng đóng cửa làm giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

"Trân Châu, đây là phú quý ngập trời mà cha từng nói sao?"

Ta nhìn đĩa rau trộn trước mặt tỷ tỷ, thành thật đáp:

"Phải đấy."

Ánh nắng bên ngoài thật đẹp, tất cả chúng ta đều đang nỗ lực hướng tới ngày mai mà mình mong đợi.

Ta nghĩ, phú quý ngập trời, có lẽ cũng chỉ đến thế thôi!



Ngoại truyện của Hoàng thượng:

Từ khi phát hiện nhận nhầm ân nhân cứu mạng, quan hệ giữa ta và Uyển Khanh không còn như trước.

Nàng ấy là người nhạy cảm.

Khi ta cầm thảo dược đến xác nhận với nàng ấy, nàng ấy lập tức hiểu hết mọi chuyện.

Thời gian đó, ta thậm chí không dám gặp nàng ấy.

Nhưng nàng ấy lại chủ động giúp ta đưa ân nhân vào cung, còn chu đáo che chở nàng.

Ta vừa cảm động trước tình nghĩa của nàng ấy, vừa mơ hồ cảm thấy bất an, luôn cảm thấy mình đang đánh mất điều gì đó.

Còn Giả tú nữ cũng không tốt đẹp như ta tưởng tượng.

Nàng tham ăn, nói năng không giữ mồm giữ miệng, còn tranh giành thê tử với trẫm.

Chỉ là, nể mặt Hoàng hậu thích nàng, trẫm không so đo với nàng nữa, nhưng ta cũng từ bỏ ý định triệu nàng thị tẩm.

Không ngờ, Hoàng hậu lại chủ động nhắc đến chuyện này.

Trong khoảnh khắc đó, ta như rơi xuống hố băng.

Tim như nứt ra một lỗ hổng, nghẹn một hơi rồi đồng ý.

Thực ra, ngoài Hoàng hậu, ta chưa từng sủng hạnh nữ nhân nào khác.

Đêm đó, ta căng thẳng đến không biết phải làm sao.



May mà, Giả tú nữ cũng là kẻ lắm lời, còn là kẻ lắm lời đáng ghét.

Nàng không nhớ trẫm thì thôi, còn chê trẫm xấu.

Lúc đó trẫm nghĩ, ân tình cứu mạng này cũng không nhất thiết phải dùng tình cảm để báo đáp.

Đáng tiếc, ta hiểu ra quá muộn.

Hoàng hậu đã tích tu đủ thất vọng về ta, đã rời đi.

Mà ta cũng cuối cùng đã nhìn rõ trái tim mình.

Nhưng vẫn là quá muộn.

Để cầu xin tha thứ, ta giải tán hậu cung, rồi cho người theo dấu Giả tú nữ và những người khác, tìm đến tận Xuyên Du.

Đúng vậy, ta đáng lẽ phải nghĩ ra sớm.

Uyển Khanh và Giả Trân Châu đều là người Xuyên Du, nhớ quê hương là lẽ thường tình.

Nhưng khi ta ngàn dặm xa xôi đến đây, Uyển Khanh lại không chút do dự đóng cửa.

Nàng ấy không muốn gặp ta, cũng không chịu gặp ta.

Ta ở lại gần y thất nửa tháng, thấy nàng ấy nghiêm túc chữa bệnh cứu người, thần thái thản nhiên.

Lúc đó, ta cuối cùng đã hiểu.

Một góc trời trong hoàng cung kia, thật sự không phù hợp với nàng ấy.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Giành Hoàng Hậu Với Hoàng Thượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook