Ta Giành Hoàng Hậu Với Hoàng Thượng
Chương 11: Phần 11
Tang Tô A
16/12/2024
15
Ta không đồng ý, hắn không xứng đáng.
Ta cũng không có tư cách thay Hoàng hậu tỷ tỷ đồng ý.
Dù ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nhưng ta cũng là một phần gây tổn thương đến nàng ấy.
Mà chuyện Hoàng hậu tỷ tỷ giả c.h.ế.t thừa dịp hỗn loạn trốn khỏi cung, vốn là do hai chúng ta đã lên kế hoạch.
Nàng ấy sợ liên lụy đến ta, trước khi đi đã cố tình để lại một bức thư dưới gối.
Sau khi Hoàng thượng phát hiện tỷ tỷ biến mất, nổi giận đùng đùng đập phá đồ đạc, bức thư này cứ như vậy bay xuống đất, bị phát hiện.
[Thân gửi Hoàng thượng: Giả tú nữ ngây thơ hoạt bát, nếu bệ hạ thực sự yêu thương, xin hãy trân trọng nàng; nếu không, xin hãy cho nàng tự do. Ở đời này, nữ tử vốn đã khó sống, thần thiếp không muốn làm người vừa mất đi ân sủng của quân vương lại vừa mất đi tự do, giữa hai điều đó, thiếp chọn cái sau. Mong ngài năm năm tháng tháng, ngày ngày bình an, đời này không gặp lại!]
…
"Nghe nói, ngày đó Hoàng thượng ho ra m.á.u không ngừng, liên tục nói rằng mình đã sai."
Ta bóc xong hạt dưa cuối cùng trong tay, đặt vào một đĩa nhỏ sạch sẽ, ngoan ngoãn bưng đến trước mặt Hoàng hậu tỷ tỷ.
À không, giờ phải gọi là Uyển Khanh tỷ tỷ.
Nàng ấy đang điều chế dược liệu, nghe ta luyên thuyên, vẻ mặt dịu dàng đặt dụng cụ xuống, véo mũi ta.
"Nếu ta đã chọn tự do, thì sẽ không quay lại cái nơi tường cao chọc trời giam cầm ta cả đời kia nữa."
Ta hiểu ý nàng ấy nói, từ đó không bao giờ khuyên nàng ấy nữa.
16
Sau khi giả c.h.ế.t rời khỏi hoàng cung, Uyển Khanh tỷ tỷ đã đi về phía nam đến vùng Xuyên Du.
Ở đây, nàng ấy lập một y thất chuyên chữa bệnh cho người nghèo khó.
Còn ta thì được Hoàng thượng thả ra khỏi cung.
Điều khó tin hơn là, tại cổng cung ta tình cờ gặp Dung Quý phi cùng hai tú nữ Ngọa Long và Phượng Sồ đang chặn đường.
Dung Quý phi mang theo nữ trang vàng bạc châu báu, không nói hai lời đã nhảy lên xe ngựa, bắt đầu làm bộ đáng thương.
"Hoàng thượng nói sẽ giải tán hậu cung, ta nghĩ thay vì bị đuổi đi, không bằng giả c.h.ế.t rời xa kinh thành."
"Lỡ như về nhà, phụ thân và huynh trưởng lại ép ta tái giá. Dù ta và Hoàng thượng chưa từng làm chuyện phu thê thật, nhưng ta không muốn nhảy từ một lồng giam này sang lồng giam khác."
"Tiểu Trân Châu, từ nay ta sẽ đi theo ngươi."
Nói xong, nàng ta ngã vào lòng ta, ôm chặt ta làm nũng không thôi.
Bất đắc dĩ, ta đành phải mang cả ba người họ theo.
Trên đường đi, tin tức từ kinh thành liên tục truyền đến.
Nghe nói các phi tần trong hậu cung của Hoàng đế, chỉ trong một đêm, người c.h.ế.t kẻ về nhà.
Nhất thời, khắp các cung điện trong hậu cung đều treo cờ trắng.
Chúng ta thậm chí còn nghe thấy có người đùa:
"Chắc giờ bệ hạ bận đến c.h.ế.t mất, mỗi ngày phải lo tế viếng các phi tần, tế mãi không hết, tế không xuể."
Kịch tính hơn nữa là, quần thần thấy Hoàng đế khắc thê thì chẳng ai muốn đưa nữ nhi vào chỗ c.h.ế.t nữa.
Từ đó, hậu cung như biến thành lãnh cung.
Không còn ai lui tới nữa.
17
Nửa năm sau khi đến Xuyên Du, Dung Nhã mở võ đường Kim Võ bên cạnh y thất.
Nàng ta vốn là nữ nhi nhà tướng, tuy không giỏi lắm nhưng dạy người ta tự vệ cơ bản thì dư sức.
Còn hai tú nữ Ngọa Long và Phượng Sồ cùng nhau mở một nữ học đường, chuyên dạy nữ tử nhà nghèo đọc sách viết chữ, hiểu lý lẽ nhận biết người.
Còn ta, chuyên môn phụ trách nấu ăn!
Cuộc sống đơn giản và bình lặng.
Một ngày nọ, ngoài y thất có người quen đến tìm.
Chính là vị Hoàng đế mà thiên hạ đồn đại ngày ngày bận rộn đi tế viếng.
Hắn đứng ngoài cửa, không dám vào, ánh mắt đầy khát vọng nhìn chằm chằm Uyển Khanh tỷ tỷ.
Còn ta và Dung Nhã thì vừa nhai hạt dưa vừa lấm lét nhìn trước ngó sau.
Ta: "Được lắm, đến tận đây cũng bị tìm ra."
Dung Nhã: "Chẳng lẽ họ sẽ tái hợp?"
Ta không đồng ý, hắn không xứng đáng.
Ta cũng không có tư cách thay Hoàng hậu tỷ tỷ đồng ý.
Dù ta hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nhưng ta cũng là một phần gây tổn thương đến nàng ấy.
Mà chuyện Hoàng hậu tỷ tỷ giả c.h.ế.t thừa dịp hỗn loạn trốn khỏi cung, vốn là do hai chúng ta đã lên kế hoạch.
Nàng ấy sợ liên lụy đến ta, trước khi đi đã cố tình để lại một bức thư dưới gối.
Sau khi Hoàng thượng phát hiện tỷ tỷ biến mất, nổi giận đùng đùng đập phá đồ đạc, bức thư này cứ như vậy bay xuống đất, bị phát hiện.
[Thân gửi Hoàng thượng: Giả tú nữ ngây thơ hoạt bát, nếu bệ hạ thực sự yêu thương, xin hãy trân trọng nàng; nếu không, xin hãy cho nàng tự do. Ở đời này, nữ tử vốn đã khó sống, thần thiếp không muốn làm người vừa mất đi ân sủng của quân vương lại vừa mất đi tự do, giữa hai điều đó, thiếp chọn cái sau. Mong ngài năm năm tháng tháng, ngày ngày bình an, đời này không gặp lại!]
…
"Nghe nói, ngày đó Hoàng thượng ho ra m.á.u không ngừng, liên tục nói rằng mình đã sai."
Ta bóc xong hạt dưa cuối cùng trong tay, đặt vào một đĩa nhỏ sạch sẽ, ngoan ngoãn bưng đến trước mặt Hoàng hậu tỷ tỷ.
À không, giờ phải gọi là Uyển Khanh tỷ tỷ.
Nàng ấy đang điều chế dược liệu, nghe ta luyên thuyên, vẻ mặt dịu dàng đặt dụng cụ xuống, véo mũi ta.
"Nếu ta đã chọn tự do, thì sẽ không quay lại cái nơi tường cao chọc trời giam cầm ta cả đời kia nữa."
Ta hiểu ý nàng ấy nói, từ đó không bao giờ khuyên nàng ấy nữa.
16
Sau khi giả c.h.ế.t rời khỏi hoàng cung, Uyển Khanh tỷ tỷ đã đi về phía nam đến vùng Xuyên Du.
Ở đây, nàng ấy lập một y thất chuyên chữa bệnh cho người nghèo khó.
Còn ta thì được Hoàng thượng thả ra khỏi cung.
Điều khó tin hơn là, tại cổng cung ta tình cờ gặp Dung Quý phi cùng hai tú nữ Ngọa Long và Phượng Sồ đang chặn đường.
Dung Quý phi mang theo nữ trang vàng bạc châu báu, không nói hai lời đã nhảy lên xe ngựa, bắt đầu làm bộ đáng thương.
"Hoàng thượng nói sẽ giải tán hậu cung, ta nghĩ thay vì bị đuổi đi, không bằng giả c.h.ế.t rời xa kinh thành."
"Lỡ như về nhà, phụ thân và huynh trưởng lại ép ta tái giá. Dù ta và Hoàng thượng chưa từng làm chuyện phu thê thật, nhưng ta không muốn nhảy từ một lồng giam này sang lồng giam khác."
"Tiểu Trân Châu, từ nay ta sẽ đi theo ngươi."
Nói xong, nàng ta ngã vào lòng ta, ôm chặt ta làm nũng không thôi.
Bất đắc dĩ, ta đành phải mang cả ba người họ theo.
Trên đường đi, tin tức từ kinh thành liên tục truyền đến.
Nghe nói các phi tần trong hậu cung của Hoàng đế, chỉ trong một đêm, người c.h.ế.t kẻ về nhà.
Nhất thời, khắp các cung điện trong hậu cung đều treo cờ trắng.
Chúng ta thậm chí còn nghe thấy có người đùa:
"Chắc giờ bệ hạ bận đến c.h.ế.t mất, mỗi ngày phải lo tế viếng các phi tần, tế mãi không hết, tế không xuể."
Kịch tính hơn nữa là, quần thần thấy Hoàng đế khắc thê thì chẳng ai muốn đưa nữ nhi vào chỗ c.h.ế.t nữa.
Từ đó, hậu cung như biến thành lãnh cung.
Không còn ai lui tới nữa.
17
Nửa năm sau khi đến Xuyên Du, Dung Nhã mở võ đường Kim Võ bên cạnh y thất.
Nàng ta vốn là nữ nhi nhà tướng, tuy không giỏi lắm nhưng dạy người ta tự vệ cơ bản thì dư sức.
Còn hai tú nữ Ngọa Long và Phượng Sồ cùng nhau mở một nữ học đường, chuyên dạy nữ tử nhà nghèo đọc sách viết chữ, hiểu lý lẽ nhận biết người.
Còn ta, chuyên môn phụ trách nấu ăn!
Cuộc sống đơn giản và bình lặng.
Một ngày nọ, ngoài y thất có người quen đến tìm.
Chính là vị Hoàng đế mà thiên hạ đồn đại ngày ngày bận rộn đi tế viếng.
Hắn đứng ngoài cửa, không dám vào, ánh mắt đầy khát vọng nhìn chằm chằm Uyển Khanh tỷ tỷ.
Còn ta và Dung Nhã thì vừa nhai hạt dưa vừa lấm lét nhìn trước ngó sau.
Ta: "Được lắm, đến tận đây cũng bị tìm ra."
Dung Nhã: "Chẳng lẽ họ sẽ tái hợp?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.