Chương 79: Ngươi Có Bệnh Phải Không?
Ngã Hội Tu Không Điều
09/03/2023
Trong khu Bắc Nhai nơi hai chị em từng sống cũng vì thế mà lưu truyền một chuyện rất lạ. Nghe nói chỉ cần mang theo đồ ăn tới căn nhà đó sẽ có thể gặp được một nữ nhân điên cầm dao ăn trong tay. Nàng ta sẽ vừa ho ra máu vừa rơi nước mắt, sau đó lặng lẽ ăn hết toàn bộ thức ăn do người ta đưa tới.
“Hai người tên Từ Cầm này là cùng một người sao?”
Hàn Phi nhìn nữ nhân trước mắt. Hắn còn nhớ rõ nàng từng nói một câu, gần đây nhất nàng sử dụng cái tên Từ Cầm.
Nữ nhân sống trong căn hộ số 1052 không nhất định là Từ Cầm, có lẽ nàng có được ký ức của rất nhiều người, nàng là hợp thể của sự nguyền rủa, mà Từ Cầm chỉ là một trong số đó.
“Chị, ngươi sao thế?” Hàn Phi không tỏ ra sợ hãi vì nữ nhân trở nên cuồng loạn mà còn chủ động tiến lên một bước, “Nếu ngươi không thoải mái thì trở về phòng trước đi, ta sẽ lên tầng sáu dẫn đám gia hoả kia ra ngoài.”
Mục tiêu của hắn tối nay là những kẻ ngoại lai kia, Hàn Phi cũng muốn dùng bọn hắn để trấn an cảm xúc của Từ Cầm.
Bờ môi ướt át máu tươi khiến Từ Cầm trở nên quyến rũ, các ngón tay trắng bệch vô thức vuốt ve mặt mình. “Có người muốn giấu đi ký ức này, ta đã quên đi một vài thứ…”
“Không sao. Bọn hắn ở trên tầng sáu, ngươi mà đi cùng ta có lẽ bọn hắn sẽ sợ sệt không dám ra ngoài.” Hàn Phi mỉm cười ngây thơ như cậu em trai nhà bên không có chút mưu mô nào, “Về sau những việc lặt vặt của trợ thủ cứ giao cho ta làm là được.”
Có thể rời khỏi trò chơi bất cứ lúc nào nên Hàn Phi bây giờ max điểm tự tin và dũng cảm. Hắn đưa Từ Cầm trở lại căn hộ số 1052 rồi cầm cái kén người đi lên tầng sáu.
Một mình đi trong hành lang, nụ cười trên mặt Hàn Phi từ từ biến mất. Hắn cũng rất muốn nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, nhưng từ trước đây rất lâu hắn đã đánh mất nụ cười của chính mình.
Hắn có thể biểu diễn ra đủ loại nụ cười, nhưng không có một loại nào trong số đó xuất phát từ sự vui vẻ và niềm hạnh phúc.
Trong hành lang đen như mực, Hàn Phi đi tới tầng sáu, đối với hắn thì đây là một đột phá hoàn toàn mới.
“Lầu trưởng trước kia ở tầng mười, trong phòng hắn hẳn là ẩn giấu thứ gì đó rất quan trọng. Ta muốn làm rõ điều này thì phải nghĩ cách để lên được tầng cao nhất.”
So với các tầng lầu khác thì tầng sáu vô cùng bầy hầy, giữa các lối đi chất đầy rác rưởi và tạp vật, trên bậc thang còn trưng bày một chậu hoa đã hư hỏng héo úa.
“Đám người ngoại lai này đúng là thiếu tố chất, để chậu hoa ngoài cầu thang lỡ rơi xuống đập trúng người khác thì sao?”
Hàn Phi thả chậm bước chân, hắn cúi người xuống muốn dời chậu hoa đi, đột nhiên trông thấy trên thân cây héo rũ có quấn từng sợi dây đỏ, trên dây đỏ còn buộc những chiếc chuông đồng tí hon.
“Dây đỏ và chuông đồng? Thứ này dùng để trừ tà sao?”
Hàn Phi dời chậu hoa sang sát vách tường, nhưng điều kỳ quái là dù hắn di chuyển thế nào, mấy chiếc chuông vẫn không phát ra tiếng kêu nào, tựa như chuông này không phải dùng để đề phòng người sống.
“Cuối cùng cũng tới tầng sáu.”
Đứng giữa một đống tạp vật, Hàn Phi nhìn về phía bốn căn hộ trên tầng này. Hắn không biết căn nào có người ở, bèn tuỳ tiện gõ đại lên cửa nhà số 1064.
“Có ai ở đây không? Ta là hàng xóm tầng dưới.”
Tiếng đập cửa truyền đi trong hành lang, vang ra rất xa nhưng không ai mở cửa cho Hàn Phi.
“Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Những người này không dám mở cửa chỉ có thể là vì trong lòng có quỷ.”
Nếu đổi lại là các hàng xóm khác trong toà nhà, bọn hắn sẽ cố kỵ nhiều thứ mà không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sợ bản thân mình trở thành mục tiêu.
Nhưng Hàn Phi thì khác. Mỗi lần tiến vào trò chơi hắn đều sợ muốn chết, mỗi bước đi đều như giẫm trên băng mỏng, cẩn thận nghiêm túc vô cùng. Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ và có thể rời đi, nội tâm Hàn Phi sẽ thay đổi 180 độ. Đơn giản mà nói chính là trừ phi quỷ có thể theo hắn trở lại hiện thực, nếu không hắn sẽ có đủ dũng khí khiêu khích toàn bộ ma quỷ trong thế giới này.
“Ngươi không mở cửa ta sẽ tiếp tục gõ, ta biết ngươi ở trong nhà, đừng nấp nữa.”
Hành lang càng lúc càng trở nên u ám, tiếng đập cửa của Hàn Phi khiến toà chung cư có chút biến hoá, dường như có một thứ gì đó đang ngủ say dần dần tỉnh lại.
Đám hàng xóm tầng sáu hình như trở nên căng thẳng vô cùng, bọn hắn mong Hàn Phi nhanh chóng rời đi, đáng tiếc Hàn Phi chẳng khác nào một tên nhóc choai choai không muốn sống, vẫn đứng lì ở bên ngoài hành lang mà gõ cửa.
Kỳ thực trong lòng Hàn Phi cũng rất thấp thỏm, hắn vừa chú ý đến động tĩnh truyền ra từ chiếc nhẫn của chủ nhà, vừa vểnh tai dán sát vào cửa lắng nghe.
Không bao lâu sau, trong căn hộ 1064 truyền ra tiếng vang nho nhỏ, rõ ràng trong nhà có người.
Hàn Phi tựa như cá mập ngửi được mùi máu tươi, lập tức cắn lấy đối phương một cách cuồng loạn.
“Chào hàng xóm trong căn hộ số 1064! Ta biết rõ các ngươi đang ở trong nhà, ta tình cờ gặp được người nhà các ngươi, hắn có một vật muốn nhờ ta giao cho các ngươi.”
“Hàng xóm sống trong căn hộ 1064 có nhà không? Tạp vật ngoài hành lang là của các ngươi sao? Vì sao bên trên lại dính đầy vết máu thế?”
Câu nào của Hàn Phi cũng nhắc tới số nhà người ta, đám người trong nhà như thịt bị nướng trên lửa, nếu cứ để mặc Hàn Phi làm càn có khi toàn bộ lệ quỷ trong toà chung cư này đều nhớ kỹ số nhà bọn hắn, muốn khiêm tốn sống sót cũng không có cửa.
“Hàng xóm nhà 1064 ơi, mời mở cửa ra giao lưu một chút, các ngươi sẽ không muốn đêm nào ta cũng chạy tới đây gõ cửa đó chứ?”
Câu nói này của Hàn Phi rốt cuộc cũng hù doạ được đám người trong nhà. Nếu thật để cho kẻ điên này cứ ba, bốn giờ sáng lại chạy tới gõ cửa thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Tay nắm cửa khẽ động, cửa nhà bị mở ra he hé thành một đường nhỏ, một gương mặt tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt hiện rõ tia máu nhìn chằm chằm vào Hàn Phi: “Mẹ nó ngươi có bệnh phải không?!”
“Hai người tên Từ Cầm này là cùng một người sao?”
Hàn Phi nhìn nữ nhân trước mắt. Hắn còn nhớ rõ nàng từng nói một câu, gần đây nhất nàng sử dụng cái tên Từ Cầm.
Nữ nhân sống trong căn hộ số 1052 không nhất định là Từ Cầm, có lẽ nàng có được ký ức của rất nhiều người, nàng là hợp thể của sự nguyền rủa, mà Từ Cầm chỉ là một trong số đó.
“Chị, ngươi sao thế?” Hàn Phi không tỏ ra sợ hãi vì nữ nhân trở nên cuồng loạn mà còn chủ động tiến lên một bước, “Nếu ngươi không thoải mái thì trở về phòng trước đi, ta sẽ lên tầng sáu dẫn đám gia hoả kia ra ngoài.”
Mục tiêu của hắn tối nay là những kẻ ngoại lai kia, Hàn Phi cũng muốn dùng bọn hắn để trấn an cảm xúc của Từ Cầm.
Bờ môi ướt át máu tươi khiến Từ Cầm trở nên quyến rũ, các ngón tay trắng bệch vô thức vuốt ve mặt mình. “Có người muốn giấu đi ký ức này, ta đã quên đi một vài thứ…”
“Không sao. Bọn hắn ở trên tầng sáu, ngươi mà đi cùng ta có lẽ bọn hắn sẽ sợ sệt không dám ra ngoài.” Hàn Phi mỉm cười ngây thơ như cậu em trai nhà bên không có chút mưu mô nào, “Về sau những việc lặt vặt của trợ thủ cứ giao cho ta làm là được.”
Có thể rời khỏi trò chơi bất cứ lúc nào nên Hàn Phi bây giờ max điểm tự tin và dũng cảm. Hắn đưa Từ Cầm trở lại căn hộ số 1052 rồi cầm cái kén người đi lên tầng sáu.
Một mình đi trong hành lang, nụ cười trên mặt Hàn Phi từ từ biến mất. Hắn cũng rất muốn nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, nhưng từ trước đây rất lâu hắn đã đánh mất nụ cười của chính mình.
Hắn có thể biểu diễn ra đủ loại nụ cười, nhưng không có một loại nào trong số đó xuất phát từ sự vui vẻ và niềm hạnh phúc.
Trong hành lang đen như mực, Hàn Phi đi tới tầng sáu, đối với hắn thì đây là một đột phá hoàn toàn mới.
“Lầu trưởng trước kia ở tầng mười, trong phòng hắn hẳn là ẩn giấu thứ gì đó rất quan trọng. Ta muốn làm rõ điều này thì phải nghĩ cách để lên được tầng cao nhất.”
So với các tầng lầu khác thì tầng sáu vô cùng bầy hầy, giữa các lối đi chất đầy rác rưởi và tạp vật, trên bậc thang còn trưng bày một chậu hoa đã hư hỏng héo úa.
“Đám người ngoại lai này đúng là thiếu tố chất, để chậu hoa ngoài cầu thang lỡ rơi xuống đập trúng người khác thì sao?”
Hàn Phi thả chậm bước chân, hắn cúi người xuống muốn dời chậu hoa đi, đột nhiên trông thấy trên thân cây héo rũ có quấn từng sợi dây đỏ, trên dây đỏ còn buộc những chiếc chuông đồng tí hon.
“Dây đỏ và chuông đồng? Thứ này dùng để trừ tà sao?”
Hàn Phi dời chậu hoa sang sát vách tường, nhưng điều kỳ quái là dù hắn di chuyển thế nào, mấy chiếc chuông vẫn không phát ra tiếng kêu nào, tựa như chuông này không phải dùng để đề phòng người sống.
“Cuối cùng cũng tới tầng sáu.”
Đứng giữa một đống tạp vật, Hàn Phi nhìn về phía bốn căn hộ trên tầng này. Hắn không biết căn nào có người ở, bèn tuỳ tiện gõ đại lên cửa nhà số 1064.
“Có ai ở đây không? Ta là hàng xóm tầng dưới.”
Tiếng đập cửa truyền đi trong hành lang, vang ra rất xa nhưng không ai mở cửa cho Hàn Phi.
“Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa. Những người này không dám mở cửa chỉ có thể là vì trong lòng có quỷ.”
Nếu đổi lại là các hàng xóm khác trong toà nhà, bọn hắn sẽ cố kỵ nhiều thứ mà không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sợ bản thân mình trở thành mục tiêu.
Nhưng Hàn Phi thì khác. Mỗi lần tiến vào trò chơi hắn đều sợ muốn chết, mỗi bước đi đều như giẫm trên băng mỏng, cẩn thận nghiêm túc vô cùng. Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ và có thể rời đi, nội tâm Hàn Phi sẽ thay đổi 180 độ. Đơn giản mà nói chính là trừ phi quỷ có thể theo hắn trở lại hiện thực, nếu không hắn sẽ có đủ dũng khí khiêu khích toàn bộ ma quỷ trong thế giới này.
“Ngươi không mở cửa ta sẽ tiếp tục gõ, ta biết ngươi ở trong nhà, đừng nấp nữa.”
Hành lang càng lúc càng trở nên u ám, tiếng đập cửa của Hàn Phi khiến toà chung cư có chút biến hoá, dường như có một thứ gì đó đang ngủ say dần dần tỉnh lại.
Đám hàng xóm tầng sáu hình như trở nên căng thẳng vô cùng, bọn hắn mong Hàn Phi nhanh chóng rời đi, đáng tiếc Hàn Phi chẳng khác nào một tên nhóc choai choai không muốn sống, vẫn đứng lì ở bên ngoài hành lang mà gõ cửa.
Kỳ thực trong lòng Hàn Phi cũng rất thấp thỏm, hắn vừa chú ý đến động tĩnh truyền ra từ chiếc nhẫn của chủ nhà, vừa vểnh tai dán sát vào cửa lắng nghe.
Không bao lâu sau, trong căn hộ 1064 truyền ra tiếng vang nho nhỏ, rõ ràng trong nhà có người.
Hàn Phi tựa như cá mập ngửi được mùi máu tươi, lập tức cắn lấy đối phương một cách cuồng loạn.
“Chào hàng xóm trong căn hộ số 1064! Ta biết rõ các ngươi đang ở trong nhà, ta tình cờ gặp được người nhà các ngươi, hắn có một vật muốn nhờ ta giao cho các ngươi.”
“Hàng xóm sống trong căn hộ 1064 có nhà không? Tạp vật ngoài hành lang là của các ngươi sao? Vì sao bên trên lại dính đầy vết máu thế?”
Câu nào của Hàn Phi cũng nhắc tới số nhà người ta, đám người trong nhà như thịt bị nướng trên lửa, nếu cứ để mặc Hàn Phi làm càn có khi toàn bộ lệ quỷ trong toà chung cư này đều nhớ kỹ số nhà bọn hắn, muốn khiêm tốn sống sót cũng không có cửa.
“Hàng xóm nhà 1064 ơi, mời mở cửa ra giao lưu một chút, các ngươi sẽ không muốn đêm nào ta cũng chạy tới đây gõ cửa đó chứ?”
Câu nói này của Hàn Phi rốt cuộc cũng hù doạ được đám người trong nhà. Nếu thật để cho kẻ điên này cứ ba, bốn giờ sáng lại chạy tới gõ cửa thì chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Tay nắm cửa khẽ động, cửa nhà bị mở ra he hé thành một đường nhỏ, một gương mặt tràn đầy phẫn nộ, ánh mắt hiện rõ tia máu nhìn chằm chằm vào Hàn Phi: “Mẹ nó ngươi có bệnh phải không?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.