Ta Không Muốn Nghịch Thiên(Dịch Chuẩn)

Chương 33: Có Gan Ban Ngày Tới Đi!

Tân Phong

07/10/2022

"Thật đúng là đơn giản."

Mở to mắt ra.

Nội lực trong cơ thể có biến hóa, lớn mạnh lên rất nhiều. Khối nội lực trong cơ thể dẫn truyền đến hai tay. Hai tay bị tầng quang màu tím mỏng mang bao trùm lấy.

"Đây chính là nội lực."

Lâm Phàm nhấc hai tay lên, ánh sáng bao trùm lên hai tay thật kỳ diệu, sau đó hướng về phía bàn gỗ chộp lấy ngọn đèn trên đó. Lần trước biểu đệ cách không có thể bóp nát được đồ vật, dựa vào chính là nội lực.

Nhưng mà hắn thực hiện xong, ngọn đèn vẫn đứng im bất động.

"Quái thật, nguyên nhân có lẽ là nội lực chưa đủ mạnh sao?"

Lâm Phàm lắc đầu nói, nhìn xem Tiểu Phụ Trợ.

Thể phách: 90 (Võ Đạo Tam Trọng)

Nội lực: 30 (Võ Đạo Nhất Trọng)

Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (Nhất Trọng Thiên)

Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (Đăng Phong Tạo Cực)

Điểm nộ khí: 1322.

"Khi nội lực tăng lên tới ba mươi điểm, chính là cảnh giới Võ Đạo Nhất Trọng. Thể phách đạt tới Võ Đạo Tam Trọng, vậy bản thân cũng được coi là nội ngoại song tu rồi."

Lâm Phàm suy nghĩ một lát. Ban đầu hắn chỉ muốn tăng lên thể phách, nhưng về sau phát hiện ra nội lực cái đồ chơi này có chút dùng đến, hình như cũng có chút lợi hại.

Vấn đề này làm hắn đau đầu, hai bên đều không muốn vứt bỏ. Vậy chỉ có thể cùng tu luyện.

Dù sao bản thân chính là công tử phú gia, không cần lo lắng cái ăn cái mặc, mỗi ngày chính là như vậy vui vẻ tự tại, thỉnh thoảng đấu một trận với người khác, đó cũng là thú vui vô tận, khoái lạc để cho người ta hồi tưởng lại.

Nếu không phải bị người khác ép bức thì hắn cũng không muốn tu luyện cái này

"Không tệ, bây giờ chính là một cái bắt đầu rất tốt, ngoại công Võ Đạo Tam Trọng, nội công Võ Đạo Nhất Trọng, tổng hợp lại, đánh ngã Võ Đạo Tứ Trọng cũng không có vấn đề gì."

Xem ra phải tìm thời gian thử một lần.

"Đi ngủ."

Điểm nộ khí còn có hơn 1000, trước hết không tăng nữa, đợi khi có thời gian rảnh rỗi thì gia tăng điểm. Hắn nằm xuống giường mơ màng một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Bên ngoài.

Lâm Vạn Dịch ban đầu vốn định rời đi, nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm tu luyện không được bao lâu thì ngủ mất, lập tức hắn dừng bước lại, trong mắt có lửa, vừa mới còn tán dương một phen, xem ra là tán dương vô ích rồi. Cuối cùng là vẫn là như vậy.

"Lão gia, chuyện này..."

Ngô lão rất xấu hổ, công tử cũng thật là, làm sao lại không nhiều kiên trì thêm một chút nữa, chí ít để lão gia rời đi thì tốt.

"Ngươi đừng đi, tối nay diễn tốt cho ta."

Lâm Vạn Dịch nghiêm khắc nói.

Ngô lão đáp: "Vâng thưa lão gia."

Lúc này, Ngô lão cũng chỉ có thể nói: “Công tử, lão nô không thể giúp gì được người rồi, nhưng mà lão gia cũng vì muốn tốt cho công tử.“

Sau đó

Ngô lão đeo lên mặt nạ lên, gót chân trên không trung nhẹ nhàng, vút bay về hướng nội viện. Không lâu sau, có tiếng hét thất thanh vang lên.



"Thích khách to gan, ngươi còn dám đến, thật đúng là quá đáng.”

"Cứu mạng với, có thích khách."

Tiếng thét gào truyền đến, trong nháy mắt thì im bặt.

"Công tử."

Cẩu Tử ở phía sau núi tu luyện « Hổ Sát Đao Pháp », nghe thấy tiếng hét thất thanh của công tử, liền lập tức cầm đao chạy đến, nói:

"Công tử, người đừng sợ, tiểu nhân tới rồi."

Thích khách ra tay nhanh gọn, Lâm Phàm chống đỡ được mấy cước.

Lâm Phàm nhìn thấy Cẩu Tử cầm đao tới, quát lên: "Ngươi đừng qua đây."

Cẩu Tử không có thực lực, tên thích khách này tạm thời không thể làm gì hắn, nhưng Cẩu Tử thì không giống rồi, hắn không có thực lực gì, đối mặt với thích khách rất có thể sẽ bị giết.

"Muốn đả thương công tử nhà ta, trừ khi bước qua thi thể ta."

Cẩu Tử gầm thét một tiếng, hai tay rút đao ra, không màng sống chết hướng về phía tên thích khách chém liên tiếp, đồng thời nói: “Công tử, người lui trước đi để tiểu nhân chống đỡ hắn”

Cẩu Tử vừa luyện đao không bao lâu, nào có thực lực gì, dưới con mắt của người có chút thực lực mà xem, toàn thân trên dưới đều lộ ra sơ hở, tay cầm đao có lẽ so với người bình thường thì lợi hại hơn một chút xíu mà thôi.

Ngô lão lặng lẽ gật đầu, tên nô bộc này không tệ. Chủ tử gặp phải nguy hiểm, không màng sống chết xông lên, trung thành rất đáng khen, có thể giữ lại ở bên công tử. Ngón tay lão chỉ vào không trung, “bịch” một tiếng, không khí như bị đè nén xuống người Cẩu Tử.

“Phù phù” một tiếng.

Con ngươi Cẩu Tử co vào, đầu đập vào mặt đất.

"Đừng sợ, không chết được, chỉ là ngất đi mà thôi, ngươi mới chính là mục tiêu của ta."

m thanh của tên thích khách rất trẻ trung, đây là Ngô lão cố ý làm vậy.

Công tử nghi ngờ lão gia là thích khách, sự nghi ngờ này rất chính xác. Cho nên hắn mới tới để cho lão gia thoát khỏi nghi ngờ, để công tử bị mê muội trong đó.

Lâm Phàm thở phào một hơi, sau đó xoay người lăn về phía Cẩu Tử, cầm tay bắt mạch cho hắn thấy vẫn còn hơi thở, sau đó cầm đao lên, cảnh giác cao độ, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai."

Ngô lão không nhiều lời, nói nhiều ắt lộ.

Bước chân đạp mạnh xuống, tại chỗ lưu lại dấu chân rất sâu, tốc độ nhanh, hướng về phía Lâm Phàm đánh tới.

"Mẹ kiếp, người nhà Lâm gia đâu hết rồi."

"Có thích khách!"

Lâm Phàm thét lớn.

Ban ngày có nhiều người như vậy, bây giờ đến một bóng người cũng không có, thích khách nói đến là đến, giống như người ở sau vườn hoa vậy, còn muốn thể diện hay không.

Lâm Phàm xoay người một cái, trực tiếp né tránh đi khỏi, một tay cầm đao, tìm kiếm cơ hội, bỗng nhiên hướng về phía thích khách chém tới.

"Hổ ý."

« Hổ Sát Đao Pháp » tăng lên tới cảnh giới “Đăng Phong Tạo Cực”, uy lực đã sớm không tầm thường.

Cho dù đao pháp này rất bình thường, nhưng bất kỳ công pháp nào tu luyện tới cảnh giới cực cao, thì uy lực bạo phát ra không phải tầm thường.

Lúc Lâm Phàm chém ra một đao, trên lưỡi đao ngưng tụ luồng khí đen giống đầu hổ. Nội lực trong cơ thể tăng lên, tất cả đều tập trung ngưng tụ trên lưỡi đao. Nếu như không có nội lực, uy lực của lưỡi đao chém tới sẽ không mạnh thế này. Trong lòng của Ngô lão sợ hãi thán phục.

Tốt lắm!



Công tử quả nhiên không để cho người thất vọng. Lão gia nói không sai, phải có áp lực thì công tử mới có thể bộc phát ra tiềm lực kinh người. Nếu như không phải là vô tình biết được, hắn cũng tuyệt đối không nghĩ đến công tử có thực lực như thế này.

"Nội lực vô cùng thâm hậu đã đạt tới cảnh giới Võ Đạo Nhất Trọng, không tồi chút nào."

Ngô lão vui mừng vô cùng. Hắn không né tránh, mà còn tiếp đỡ một đao kia của công tử. Dang rộng tay ra, năm đầu ngón tay mở ra, trực tiếp đụng chạm vào thân thể

Ầm ầm!

Một nguồn năng lượng mạnh mẽ tiến tới như muốn nghiền nát tất cả.

"Tên thích khách nhà ngươi thật là quá phách lối, có gan ngươi tới ban ngày đi, liên tục mấy lần đều là đêm hôm khuya khoắt đến, còn cho người ta đi ngủ hay không."

Lâm Phàm rất giận dữ, một đao chém ra kèm theo những nỗi bất mãn trong lòng. Còn để cho người ta đi ngủ nữa hay không?

Ngô lão lui ra phía sau một bước, dưới mặt nạ hiện rõ biểu mặt kinh ngạc. Hắn quá chủ quan khi xem thường công tử. Hắn không ngờ nội lực của Công tử lại thâm hậu như thế, đây chẳng lẽ nào là nội ngoại song tu?

Không đúng! Công tử chưa từng tu luyện Ngoại công Công pháp thì làm sao có thể tăng nội lực của bản thân lên tới trình độ này chứ, đây ít nhất cũng là Võ Đạo Tam Trọng cảnh giới. Trong giới võ đạo có hai con đường có thể đi.

Một loại là ngoại công.

Một loại là nội công.

Rất ít người có khả năng nội ngoại song tu, không phải là không được, mà là tinh lực có hạn, không thể chú ý tới hết được. Cho dù người có tư chất tốt nhưng cũng ít người đi con đường nội ngoại song tu, tất cả đều chỉ tu luyện nội công.

Công tử không tồi chút nào, nội công đã tu luyện tới Võ Đạo Nhất Trọng, vừa rồi một đao chém tới sợ là tiêu hao hơn phân nửa nội lực, người bình thường ở cảnh giới Võ Đạo Nhị Trọng sợ là bị chém trọng thương rồi.

"Một đao này chém ra, nội lực của ngươi chắc không đủ rồi."

Ngô lão nói.

Lâm Phàm không có cảm giác mệt nhọc, cái gì mà nội lực không đủ chứ? hắn hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân nội lực sung túc vô cùng.

Một đao vừa chém ra, chính là một đao xuất ra thông thường, nội lực không giảm bớt chút nào. Lâm Phàm nhảy lên một cái, giơ cao thanh đao trong tay, gầm thét một tiếng, trực tiếp chém xuống.

"Bốp bốp "

“Ầm”!

"Bốp bốp "

“Ầm”!

Lâm Phàm vung lấy thanh đao trong tay, từng đao từng đao hướng về thích khách chém tới, một đầu lại một đầu hắc sát mãnh hổ dữ tợn điên cuồng gào thét xông tới.

"Bản công tử chém chết tên khốn nhà ngươi."

Hắn không có một chút cảm giác mệt nhọc, mà ngược lại đao pháp thi triển càng ngày càng thuận tay.

"Làm sao có thể."

Ngô lão kinh hãi, công tử đã liên tục bổ ra mười mấy đao. Nội lực sao vẫn có thể còn nhiều như thế? Nội lực của công tử mới tu luyện đến cảnh giới Võ Đạo Nhất Trọng thôi mà.

Ở nơi xa Lâm Vạn Dịch đang muốn xem tên nghịch tử này đang bị đánh cho đến khóc cha gọi mẹ.

Nhưng bây giờ!

Hắn biểu lộ khuôn mặt nghiêm túc, trong mắt lóe ra ánh tinh quang, tên nghịch tử này đã cho hắn niềm vui bất ngờ.

"Được."

Nếu mà Lâm Phàm biết lão cha đang ở phương xa nhìn hắn, còn nói một tiếng “tốt”, thì tuyệt đối hắn sẽ kinh ngạc mà thét lên: “Có đạo lý làm cha nào như vậy không?”

Một khi ngủ không đủ, có ảnh hưởng rất lớn đối với thân thế đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Muốn Nghịch Thiên(Dịch Chuẩn)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook