Ta Không Muốn Nghịch Thiên(Dịch Chuẩn)

Chương 32: Ngại Quá, Ta Phải Thăng Cấp Đột Phá Rồi.

Tân Phong

07/10/2022

Lâm Phàm quay đầu thì phát hiện lão cha đã đến rồi, giống như là thấy chỗ dựa vững chắc đang đến vậy.

“Oa” một tiếng hắn có chút sợ.

"Cha người đã đến, hài nhi suýt chút nữa bị lão già này hại chết rồi, nếu không có biểu đệ bảo hộ ta thì chỉ sợ từ nay trở đi, ta cũng không thể gặp lại người được nữa."

Lâm Phàm kể khổ, thể hiện mình đang rất thảm thương. Sau đó kéo kéo Lâm Vạn Dịch, nói: "Cha, người xem xem, biểu đệ bị đánh tới thổ huyết rồi, trong lòng ta cũng vô cùng đau khổ."

Lâm Vạn Dịch trừng hắn một cái: "Được rồi, ngươi im miệng cho ta."

Lâm Phàm trợn trắng mắt, như thế này thì đến cũng chẳng có tác dụng gì, sau đó hắn chạy tới bên cạnh biểu đệ.

"Biểu đệ, ngươi thấy biểu ca có mạnh hay không?"

Lâm Phàm cười hỏi.

"Mạnh, biểu ca huynh thật sự quá lợi hại."

Châu Trung Mậu đáp lời, thương thế của hắn không phải là rất nặng nhưng cũng không phải nhẹ, lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, nói: "Biểu ca, ta không sao, chút thương tích này đối với ta không là gì cả, nghỉ ngơi một đoạn thời gian là khỏe ngay thôi."

Ngô lão đưa tới một viên đan dược nói: "Mau nuốt đi, thương thế sẽ chuyển biến tốt hơn."

Lâm Phàm cầm lấy viên đan dược sau đó nhét luôn vào miệng biểu đệ, biểu đệ này hắn nhìn trúng thì cả đời này cũng sẽ không bỏ. Người có thể vì bảo vệ Lâm Phàm hắn mà không để ý đến nguy hiểm của bản thân thì có bao nhiêu người có thể làm được chứ.

"Lâm huynh, chuyện này...."

Viên lão gia muốn đem chuyện này nói rõ ràng, suy cho cùng lão không phải là người sai nhưng đáng tiếc Lâm Vạn Dịch không cho hắn cơ hội này.

"Được rồi, ngươi cũng im miệng cho ta, chuyện này cứ như vậy đi, Lâm mỗ không muốn truy cứu, cũng không muốn hỏi nhiều nữa."

Bình thường Lâm Vạn Dịch nói chuyện với Viên gia và Lương gia đều dùng ngữ khí rất hòa hảo, nhưng hôm nay thái độ lại thay đổi khiến Viên lão gia có chút không thích ứng.

Lão muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt Lâm Vạn Dịch làm lão cảm thấy có vài tia khủng bố.

"Đi."

Viên lão gia phất tay đem theo người rời đi, lão phát hiện ánh mắt đáng sợ của Lâm Vạn Dịch, lúc nãy với khi bình thường hoàn toàn là hai loại bộ dáng.

"Tiểu thư, chúng ta cũng nên về thôi."

Tô lão nói.

Tô Lam phất tay, nói: "Không vội, xem tiếp một chút đi, lúc nãy thật sự là quá náo nhiệt."

Nàng ta chỉ đi qua U Thành nên tùy tiện đến xem xem, nhưng không ngờ quả thật lại thấy náo nhiệt như vậy.

Lâm Vạn Dịch gật đầu với Tô lão và thất tiểu thư coi như là chào hỏi sau đó đi tới trước mặt Lâm Phàm.

"Nghịch tử ngươi có biết nếu như hiện tại không phải ngươi đang ở U Thành mà là ở vùng phía bên ngoài thì với bộ dạng này của ngươi đến mạng cũng không còn rồi không?"

"Cha, chỗ này không phải ngoại thành, đây còn không phải đang ở U Thành sao?"

Lâm Phàm đáp.



Lâm Vạn Dịch lười nói nhiều: "Trở về ta sẽ giáo huấn ngươi đàng hoàng."

"Nộ khí+88."

Đối với sự tức giận của lão cha mà nói thì điểm nộ khí này không tính là quá tức giận, chỉ là hơi có chút bực mình mà thôi.

Lâm phủ.

"Biểu đệ, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."

Lâm Phàm ngồi bên cạnh giường thấy sắc mặt biểu đệ dần dần hồng nhuận cảm thấy đan dược hiệu quả không tệ, nói: "Đại phu, biểu đệ của ta không sao chứ?"

"Hồi công tử, đã không còn đáng ngại gì nữa ạ, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là khỏe lại thôi."

Đại phu nói.

Thương thế này nếu ở trên người bình thường thì chỉ sợ cũng mất mạng lâu rồi, nhưng Châu Trung Mậu có thân thể cường tráng, nội lực thâm hậu lại còn nuốt thêm đan dược nên vết thương cũng sẽ hồi phục rất nhanh.

"Biểu ca huynh yên tâm đi, ta sẽ không có chuyện gì đâu, chút nữa ta ăn thêm vài cây nhân sâm hấp thu thêm chút tinh hoa thì sẽ lại sinh long hoạt hổ ngay thôi."

Châu Trung Mậu cười nói.

Sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì nên nói tiếp, nói: "Mấy ngày này biểu ca vẫn không nên ra ngoài thì hơn, phòng khi gặp phải nguy hiểm lại không có người bảo vệ."

Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Châu Trung Mậu, nói: "Biểu đệ không cần phải nói, biểu ca ghi nhớ trong lòng, thù này biểu ca nhất định báo cho ngươi."

Hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh yên lành làm một quý công tử thuận tiện làm thêm chút việc mà thôi. Nhưng hiện tại hắn phát hiện cho dù là gây sự ở địa bàn của mình cũng sẽ gặp phải phiền phức, chuyện này không thể dễ dàng cho qua được. Có tiểu phụ trợ trên người, tất cả đều là bị người khác bức chứ hắn cũng không muốn.

"Biểu ca, báo thù hay không cũng không sao cả, quan trọng nhất vẫn là sự an toàn."

Châu Trung Mậu vốn cũng không để chuyện này trong lòng, so với lúc nhỏ thì chút thương tích này không là gì hết.

Lâm Phàm lại vỗ vỗ vai biểu đệ nhưng không nói thêm gì, biểu đệ không để ý chuyện này nhưng hắn để ý a.

"Cẩu Tử, đi tìm Trần quản sự đến đây, toàn bộ Tần gia thôn và Trương gia thôn đều quy về Lâm gia, bảo lão đến sắp xếp đi. Bổn công tử đấu với bọ họ tới cùng."

Lâm Phàm giống như đang hạ một quyết định quan trọng.

"Vâng, công tử."

Lâm Phàm nán lại nơi này bồi biểu đệ nói chuyện một lúc, lúc nói tới chuyện lúc nhỏ thì hắn cũng nào biết chuyện lúc nhỏ như thế nào nên cũng chỉ có thể nghe biểu đệ tự mình kể lại. Nói đến những lúc vui vẻ khi còn bé thì biểu để lại nở nụ cười ngốc ngốc.

Bất quá lúc biểu đệ nói tới một chuyện lại khiến cho Lâm Phàm có chút kinh ngạc, đó là lúc nhỏ vì bảo hộ biểu đệ nên chỗ cánh tay trái của hắn bị cành cây đâm vào. Nếu như vậy thì bản thân hắn là hồn xuyên không rồi.

"Sao ta cảm thấy bản thân mình giống như là thứ đồ ngu ngốc vậy, thân thể của chính ta là tóc ngắn còn thân thể này rõ ràng là tóc dài."

"Trời ạ."

Bây giờ ta mới nhận ra, thật sự là ngu chết đi được. Lâm Phàm trầm tư, hắn đang bị sự ngu ngốc của mình làm cho chấn kinh.

"Biểu ca, huynh làm sao vậy?"



Châu Trung Mậu hỏi.

“Không có gì, ta chỉ đang nghĩ đến chuyện khác mà thôi."

Buổi tối Lâm Phàm trở về hậu viện, hắn đang nghĩ đến một chuyện nên chuyện thích khách hắn cũng không để ý lắm.

Mở xem tiểu phụ trợ.

Thể phách: 85 (Võ đạo nhị trọng)

Nội lực: 1

Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Kinh (Nhất Trọng Thiên)

Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (đạt tới đỉnh cao)

Điểm nộ khí: 4922

Cuối cùng Viên lão già kia cũng đem lại cho hắn không ít điểm nộ khí.

"Ở phương diện tu luyện thì biểu đệ chủ yếu là tu luyện ngoại công, nhưng căn cứ vào tình huống hôm nay thì ngoại công cũng có khuyết điểm."

Lâm Phàm trầm tư một chút, chuyện tu luyện thế này hắn thật sự là một chút hứng thú cũng không có, loại này của hắn giống như chơi game được cộng điểm vậy, một đường đi tới mức đẳng cấp có thể trở thành cao thủ. Nếu như hắn đi cả hai con đường thì cũng không phải là không thể, chỉ tăng điểm mà thôi cũng không có gì khó cả. Mỗi thứ đều có cái hay của nó, không phân cùng đẳng cấp được. Tu luyện tới cảnh giới cao thâm rồi thì đều có biến hóa không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu hao 500 điểm nộ khí, hồn phách trực tiếp thăng cấp lên 90. Quả nhiên giống như hắn nghĩ cảnh giới võ đạo phía sau thể phách trực tiếp biến thành cảnh giới võ đạo tam trọng.

Trong mỗi một cơ bắp đều có thể cảm nhận được khí tức đang lưu động, thể phách nhục thể lại tăng cường thêm lần nữa.

Tâm pháp

Ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt cảm nhận nội lực vi diệu trong thân thể.

"Tìm thấy rồi."

Một luồng nội lực rất nhỏ cũng rất yếu thậm chí còn không đáng kể đang xoay vòng trong thân thể dẫn đến nội lực nguyên bản trong thân thể động đậy theo dẫn dắt đang từ từ dẫn động. Nhưng qua một lúc không lâu sau luồng nội lực đang du tẩu trong thân thể đột nhiên tiêu tán, cuối cùng quy về nguyên chỗ ngưng tụ lại thành một luồng nội lực mới.

Nhưng nội lực của bản thân quá mỏng yếu căn bản không có cách nào chống đỡ.

Tăng điểm, nội lực từ 1 điểm bắt đầu nhảy lên giống như tăng điểm thể phách, một trăm điểm nộ khí tăng một điểm nội lực, đồng thời trong lúc tăng điểm hắn cảm thấy được sự biến hóa của nội lực trong cơ thể.

Nguyên bản trong lúc hắn chủ động dẫn dắt, tốc độ nội lực du tẩu trong cơ thể rất chậm, chậm như một con ốc sên vậy nhưng sau khi không ngừng tăng điểm thì nội lực trong cơ thể cũng không ngừng lớn mạnh, tốc độ càng ngày càng nhanh, nhanh như bay trong cơ thể.

Người thường nếu tu luyện thì cần đến mấy tháng mấy năm mà hắn sau khi tăng điểm lại có được một thân công phu trong thời gian ngắn.

Lâm Phàm mở mắt lẩm bẩm, nói: "Đây đều là các ngươi ép ta, ta chỉ muốn làm một công tử phú gia an nhàn thôi, nhưng các ngươi không cho ta cơ hội, vậy thì bổn công tử chỉ có thể nói ngại quá ta phải thăng cấp đột phá rồi."

Bên ngoài, dưới màn đêm có hai đạo thân ảnh đang đứng từ phía xa nhìn thấy tất cả những gì diễn ra trong phòng.

"Lão gia, không cần diễn nữa rồi."

Ngô lão nói.

Lâm Vạn Dịch mặt không biểu tình, nói: "Đúng vậy, hôm nay không cần diễn nữa, ngày mai lại đến, ta chính là động lực để nó theo kịp, ngày nào đó nó hàng phục được ta thì đó mới là thực sự trưởng thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Không Muốn Nghịch Thiên(Dịch Chuẩn)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook