Ta Không Muốn Thừa Kế Gia Sản Ngàn Tỉ !
Chương 46: Các Người Đừng Chọc Vào Tôi (2)
Hội Trừu Yên Đích Vu Đại Gia
01/02/2021
Dường như đã nhìn thấy Trịnh Thái khó xử, lông mày Trần Bình cau lại, lạnh giọng hỏi: "Rất khó làm?"
Trịnh Thái đi đến bên cạnh Trần Bình, cung kính nói vào tai anh, nói: "Anh Trần, Tôn Trạch Minh này e rằng chúng ta không động tới được."
Đúng là không động vào được.
Chủ yếu là bởi vì cậu của gã ta, Đường Hòa Mẫn, nổi tiếng là Thái Đẩu trong giới y học quốc tế, ở trong nước còn có thêm danh hiệu Hoa Đà.
Những người bệnh đã được Đường Hòa Mẫn trị liệu, trong đó có rất nhiều nhân vật lớn trong ngoài nước.
Mà những nhân vật lớn này, đều chỉ cần mở miệng, là có thể rung chuyển sự tồn tại của kinh tế nơi nào đó!
Trong đó, còn không ít mấy vị máu mặt có địa vị trong giới chính trị trong ngoài nước!
Giống như tỉnh Giang Hải, Tỉnh Thủ, đều là bệnh nhân của giáo sư Đường Hòa Mẫn.
Họ đều có năng lực rất lớn, không ai dám trêu chọc.
Đương nhiên, đối với vị Thái Đẩu trong giới y học này, mọi người có sự tôn kính đối với ông nhiều hơn là sợ.
Nếu có ai dám đụng tới vị Thái Đẩu này, e rằng sẽ đủ để khiến cho đất trời rung chuyển động đất lên tới cấp bảy!
Giải thích một hồi, thái dương Trịnh Thái lờ mờ có mồ hôi lạnh dày đặc túa ra.
Ánh mắt anh ấy phức tạp nhìn Hàn Long và Tôn Trạch Minh đang trợn mắt nhìn trên bậc thang, trong lòng có hơi hốt hoảng.
Thế nhưng, vượt quá dự liệu của tất cả mọi người, Trần Bình trong đám người không có chút nào kinh hoảng, chỉ có lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tôn Trạch Minh mở miệng nói: "Trên đời này không có người tôi không động vào được."
Cả người Trịnh Thái chấn động, trong mắt xuất hiện tia sáng!
Nhưng mà, Tôn Trạch Minh lại giận quá thành cười, mặt âm trầm nghiêm túc, nói: "Tốt tốt tốt, thằng nhóc này đủ kiêu ngạo. Tao cũng không tin, cái thành phố An Huy nho nhỏ này, còn có người mà Tôn Trạch Minh không làm gì được!"
"Hàn Long, bây giờ tôi muốn cậu ta trở thành người tàn phế! Còn có, hai người phụ nữ kia, lột sạch cho tôi, tôi muốn làm bọn họ trước mặt cậu ta, lăn lộn hai người đó!"
Mắt Tôn Trạch Minh lộ ra ý hung ác, hoàn toàn khôn coi Trần Bình ra gì.
Cậu mình chính là giáo sư Đường Hòa Mẫn, dậm chân một cái, toàn bộ tỉnh Giang Hải đều phải run sợ trước Thái Đẩu giới y học!
Một thằng trai bao mà cũng dám nói lời ngạo mạn như thế, quả thực không sợ chết thật rồi!
Bên này, Hàn Long cười âm hiểm, tống vào bộ đàm trong tay: "Tất cả đều tiến lên cho ông đây, làm việc!"
Bốp bốp bốp!
Trong nháy mắt, cửa bao sương miệng lại lần nữa xông tới mười mấy người đàn ông vạm vỡ xăm mình, thoáng cái bao vây phòng ban chật như nêm cối.
"Đánh anh ta! Đánh tàn phế toàn bộ bọn họ!" Hàn Long phất tay quát, ý cười âm độc tà ác trong mắt, càng thêm rừng rực.
Trịnh Thái quá sợ hãi, anh bèn dẫn theo mười mấy người, chỉ vào Hàn Long giận dữ hét: "Hàn Long, tôi khuyên anh không nên phạm phải sai lầm, anh Trần tuyệt đối không phải người mà anh có thể trêu chọc vào!"
"Cái đệt! Nơi đây còn có người mà Tôn Trạch Minh tạo không động vào được ư?" Tôn Trạch Minh trên bậc thang màu đỏ tươi chói mắt quát, lại thêm khuôn mặt đầy máu, rất là dọa người: "Ra tay cho ông! Đánh chết bọn họ cho tao!"
"Anh Trần!"
Trịnh Thái biết tình cảnh nguy hiểm, nhìn chằm chằm mấy gậy bóng chày bằng kim loại hung ác phóng tới chỗ của Trần Bình, trong nháy mắt anh ấy lao vào đánh nhau cùng bọn họ!
Trịnh Thái không hổ là hoàng đế đất này, chỉ mấy lần xuống tay đã đánh cho ba bốn tên hung ác ngã xuống đất.
Bên kia, ánh mắt Hàn Long phát lạnh, liếc mắt một cái, tự mình dẫn theo bảy tám anh em đi qua vây lại.
Cho dù là Trịnh Thái kiên trì cố gắng, hai tay khô địch bốn tay, không bao lâu đã bị đánh gục xuống.
Hàn Long ngang nhiên giẫm lưng của Trịnh Thái, cười ha hả nói: "Anh Thái, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay, từ nay về sau, cái thành phố An Huy này chính là Hàn Long tôi định đoạt rồi!"
Trịnh Thái cắn chặt hàm răng, căm tức nhìn Hàn Long, nói: "Hàn Long, đụng đến tôi có thể, tuyệt đối không thể động vào anh Trần, nếu không, anh sẽ phải hối hận!"
"Đậu mè, con mẹ nó uy hiếp tôi!" Hàn Long đạp mạnh xuống, ánh mắt độc ác.
Không khí trong phòng bao giờ phút này vô cùng căng thẳng, Hàn Long và thuộc hạ, đã khống chế Trịnh Thái, Sở An An, cùng với toàn bộ người anh mang đến rồi.
Giữa cảnh tượng hỗn loạn ấy, Trần Bình chỉ đứng đó, ôm Giang Uyển đã bị dọa tới bất tỉnh.
Tôn Trạch Minh từng bước một đi xuống bậc thang, ánh mắt hung ác, khóe miệng treo thêm nụ cười âm hiểm: "Nhóc con, không phải mới vừa rồi mày rất điên cuồng sao? Đến đi, nơi này có bình rượu, tiếp tục đến đây rồi nên ông mày đi!"
Trần Bình rất tỉnh táo, trên mặt không có chút nào sợ hãi, nhẹ nhàng đặt Giang Uyển xuống ghế sa lon, thở dài nói: "Tôn Trạch Minh, Hàn Long, hai người không nên cố gắng khiêu khích tôi."
Nghe được câu này, Tôn Trạch Minh giận dữ, chỉ vào Trần Bình quát: "Hàn Long, phế bỏ thằng nhóc này cho tôi, để cho nó quỳ xuống nói chuyện với ông đây."
Rồi sau đó, gã ta cực kỳ cương quyết ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, hút xì gà, có thuộc hạ tới giúp gã ta băng bó đầu.
Hàn Long nằm trong tay gậy bóng chày bằng kim loại, cười lạnh đi đến chỗ Trần Bình,
"Hàn Long, anh dùng tay! Anh Trần, anh tuyệt đối không thể động vào!" Trịnh Thái bị đè xuống đất, gào lên.
Nếu như thiếu gia xảy ra chuyện ở chỗ này, Trịnh Thái chỉ có thể lấy cái chết mà tạ tội thôi.
Hàn Long chỉ cười khinh miệt, cầm lấy gậy bóng chày nhắm ngay đầu gối của Trần Bình đang đứng thẳng tắp đập tới.
Đột nhiên!
Một tiếng chuông điện thoại không phù hợp tình cảnh lúc này vang lên, mọi người chần chờ.
Mắt Hàn Long nhìn Tôn Trạch Minh, người sau cực kỳ vô lễ, giọng nói lạnh lùng: "Tôi bảo anh đánh tiếp."
Trần Bình chau mày, mắt nhìn điện thoại đang được gọi tới, dãy số xa lạ, rồi sau đó anh không coi ai ra gì tiếp nhận: "Alo! Vị nào thế!"
"Trần tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là Đường Hòa Mẫn, tôi đã mang theo đội ngũ bác sĩ đến thành phố An Huy, không biết bên phía ngài có gì bất tiện không, bây giờ chúng ta gặp nhau được chứ?" Đầu dây bên kia, ngữ điệu Đường Hòa Mẫn tràn đầy cung kính, thái độ rất khiêm tốn.
Trịnh Thái đi đến bên cạnh Trần Bình, cung kính nói vào tai anh, nói: "Anh Trần, Tôn Trạch Minh này e rằng chúng ta không động tới được."
Đúng là không động vào được.
Chủ yếu là bởi vì cậu của gã ta, Đường Hòa Mẫn, nổi tiếng là Thái Đẩu trong giới y học quốc tế, ở trong nước còn có thêm danh hiệu Hoa Đà.
Những người bệnh đã được Đường Hòa Mẫn trị liệu, trong đó có rất nhiều nhân vật lớn trong ngoài nước.
Mà những nhân vật lớn này, đều chỉ cần mở miệng, là có thể rung chuyển sự tồn tại của kinh tế nơi nào đó!
Trong đó, còn không ít mấy vị máu mặt có địa vị trong giới chính trị trong ngoài nước!
Giống như tỉnh Giang Hải, Tỉnh Thủ, đều là bệnh nhân của giáo sư Đường Hòa Mẫn.
Họ đều có năng lực rất lớn, không ai dám trêu chọc.
Đương nhiên, đối với vị Thái Đẩu trong giới y học này, mọi người có sự tôn kính đối với ông nhiều hơn là sợ.
Nếu có ai dám đụng tới vị Thái Đẩu này, e rằng sẽ đủ để khiến cho đất trời rung chuyển động đất lên tới cấp bảy!
Giải thích một hồi, thái dương Trịnh Thái lờ mờ có mồ hôi lạnh dày đặc túa ra.
Ánh mắt anh ấy phức tạp nhìn Hàn Long và Tôn Trạch Minh đang trợn mắt nhìn trên bậc thang, trong lòng có hơi hốt hoảng.
Thế nhưng, vượt quá dự liệu của tất cả mọi người, Trần Bình trong đám người không có chút nào kinh hoảng, chỉ có lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tôn Trạch Minh mở miệng nói: "Trên đời này không có người tôi không động vào được."
Cả người Trịnh Thái chấn động, trong mắt xuất hiện tia sáng!
Nhưng mà, Tôn Trạch Minh lại giận quá thành cười, mặt âm trầm nghiêm túc, nói: "Tốt tốt tốt, thằng nhóc này đủ kiêu ngạo. Tao cũng không tin, cái thành phố An Huy nho nhỏ này, còn có người mà Tôn Trạch Minh không làm gì được!"
"Hàn Long, bây giờ tôi muốn cậu ta trở thành người tàn phế! Còn có, hai người phụ nữ kia, lột sạch cho tôi, tôi muốn làm bọn họ trước mặt cậu ta, lăn lộn hai người đó!"
Mắt Tôn Trạch Minh lộ ra ý hung ác, hoàn toàn khôn coi Trần Bình ra gì.
Cậu mình chính là giáo sư Đường Hòa Mẫn, dậm chân một cái, toàn bộ tỉnh Giang Hải đều phải run sợ trước Thái Đẩu giới y học!
Một thằng trai bao mà cũng dám nói lời ngạo mạn như thế, quả thực không sợ chết thật rồi!
Bên này, Hàn Long cười âm hiểm, tống vào bộ đàm trong tay: "Tất cả đều tiến lên cho ông đây, làm việc!"
Bốp bốp bốp!
Trong nháy mắt, cửa bao sương miệng lại lần nữa xông tới mười mấy người đàn ông vạm vỡ xăm mình, thoáng cái bao vây phòng ban chật như nêm cối.
"Đánh anh ta! Đánh tàn phế toàn bộ bọn họ!" Hàn Long phất tay quát, ý cười âm độc tà ác trong mắt, càng thêm rừng rực.
Trịnh Thái quá sợ hãi, anh bèn dẫn theo mười mấy người, chỉ vào Hàn Long giận dữ hét: "Hàn Long, tôi khuyên anh không nên phạm phải sai lầm, anh Trần tuyệt đối không phải người mà anh có thể trêu chọc vào!"
"Cái đệt! Nơi đây còn có người mà Tôn Trạch Minh tạo không động vào được ư?" Tôn Trạch Minh trên bậc thang màu đỏ tươi chói mắt quát, lại thêm khuôn mặt đầy máu, rất là dọa người: "Ra tay cho ông! Đánh chết bọn họ cho tao!"
"Anh Trần!"
Trịnh Thái biết tình cảnh nguy hiểm, nhìn chằm chằm mấy gậy bóng chày bằng kim loại hung ác phóng tới chỗ của Trần Bình, trong nháy mắt anh ấy lao vào đánh nhau cùng bọn họ!
Trịnh Thái không hổ là hoàng đế đất này, chỉ mấy lần xuống tay đã đánh cho ba bốn tên hung ác ngã xuống đất.
Bên kia, ánh mắt Hàn Long phát lạnh, liếc mắt một cái, tự mình dẫn theo bảy tám anh em đi qua vây lại.
Cho dù là Trịnh Thái kiên trì cố gắng, hai tay khô địch bốn tay, không bao lâu đã bị đánh gục xuống.
Hàn Long ngang nhiên giẫm lưng của Trịnh Thái, cười ha hả nói: "Anh Thái, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay, từ nay về sau, cái thành phố An Huy này chính là Hàn Long tôi định đoạt rồi!"
Trịnh Thái cắn chặt hàm răng, căm tức nhìn Hàn Long, nói: "Hàn Long, đụng đến tôi có thể, tuyệt đối không thể động vào anh Trần, nếu không, anh sẽ phải hối hận!"
"Đậu mè, con mẹ nó uy hiếp tôi!" Hàn Long đạp mạnh xuống, ánh mắt độc ác.
Không khí trong phòng bao giờ phút này vô cùng căng thẳng, Hàn Long và thuộc hạ, đã khống chế Trịnh Thái, Sở An An, cùng với toàn bộ người anh mang đến rồi.
Giữa cảnh tượng hỗn loạn ấy, Trần Bình chỉ đứng đó, ôm Giang Uyển đã bị dọa tới bất tỉnh.
Tôn Trạch Minh từng bước một đi xuống bậc thang, ánh mắt hung ác, khóe miệng treo thêm nụ cười âm hiểm: "Nhóc con, không phải mới vừa rồi mày rất điên cuồng sao? Đến đi, nơi này có bình rượu, tiếp tục đến đây rồi nên ông mày đi!"
Trần Bình rất tỉnh táo, trên mặt không có chút nào sợ hãi, nhẹ nhàng đặt Giang Uyển xuống ghế sa lon, thở dài nói: "Tôn Trạch Minh, Hàn Long, hai người không nên cố gắng khiêu khích tôi."
Nghe được câu này, Tôn Trạch Minh giận dữ, chỉ vào Trần Bình quát: "Hàn Long, phế bỏ thằng nhóc này cho tôi, để cho nó quỳ xuống nói chuyện với ông đây."
Rồi sau đó, gã ta cực kỳ cương quyết ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, hút xì gà, có thuộc hạ tới giúp gã ta băng bó đầu.
Hàn Long nằm trong tay gậy bóng chày bằng kim loại, cười lạnh đi đến chỗ Trần Bình,
"Hàn Long, anh dùng tay! Anh Trần, anh tuyệt đối không thể động vào!" Trịnh Thái bị đè xuống đất, gào lên.
Nếu như thiếu gia xảy ra chuyện ở chỗ này, Trịnh Thái chỉ có thể lấy cái chết mà tạ tội thôi.
Hàn Long chỉ cười khinh miệt, cầm lấy gậy bóng chày nhắm ngay đầu gối của Trần Bình đang đứng thẳng tắp đập tới.
Đột nhiên!
Một tiếng chuông điện thoại không phù hợp tình cảnh lúc này vang lên, mọi người chần chờ.
Mắt Hàn Long nhìn Tôn Trạch Minh, người sau cực kỳ vô lễ, giọng nói lạnh lùng: "Tôi bảo anh đánh tiếp."
Trần Bình chau mày, mắt nhìn điện thoại đang được gọi tới, dãy số xa lạ, rồi sau đó anh không coi ai ra gì tiếp nhận: "Alo! Vị nào thế!"
"Trần tiên sinh, ngài khỏe chứ, tôi là Đường Hòa Mẫn, tôi đã mang theo đội ngũ bác sĩ đến thành phố An Huy, không biết bên phía ngài có gì bất tiện không, bây giờ chúng ta gặp nhau được chứ?" Đầu dây bên kia, ngữ điệu Đường Hòa Mẫn tràn đầy cung kính, thái độ rất khiêm tốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.