Ta Không Muốn Thừa Kế Gia Sản Ngàn Tỉ !
Chương 47: Cho Anh Trở Thành Người Tàn Phế (1)
Hội Trừu Yên Đích Vu Đại Gia
01/02/2021
Đến tận lúc này Đường Hòa Mẫn mới ra sân bay, mười bác sĩ nghiêm túc lại cẩn thận tỉ mỉ sau lưng tạo thành một đơn vị đoàn đội chữa bệnh.
Nếu như có người có hiểu biết nhìn thấy, nhất định sẽ rất sợ hãi!
Bệnh viện Đường Nhân, đoàn đội y bác sĩ nổi danh nhất
Không còn ai nữa, chỉ có duy nhất!
"Đường Hòa Mẫn?"
Trần Bình cười khẩy hai tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tôn Trạch Minh: "Có lẽ ông nên hỏi vài câu, bên phía cháu trai ngoại tốt của ông đã khiến tôi không tiện gặp ông."
Cháu trai ngoại?
Chẳng lẽ là Tôn Trạch Minh.
Trong nháy mắt Đường Hòa Mẫn đã nhận ra gì đó, vội vàng cung kính nói: "Ngài Trần, trong đó nhất định có hiểu lầm, ngài đưa điện thoại cho Tôn Trạch Minh, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta."
Lông mày Trần Bình chau lại, nhưng vẫn ném điện thoại di động cho Tôn Trạch Minh đang ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh lùng mở miệng nói: "Cậu của mày tìm mày."
Câu?
Tôn Trạch Minh đột nhiên giận dữ, vỗ mạnh cái bàn một cái quát: "Con mẹ mày có mới là lạ! Sao cậu của tạo lại điện thoại cho mày được!"
Ngay lúc Tôn Trạch Minh đang giận dữ rống lên, điện thoại di động trên ghế sa lon lóe lên ánh sáng trắng trong, bất ngờ phát ra một tiếng răn dạy tức giận: "Tôn Trạch Minh! Con nói cái gì đó? Có phải bây giờ cậu không quản lý được con nữa đúng không!"
Cậu... Cậu!
Đúng là giọng nói của cậu!
Tôn Trạch Minh chợt sợ tới mức toàn thân run như cầy sấy, mồ hôi lạnh chảy xuống, vội vàng nâng điện thoại lên, nói: "Alo, cậu, sao cậu lại..."
Gã ta thật sự trợn tròn mắt, từng đợt khí lạnh từ bên trong xuyên ra bên ngoài.
Gà ta không thể tin được, cậu của mình thật sự gọi điện thoại cho tên trai bao này.
Lời còn chưa nói hết, đầu dây bên kia Đường Hòa Mẫn đã phẫn nộ cắt đứt lời gã ta, nói: "Tôn Trạch Minh, cậu không quan tâm con đắc tội ngài Trần như thế nào, lập tức xin lỗi ngài Trần cho cậu! Nếu không, cậu cho con đẹp mặt nhé!"
Giọng điệu lạnh băng, lời nói thể hiện mệnh lệnh không thể cãi lại, khiến Tôn Trạch Minh không thở nổi.
Cậu đã tức giận.
"Cậu, cái này... Sao cậu lại gọi điện thoại cho cái thằng nhóc này?" Trong lòng Tôn Trạch Minh vẫn không thể tin được, cố gắng giãy giụa lần cuối.
"Hừ!"
Rất nhanh Đường Hòa Mẫn đã từ sân bay bước ra, dẫn theo đội ngũ y bác sĩ, đi thẳng đến cơ quan lãnh đạo cấp cao trong thành phố đã được sắp xếp xe Audi A8L:"Cái gì mà thằng nhóc này? Anh là ngài Trần! Con lại dám vô lễ như thế, lập tức quỳ cầu xin ngài Trần tha thứ, nếu không, cậu không có cháu ngoại trai như con!"
Tôn Trạch Minh thật sự giận dữ!
Sao chuyện này có thể như vậy?
Gã ta ngẩng đầu, cái đầu đầy mồ hôi, mồ hôi nhiễm vào miệng vết thương, kích thích đầu óc gã ta minh mẫn ngay lập tức.
Ngẩng đầu, lập tức chạy tới, thái độ gã ta khiêm nhường nghe lời và nói: "Thực xin lỗi ngài Trần, là tôi hồ đồ, tôi đáng chết! Tôi xin lỗi vì vừa nãy đã vô lễ, mong ngài tha thứ cho tôi!"
Tôn Trạch Minh mới vừa rồi còn hùng hổ, giờ lại hoảng sợ xin lỗi, tất cả mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm!
Gã ta không phải là cháu trai ngoại của giáo sư Đường Hòa Mẫn sao, nhân vật ở Kim Lăng, không phải là có quan hệ với cấp trên sao, sao lại xin lỗi?
Nghe điện thoại vừa rồi, hình như là giáo sư Đường Hòa Mẫn cậu của gã ta gọi tới.
Gọi cho cái tên trai bao kia?
Trời ạ!
Rốt cuộc Trần Bình kia có thân phận gì?
Thế mà khiến cho Thái Đẩu Đường Hòa Mẫn trong giới y học tự mình gọi điện thoại cho anh, khiến cho cháu trai ngoại của ông ta e ngại như thế.
Đặc biệt là Hàn Long, nhìn thấy chỗ dựa của mình sợ hãi như thế còn xin lỗi người trẻ tuổi này.
Trong lòng của anh ta sao có thể không hoảng hốt? Sao có thể không sợ?
Trong lòng Hàn Long khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh toàn thân chảy xuống như thác nước.
Rốt cuộc anh ta đã trêu chọc một nhân vật đáng sợ như thế nào?!
Một bên Trịnh Thái và Sở An An, giờ phút này sớm đã giãy giụa ra được, đứng ở bên cạnh Trần Bình, ánh mắt lạnh lẽo sa sầm nhìn chằm chằm vào Hàn Long nói: "Hàn Long, tôi đã sớm nói, ngài Trần anh tuyệt đối không trêu chọc nổi!"
Mọi người giật mình hít sâu một hơi!
Không chần chờ chút nào, Hàn Long quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người!
Một trong năm người có vị trí thế lực đứng đầu kiều hùng trong đầu thành phố An Huy, cứ như vậy quỳ gối trước mặt Trần Bình, sau đó rất nhanh đã bò đến mũi chân của Trần Bình, bịch bịch bịch dập đầu nên đầu xuống, cầu xin tha thứ: "Trần... Ngài Trần, tôi sai rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi! Mắt tôi mù, mạo phạm ngài Trần, tôi đáng chết!"
Kêu gào xong, Hàn Long dứt khoát tự tay tát vào mặt mình, bốp bốp bốp vang vọng toàn bộ phòng bao.
Trần Bình lạnh lùng nhìn, lạnh lẽo nói: "Sở An An, đưa Giang Uyển ra ngoài trước."
"Vâng." Sở An An dẫn theo hai người, đưa Giang Uyển ra ngoài trước.
Tiếp đó, người được Hàn Long dẫn đến, tất cả đều ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm lấy đầu, run lẩy bẩy.
Thấy vậy, Trịnh Thái đứng dậy, chuyện đầu tiên anh làm chính là gọi một cuộc điện thoại cho bên ngoài, trong nháy mắt, bốn mươi năm mươi người anh em lập tức tràn vào câu lạc bộ Tinh Duyệt, hoàn toàn bao vây nơi đây.
Nếu như có người có hiểu biết nhìn thấy, nhất định sẽ rất sợ hãi!
Bệnh viện Đường Nhân, đoàn đội y bác sĩ nổi danh nhất
Không còn ai nữa, chỉ có duy nhất!
"Đường Hòa Mẫn?"
Trần Bình cười khẩy hai tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Tôn Trạch Minh: "Có lẽ ông nên hỏi vài câu, bên phía cháu trai ngoại tốt của ông đã khiến tôi không tiện gặp ông."
Cháu trai ngoại?
Chẳng lẽ là Tôn Trạch Minh.
Trong nháy mắt Đường Hòa Mẫn đã nhận ra gì đó, vội vàng cung kính nói: "Ngài Trần, trong đó nhất định có hiểu lầm, ngài đưa điện thoại cho Tôn Trạch Minh, tôi sẽ nói chuyện với cậu ta."
Lông mày Trần Bình chau lại, nhưng vẫn ném điện thoại di động cho Tôn Trạch Minh đang ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh lùng mở miệng nói: "Cậu của mày tìm mày."
Câu?
Tôn Trạch Minh đột nhiên giận dữ, vỗ mạnh cái bàn một cái quát: "Con mẹ mày có mới là lạ! Sao cậu của tạo lại điện thoại cho mày được!"
Ngay lúc Tôn Trạch Minh đang giận dữ rống lên, điện thoại di động trên ghế sa lon lóe lên ánh sáng trắng trong, bất ngờ phát ra một tiếng răn dạy tức giận: "Tôn Trạch Minh! Con nói cái gì đó? Có phải bây giờ cậu không quản lý được con nữa đúng không!"
Cậu... Cậu!
Đúng là giọng nói của cậu!
Tôn Trạch Minh chợt sợ tới mức toàn thân run như cầy sấy, mồ hôi lạnh chảy xuống, vội vàng nâng điện thoại lên, nói: "Alo, cậu, sao cậu lại..."
Gã ta thật sự trợn tròn mắt, từng đợt khí lạnh từ bên trong xuyên ra bên ngoài.
Gà ta không thể tin được, cậu của mình thật sự gọi điện thoại cho tên trai bao này.
Lời còn chưa nói hết, đầu dây bên kia Đường Hòa Mẫn đã phẫn nộ cắt đứt lời gã ta, nói: "Tôn Trạch Minh, cậu không quan tâm con đắc tội ngài Trần như thế nào, lập tức xin lỗi ngài Trần cho cậu! Nếu không, cậu cho con đẹp mặt nhé!"
Giọng điệu lạnh băng, lời nói thể hiện mệnh lệnh không thể cãi lại, khiến Tôn Trạch Minh không thở nổi.
Cậu đã tức giận.
"Cậu, cái này... Sao cậu lại gọi điện thoại cho cái thằng nhóc này?" Trong lòng Tôn Trạch Minh vẫn không thể tin được, cố gắng giãy giụa lần cuối.
"Hừ!"
Rất nhanh Đường Hòa Mẫn đã từ sân bay bước ra, dẫn theo đội ngũ y bác sĩ, đi thẳng đến cơ quan lãnh đạo cấp cao trong thành phố đã được sắp xếp xe Audi A8L:"Cái gì mà thằng nhóc này? Anh là ngài Trần! Con lại dám vô lễ như thế, lập tức quỳ cầu xin ngài Trần tha thứ, nếu không, cậu không có cháu ngoại trai như con!"
Tôn Trạch Minh thật sự giận dữ!
Sao chuyện này có thể như vậy?
Gã ta ngẩng đầu, cái đầu đầy mồ hôi, mồ hôi nhiễm vào miệng vết thương, kích thích đầu óc gã ta minh mẫn ngay lập tức.
Ngẩng đầu, lập tức chạy tới, thái độ gã ta khiêm nhường nghe lời và nói: "Thực xin lỗi ngài Trần, là tôi hồ đồ, tôi đáng chết! Tôi xin lỗi vì vừa nãy đã vô lễ, mong ngài tha thứ cho tôi!"
Tôn Trạch Minh mới vừa rồi còn hùng hổ, giờ lại hoảng sợ xin lỗi, tất cả mọi người nhìn thấy đều trợn mắt há hốc mồm!
Gã ta không phải là cháu trai ngoại của giáo sư Đường Hòa Mẫn sao, nhân vật ở Kim Lăng, không phải là có quan hệ với cấp trên sao, sao lại xin lỗi?
Nghe điện thoại vừa rồi, hình như là giáo sư Đường Hòa Mẫn cậu của gã ta gọi tới.
Gọi cho cái tên trai bao kia?
Trời ạ!
Rốt cuộc Trần Bình kia có thân phận gì?
Thế mà khiến cho Thái Đẩu Đường Hòa Mẫn trong giới y học tự mình gọi điện thoại cho anh, khiến cho cháu trai ngoại của ông ta e ngại như thế.
Đặc biệt là Hàn Long, nhìn thấy chỗ dựa của mình sợ hãi như thế còn xin lỗi người trẻ tuổi này.
Trong lòng của anh ta sao có thể không hoảng hốt? Sao có thể không sợ?
Trong lòng Hàn Long khẽ run rẩy, mồ hôi lạnh toàn thân chảy xuống như thác nước.
Rốt cuộc anh ta đã trêu chọc một nhân vật đáng sợ như thế nào?!
Một bên Trịnh Thái và Sở An An, giờ phút này sớm đã giãy giụa ra được, đứng ở bên cạnh Trần Bình, ánh mắt lạnh lẽo sa sầm nhìn chằm chằm vào Hàn Long nói: "Hàn Long, tôi đã sớm nói, ngài Trần anh tuyệt đối không trêu chọc nổi!"
Mọi người giật mình hít sâu một hơi!
Không chần chờ chút nào, Hàn Long quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người!
Một trong năm người có vị trí thế lực đứng đầu kiều hùng trong đầu thành phố An Huy, cứ như vậy quỳ gối trước mặt Trần Bình, sau đó rất nhanh đã bò đến mũi chân của Trần Bình, bịch bịch bịch dập đầu nên đầu xuống, cầu xin tha thứ: "Trần... Ngài Trần, tôi sai rồi, cầu xin ngài bỏ qua cho tôi! Mắt tôi mù, mạo phạm ngài Trần, tôi đáng chết!"
Kêu gào xong, Hàn Long dứt khoát tự tay tát vào mặt mình, bốp bốp bốp vang vọng toàn bộ phòng bao.
Trần Bình lạnh lùng nhìn, lạnh lẽo nói: "Sở An An, đưa Giang Uyển ra ngoài trước."
"Vâng." Sở An An dẫn theo hai người, đưa Giang Uyển ra ngoài trước.
Tiếp đó, người được Hàn Long dẫn đến, tất cả đều ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm lấy đầu, run lẩy bẩy.
Thấy vậy, Trịnh Thái đứng dậy, chuyện đầu tiên anh làm chính là gọi một cuộc điện thoại cho bên ngoài, trong nháy mắt, bốn mươi năm mươi người anh em lập tức tràn vào câu lạc bộ Tinh Duyệt, hoàn toàn bao vây nơi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.