Ta Là Bạch Nguyệt Quang

Chương 20:

Nam Lâu Bắc Vọng

28/07/2022

“Tuân lệnh đại tư tế.”

Dựa theo lễ tiết, Bùi Mộc cúi người hành lễ trước với bóng người của đại tư tế, đôi tay thì cầm ngang trượng thanh đằng thi lễ với thiên địa.

Nếu là bặc vũ bình thường thì chỉ cần lấy lửa đốt sáng mai rùa là có thể thấy được gợi ý từ bên trong vết rạn. Nhưng đứng trên tế đài cao lớn này, Bùi Mộc lại không sử dụng mai rùa, mà là lui về phía sau nửa bước, sau đó giơ trượng thanh đằng lên giữa không trung.

Một tay khác của nàng thì dựng thẳng lên cao, gọi ra ngọn gió màu lam nhạt.

Tùng, tùng tùng tùng!

Bên cạnh tế đàn, tiếng trống vang lên.

Bùi Mộc hát lời bói ra:

“Quý mão bói, mưa hôm nay.

Đây là mưa từ tây tới?

Hay là mưa từ bắc tới?

Hoặc là mưa từ nam tới?”

… Hay là mưa từ bắc tới?



… Hoặc là mưa từ nam tới?

Cứ đọc một câu ra là đám tư tế phía dưới lặp lại một câu. Cứ mỗi một tiếng vang lên là ngọn gió trước mặt Bùi Mộc xoay chuyển, mơ hồ như một cái mai rùa được tạo ra từ gió.

Khi lời bói toán đọc hết là lúc Bùi Mộc tuyên bố kết quả.

Trên mặt nàng trông trấn định tự nhiên, thật ra chỉ có thể giương mắt nhìn đường cong vòng vèo lung tung của cơn gió trước mặt, sau đó lặng lẽ dùng mắt ngó đại tư tế: Đại nhân ơi đại nhân, ngài còn không mở miệng nữa, thì cũng chỉ có thể để ta nói hươu nói vượn thôi đó!

Tuy rằng nàng cực kỳ quen với việc nói hươu nói vượn, há mồm là ra, nhưng việc nghĩa chẳng nên dùng để làm chuyện thế này, nếu như bói toán sai rồi, uy nghiêm của đại tư tế quét rác… Hậu quả quá nghiêm trọng, Bùi Mộc từ chối suy nghĩ thêm.

Như là nghe được tiếng lòng hô hoán đến khàn cả giọng của Bùi Mộc, người đàn ông lại gõ trượng gỗ mun xuống dưới một lần nữa.

Ầm!

Hắn mở miệng nói: “Gió từ bắc tới!”

Đột nhiên lại có tiếng sấm nổ mạnh ầm ầm!

Một bóng ma lướt qua như bay khiến trước mắt Bùi Mộc tối sầm, nàng lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy kịp được bóng dáng của mây đen đã đi xa, trong đó có lẫn tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp từng đợt.

Bên người của đại tư tế vốn có chín màn nước lờ mờ do bảo thạch chín màu chiếu rọi, mảnh mây đen kia đã hoàn toàn đi vào một trong số đó.

Bùi Mộc bấm vị một cái, phát hiện đúng là phương bắc.

Tùng tùng tùng tùng đùng…



Tiếng trống dày đặc mà sục sôi hơn như không khí dần dần cuồng nhiệt xung quanh. Các tư tế đều ngẩng đầu, đưa ánh mắt kích động chuyển đến lớp màn nước phương bắc này.

Ánh sáng của đá quý lưu chuyển, tám lớp màn nước còn lại cũng gợn sóng nhộn nhạo, khiến cho cảnh tượng bên trong lớp kính nước kia càng thêm rõ ràng.

Ngoại trừ phương bắc, tám lớp màn nước còn lại đều gợn sóng nhộn nhạo, hóa thành cảnh tượng của các nơi khác nhau, trong đó có cây dâu xếp dài, ao cá rộng lớn, đất màu ruộng tốt, còn có cả khuôn mặt của rất nhiều người.

Phục sức và hình xăm trên cánh tay của bọn họ đều cho thấy bọn họ chính là tộc dân của liên minh Phù Tang.

Bọn họ ngẩng đầu mà đầy mặt kích động, dường như cũng có thể thấy được kính nước, cũng xuyên qua lớp kính nước này để nhìn thấy đại tư tế và phương hướng mà trượng gỗ mun của đại tư tế chỉ tới.

Bùi Mộc lại xem lớp màn nước của phương bắc. Chỉ có cảnh tượng ở nơi đó là khác với bình thường: Cánh đồng bát ngát ngàn dặm, cỏ dại rêu rao, một đàn yêu thú bị đuổi đi, điên cuồng chạy trốn về phía trước, trong khoảnh khắc đã đạp lên những cơ quan cạm bẫy được lắp đặt trên mặt đất.

Xe gỗ và đại đội chiến sĩ người mặc giáp da theo sát sau lưng đàn yêu thú, bọn họ giơ đuốc lửa lên trên cao, bảo vệ xung quanh khung xe đang dẫn đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu rung trời.

Trên khung xe của bọn họ có cờ xí màu vàng tung bay trên trời, ở trên thêu Xuyên Sơn Giáp (con tê tê) tứ chi quái dị, thần thái hung bạo.

“... Vô Hoài Bộ?!” Bùi Mộc giật mình một cái, suýt nữa đã không ngăn được kinh hô ngay chóp lưỡi. Dấu hiệu nguy cơ trong đầu nàng rất mãnh liệt, bản năng chiến đấu nhiều năm qua của nàng khiến nàng thiếu chút nữa đã lao qua đó, dùng trượng thanh đằng trong tay quét ngang đại đội kia ra ngoài.

Vô Hoài Bộ chính là một bộ tộc ở phương bắc của đất hoang. Tác phong của chúng bá đạo, tập tục tàn nhẫn, không chỉ xâm lược xung quanh mà còn chặt lấy đầu của tù binh treo lên trên cột cờ, lấy nó để trang trí và để uy hiếp.

Vô Hoài Bộ thích ức hiếp những bộ lạc nhỏ giống như Tử Yến Bộ. Trước kia Bùi Mộc cũng đã từng giao thủ với bọn chúng vài lần, rất là căm ghét.

Mà xem tư thế của Vô Hoài Bộ trong lớp màn nước này, là muốn tới công phạt Phù Tang Bộ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook