Chương 21:
Nam Lâu Bắc Vọng
28/07/2022
Đại tư tế đứng ở đỉnh Liệt Sơn, mắt lạnh nhìn cảnh tượng bên ngoài trăm dặm này. Mặt nạ xương trắng đáng sợ bao trùm lấy nét mặt của hắn, chỉ có tia sáng trong đôi mắt hắn vẫn là lạnh lùng như sao trời không rơi hay tảng băng không rã.
Trượng gỗ mun bình tĩnh của hắn chỉ về phía trước, đối diện lớp màn nước chính là khung xe của tư tế Vô Hoài Bộ. Tên tư tế kia đầu đội đầu thú, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ được làm từ xương của trẻ con, hai tay đang giơ lên cao gậy lửa để xua đuổi yêu thú.
Bỗng nhiên…
Trên cánh đồng bát ngát trong lớp màn nước vang lên từng đợt sấm chớp.
Gió đen nổi lên bốn phía, ánh điện văng ra khắp nơi, cảnh sắc trời quang ngàn dặm khi nãy đã bị mưa to tầm tã đột nhiên bao phủ.
Nhưng mà mưa kia lại rất kỳ lạ. Chỉ có đại quân yêu thú kia bị mưa to dày đặc đó bao phủ, mà những nơi cận kề với Phù Tang Bộ vẫn là ánh mặt trời trong trẻo.
Ngọn lửa của tư tế Vô Hoài Bộ trong giây lát đã bị tưới tắt, đám người xung quanh cũng trở thành gà rớt vào nồi canh, ai nấy đều run bần bật.
Tên tư tế kia tức giận đến mức rống to, khi han ta đang muốn thi triển vu thuật một lần nữa thì lúc này, mưa to kia đột nhiên hóa thành một thanh lợi kiếm, ngưng tụ điện quang, đảo mắt đã bay đi cắt lấy đầu của tư tế Vô Hoài.
Tùng!
Bùi Mộc cả kinh, trượng thanh đằng mắt thấy sắp phải chém ra thì ms phát hiện đó là tiếng trống của Phù Tang Bộ.
Trong ngoài kính nước đều là tiếng trống của Phù Tang Bộ.
Giếttttt!
Trong thiên địa, vô số tiếng con người giao lấy nhau, nhưng tiếng gào rống ra lại là giống nhau.
Mây thu mưa nghỉ, trong cánh đồng bát ngát kia đột nhiên nhảy ra vô số chiến sĩ của Phù Tang Bộ. Bọn họ mang sừng trâu, tay cầm lá chắn và thiết kích, gào rống phóng tới Vô Hoài Bộ.
Giếtttt! Giết! Giết!
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống nương theo tiếng kêu, khiến cho bầu trời ngày đông cũng nhuộm màu đỏ tươi.
Máu thịt tung tóe, xương cốt văng ra. Những cuộc chiến đấu trên đất hoang này trước giờ đều là những trận ẩu đả trần trụi, là những cuộc chiến phân thắng bại trong tiếng la nghẹn ngào và máu xương chồng chất.
Không lâu sau đó, Vô Hoài Bộ mất đi tư tế đã bị đại quân Phù Tang Bộ tiêu diệt sạch sẽ, những người còn sót lại quỳ xuống đầu hàng, trở thành tù binh.
Trong đó có một thủ lĩnh của quân đội Phù Tang nom dáng vẻ như là thanh niên đang đứng trước một loạt những tù binh, sau đó hắn ngẩng nhìn lên, như có thể thấy được lớp màn nước, hắn lấy ánh mắt xin chỉ thị của đại tư tế.
Vô số ánh mắt hội tụ lên người của đại tư tế một lần nữa.
Người đàn ông ẩn giấu sau lớp mặt nạ không hề động đậy, ánh mắt lạnh lùng kia cũng không chút gợn sóng… Ngoại trừ việc trở nên lạnh lùng hơn.
“Giết.” Hắn phun ra chữ này.
Giữa mày Bùi Mộc hơi hơi giật. Ở đất hoang, giết chết tù binh là một chuyện làm tổn hại đến thanh danh của bộ lạc rất nhiều.
Nàng muốn mở miệng, nhưng lại câm miệng lần nữa chỉ sau một hơi thở. Bởi vì nàng bỗng phát hiện, nét mặt của đám người ở đây đều hiển nhiên như thế, thậm chí mang theo chút ý sảng khoái khi thù lớn đã báo.
Hay là, địch nhân tham dự vào cuộc nội loạn của Phù Tang năm năm trước mà Thanh Long tư tế nói chính là…
Tộc nhân Phù Tang trong lớp màn nước cũng không có ý kiến. Chỉ thấy hắn giơ tay chém xuống, từng cái đầu người đã lăn xuống mặt đất.
Đại tư tế khẽ vuốt cằm, lúc này mới thu hồi trượng gỗ mun.
“Bặc thành, đại cát. Hiến tế hôm nay kết thúc.”
Hắn nói xong câu này, chỉ xoay người là đi ngay. Trường bào xoay lại như xoáy nước, cũng giống như một giấc mơ đen kịt.
Bùi Mộc đang muốn đuổi theo.
“Đại tư tế đại nhân!!”
Trong kính nước còn chưa tiêu tán kia bộc ra một tiếng thét chói tai.
Bước chân của đại tư tế hơi dừng, nhưng vẫn không quay đầu.
Mà Bùi Mộc thì đã quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên trong kính nước ở phía tây, có một cô gái ăn mặc trang điểm như người Phù Tang khóc đến mức ngã xuống đất. Nàng không ngừng dập đầu về hướng Liệt Sơn, khóc hô: “Đại tư tế đại nhân, bỏ qua cho Vân Trạch đi!”
Những tư tế còn lại trên Liệt Sơn đều cau lại hàng mày, lộ nét không vui, nhưng không ai mở miệng.
Bùi Mộc nhìn về phía đại tư tế, hạ giọng hỏi: “Vân Trạch là ai?”
Thứ đại tư tế để lại cho nàng và mọi người vẫn là một cái bóng như lúc trước.
“Đào binh vừa rồi.” Hắn nhàn nhạt nói.
Bùi Mộc nhớ ra, trong lúc đại quân của Phù Tang Bộ và Vô Hoài Bộ giao chiến, có vài tộc nhân của Phù Tang Bộ cố ý đi chậm lại, lặng lẽ núp mà không tham chiến.
Tên Vân Trạch kia chắc là một người trong số đó.
Nàng quay đầu lại nhìn cô gái trong kính nước. Nàng ta gần như sắp khóc ngất đi, cho dù bị người khác lôi đi, che miệng lại, nàng cũng liều mạng tránh ra, không ngừng dập đầu van xin, dập đến mức máu tươi đầy mặt.
Bùi Mộc không đành lòng.
“Đại tư tế…”
“Giết.”
Giọng nói kia nhẹ nhàng hơn gió tuyết, nhưng lại lạnh hơn làn gió tuyết ấy.
Trượng gỗ mun bình tĩnh của hắn chỉ về phía trước, đối diện lớp màn nước chính là khung xe của tư tế Vô Hoài Bộ. Tên tư tế kia đầu đội đầu thú, trên cổ đeo một chuỗi vòng cổ được làm từ xương của trẻ con, hai tay đang giơ lên cao gậy lửa để xua đuổi yêu thú.
Bỗng nhiên…
Trên cánh đồng bát ngát trong lớp màn nước vang lên từng đợt sấm chớp.
Gió đen nổi lên bốn phía, ánh điện văng ra khắp nơi, cảnh sắc trời quang ngàn dặm khi nãy đã bị mưa to tầm tã đột nhiên bao phủ.
Nhưng mà mưa kia lại rất kỳ lạ. Chỉ có đại quân yêu thú kia bị mưa to dày đặc đó bao phủ, mà những nơi cận kề với Phù Tang Bộ vẫn là ánh mặt trời trong trẻo.
Ngọn lửa của tư tế Vô Hoài Bộ trong giây lát đã bị tưới tắt, đám người xung quanh cũng trở thành gà rớt vào nồi canh, ai nấy đều run bần bật.
Tên tư tế kia tức giận đến mức rống to, khi han ta đang muốn thi triển vu thuật một lần nữa thì lúc này, mưa to kia đột nhiên hóa thành một thanh lợi kiếm, ngưng tụ điện quang, đảo mắt đã bay đi cắt lấy đầu của tư tế Vô Hoài.
Tùng!
Bùi Mộc cả kinh, trượng thanh đằng mắt thấy sắp phải chém ra thì ms phát hiện đó là tiếng trống của Phù Tang Bộ.
Trong ngoài kính nước đều là tiếng trống của Phù Tang Bộ.
Giếttttt!
Trong thiên địa, vô số tiếng con người giao lấy nhau, nhưng tiếng gào rống ra lại là giống nhau.
Mây thu mưa nghỉ, trong cánh đồng bát ngát kia đột nhiên nhảy ra vô số chiến sĩ của Phù Tang Bộ. Bọn họ mang sừng trâu, tay cầm lá chắn và thiết kích, gào rống phóng tới Vô Hoài Bộ.
Giếtttt! Giết! Giết!
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống nương theo tiếng kêu, khiến cho bầu trời ngày đông cũng nhuộm màu đỏ tươi.
Máu thịt tung tóe, xương cốt văng ra. Những cuộc chiến đấu trên đất hoang này trước giờ đều là những trận ẩu đả trần trụi, là những cuộc chiến phân thắng bại trong tiếng la nghẹn ngào và máu xương chồng chất.
Không lâu sau đó, Vô Hoài Bộ mất đi tư tế đã bị đại quân Phù Tang Bộ tiêu diệt sạch sẽ, những người còn sót lại quỳ xuống đầu hàng, trở thành tù binh.
Trong đó có một thủ lĩnh của quân đội Phù Tang nom dáng vẻ như là thanh niên đang đứng trước một loạt những tù binh, sau đó hắn ngẩng nhìn lên, như có thể thấy được lớp màn nước, hắn lấy ánh mắt xin chỉ thị của đại tư tế.
Vô số ánh mắt hội tụ lên người của đại tư tế một lần nữa.
Người đàn ông ẩn giấu sau lớp mặt nạ không hề động đậy, ánh mắt lạnh lùng kia cũng không chút gợn sóng… Ngoại trừ việc trở nên lạnh lùng hơn.
“Giết.” Hắn phun ra chữ này.
Giữa mày Bùi Mộc hơi hơi giật. Ở đất hoang, giết chết tù binh là một chuyện làm tổn hại đến thanh danh của bộ lạc rất nhiều.
Nàng muốn mở miệng, nhưng lại câm miệng lần nữa chỉ sau một hơi thở. Bởi vì nàng bỗng phát hiện, nét mặt của đám người ở đây đều hiển nhiên như thế, thậm chí mang theo chút ý sảng khoái khi thù lớn đã báo.
Hay là, địch nhân tham dự vào cuộc nội loạn của Phù Tang năm năm trước mà Thanh Long tư tế nói chính là…
Tộc nhân Phù Tang trong lớp màn nước cũng không có ý kiến. Chỉ thấy hắn giơ tay chém xuống, từng cái đầu người đã lăn xuống mặt đất.
Đại tư tế khẽ vuốt cằm, lúc này mới thu hồi trượng gỗ mun.
“Bặc thành, đại cát. Hiến tế hôm nay kết thúc.”
Hắn nói xong câu này, chỉ xoay người là đi ngay. Trường bào xoay lại như xoáy nước, cũng giống như một giấc mơ đen kịt.
Bùi Mộc đang muốn đuổi theo.
“Đại tư tế đại nhân!!”
Trong kính nước còn chưa tiêu tán kia bộc ra một tiếng thét chói tai.
Bước chân của đại tư tế hơi dừng, nhưng vẫn không quay đầu.
Mà Bùi Mộc thì đã quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên trong kính nước ở phía tây, có một cô gái ăn mặc trang điểm như người Phù Tang khóc đến mức ngã xuống đất. Nàng không ngừng dập đầu về hướng Liệt Sơn, khóc hô: “Đại tư tế đại nhân, bỏ qua cho Vân Trạch đi!”
Những tư tế còn lại trên Liệt Sơn đều cau lại hàng mày, lộ nét không vui, nhưng không ai mở miệng.
Bùi Mộc nhìn về phía đại tư tế, hạ giọng hỏi: “Vân Trạch là ai?”
Thứ đại tư tế để lại cho nàng và mọi người vẫn là một cái bóng như lúc trước.
“Đào binh vừa rồi.” Hắn nhàn nhạt nói.
Bùi Mộc nhớ ra, trong lúc đại quân của Phù Tang Bộ và Vô Hoài Bộ giao chiến, có vài tộc nhân của Phù Tang Bộ cố ý đi chậm lại, lặng lẽ núp mà không tham chiến.
Tên Vân Trạch kia chắc là một người trong số đó.
Nàng quay đầu lại nhìn cô gái trong kính nước. Nàng ta gần như sắp khóc ngất đi, cho dù bị người khác lôi đi, che miệng lại, nàng cũng liều mạng tránh ra, không ngừng dập đầu van xin, dập đến mức máu tươi đầy mặt.
Bùi Mộc không đành lòng.
“Đại tư tế…”
“Giết.”
Giọng nói kia nhẹ nhàng hơn gió tuyết, nhưng lại lạnh hơn làn gió tuyết ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.