Chương 14: Bản Năng Bình Thường Biến Mất . . .2
Vụ Thỉ Dực
22/05/2023
Cấp bậc của bùa chú là từ cấp một đến cấp chín, mỗi một cấp lại chia thành bốn hạng nhỏ là: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, trong đó hạng Thiên là cao nhất, hạng Địa thứ hai, hạng Hoàng đứng cuối cùng. Trên cấp chín còn có tiên phù, thần phù, bất quá những cái đó đều là đồ vật chỉ có tiên nhân mới có thể chế tạo ra, trước mắt phù tu ở tu tiên giới còn không có ai có thể vẽ ra tiên phù, thần phù càng không có khả năng.
Cơ Thấu vẽ bốn lá bùa này đều là linh phù cấp bốn.
Yến Đồng Quy không khỏi suy đoán, Cơ Thấu có thể là phù sư không khỏi, lại là phù sư cấp bốn có thực lực rất mạnh, ra tay đều là bùa chú thiên phẩm.
“Không biết bùa ngự hành này do vị phù sư nào làm ra?” Có người hỏi.
Bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy thứ kia là một miếng vải, có thể sử dụng vải làm lá bùa để vẽ ra một lá bùa cấp bốn, có thể thấy được thực lực của phù sư rất cao, những bùa chú khác hẳn cũng không nói chơi.
Yến Đồng Quy không nói, chỉ cười cười yếu ớt.
Thấy thế mọi người hiểu rõ, người này không muốn lộ ra tin tức của vị phù sư kia.
Có người thức thời nói sang chuyện khác, tò mò hỏi: “Yến đạo hữu, ngươi là từ động yêu bên kia trở về sao? Vì sao lại bị thương thành như vậy?”
Yến Đồng Quy không muốn nhiều lời, hàm hồ nói: “Gặp phải mấy con yêu thú cấp bốn, vô ý bị thương.”
Thực lực của yêu thú cấp bốn tương đương với Trúc Cơ kỳ, hơn nữa yêu thú da dày thịt béo, nếu đánh nhau tu sĩ không nhất định có thể thắng được.
Trong mắt mọi người lộ ra vẻ đồng tình, chẳng trách bị thương thành như vậy.
Tốc độ vào thành của tu sĩ rất nhanh, khi đến lượt bọn họ, Yến Đồng Quy cố gắng moi moi trong túi trữ vật, móc ra hai khối linh thạch đưa cho tu sĩ thủ thành.
Cơ Thấu đi theo Yến Đồng Quy tiến vào Lưu Tiên thành.
Sắc trời dần dần tối đi, bên trong thành ngõ lớn ngõ nhỏ đều sáng lên ánh đèn, ánh đèn quanh co khúc khuỷu.
Trên đường tùy ý có thế thấy được khách điếm, tửu lầu sáng sủa sạch sẽ, tu sĩ nghỉ chân uống rượu không ít, giá cả của khách điếm cũng không đắt, tu sĩ tầm thường đều có thể ở được.
Nhưng mà Yến Đồng Quy nhìn cũng chưa nhìn một cái, mặt không biểu tình đi qua, bước chân đi rất là kiên định.
Nghèo khổ không có tư cách ở khách điếm, cho dù nó cũng không đắt.
Yến Đồng Quy dẫn theo Cơ Thấu rẽ trái rẽ phải, từ con đường đất rộng sáng ngời quẹo vào ngõ nhỏ u ám, đi vào một tòa nhà cũ nát nằm sâu trong ngõ nhỏ.
Cơ Thấu không nhịn được nhìn hắn.
Yến Đồng Quy: “Khụ, linh thạch của ta không nhiều lắm, không có biện pháp ở khách điếm.”
Cơ Thấu ừ một tiếng, nàng đã nhìn ra, người này chính là một tên nghèo.
Bất quá nghĩ đến hiện giờ mình cũng không còn một xu dính túi, túi trữ vật duy nhất còn là do hắn hiếu kính, nàng cũng không dám nói cái gì.
Mọi người tám lạng nửa cân, ai cũng đừng cười nhạo ai.
Yến Đồng Quy liếc nàng, thần sắc của nàng bình tĩnh, vẫn là dáng vẻ thong dong bình tĩnh, hắn ở chung với nàng mấy ngày nay thì cũng biết được, nàng hẳn là không ngại việc hắn không thể cho nàng ở trong khách điếm.
“Nơi này là chỗ ở của bằng hữu của ta, mỗi lần ta tới Lưu Tiên thành, đều sẽ tìm hắn ở nhờ.”
Yến Đồng Quy vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Bên trong cánh cửa là một cái sân nhỏ hoang tàn, sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ có mấy cây cỏ dại linh tinh sinh trưởng tươi tốt.
Một nam nhân cụt tay đang ngồi trong viện, hắn trầm mặc làm việc, chẻ trúc, cắt thành từng đoạn, nghe được tiếng động thì quay đầu nhìn lại.
“Từ thúc, ta đã trở về.” Yến Đồng Quy cười chào hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng.
Khuôn mặt Từ thúc tang thương, nhìn giống lão nhân ngoài năm mươi tuổi, nhưng dáng người lại vô cùng cường tráng.
Động tác của ông dừng lại, nói: “Ngươi bị thương?”
“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Yến Đồng Quy không thèm để ý nói: “Từ thúc, ta mang theo bằng hữu tới đây, nàng tạm thời ở nhờ chỗ này.”
Từ thúc nhìn về phía Cơ Thấu, hơi gật đầu xem như chào hỏi nàng, không nói gì thêm, đứng dậy trở về phòng.
Yến Đồng Quy dẫn theo Cơ Thấu đi vào một gian phòng.
Diện tích gian phòng không lớn, thu dọn rất gọn gàng, cũng không có mùi gì lạ, chăn đệm được giặt vô cùng sạch sẽ.
“Tiền bối ngài có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?” Yến Đồng Quy rót cho nàng một chén nước.
Trước khi tu sĩ đạt tới Kim Đan kỳ thì không thể tích cốc, cần phải ăn uống, hắn không biết tu vi của Cơ Thấu là gì, cũng không biết nàng có cần ăn cơm không.
Cơ Thấu cầm cái ly trong tay: “Không cần.”
Sau khi Yến Đồng Quy nghe xong thì mừng rỡ vì không cần phải bận rộn, săn sóc bảo nàng ở chỗ này nghỉ ngơi, có yêu cầu gì cứ việc nói với hắn, hắn ở gian phòng bên cạnh.
“Tiền bối, ta đi trước.”
Cơ Thấu ừ một tiếng, yên lặng nhìn hắn ra khỏi phòng.
Yến Đồng Quy vừa mới đi đến sân, liền thấy Từ thúc cầm một bình ngọc tới đây.
Trong bình ngọc có một viên nguyên khí đan, là dùng để trị nội thương, vừa lúc thích hợp tình trạng hiện tại của Yến Đồng Quy.
Thần sắc Yến Đồng Quy uể oải: “Từ thúc, ta không có việc gì, không cần lãng phí linh đan, ngài giữ lại cho mình dùng đi.”
“Ta không cần.” Từ Thúc không khỏi phân trần, mạnh mẽ nhét vào tay hắn, nhỏ giọng hói: “Vị cô nương kia có lai lịch như thế nào? Tại sao ngươi dẫn tiểu cô nương về?”
Yến Đồng Quy một lời khó nói hết nhìn ông, muốn nói lại thôi.
Từ thúc nhìn thẳng hắn một lát, nói: “Ngươi hẳn là biết được tình huống của mình, đừng hại nàng.”
Trong lòng Yến Đồng Quy thầm nghĩ, vị tiền bối kia lai lịch thần bí, thực lực khó lường, ngay cả hắn xúi quẩy như vậy, không chỉ không liên lụy đến nàng, ngược này dọc theo đường đi đều là dựa vào nàng mấy phen cứu giúp.
Chỉ là cho dù là Từ thúc, thì hắn cũng không tiện để lộ ra lai lịch của Cơ Thấu, để tránh hại ông.
“Từ thúc ngài yên tâm, ta biết phải làm như nào.” Yến Đồng Quy bảo đảm nói.
Từ Thúc không phải là người dong dài, biết hắn có chừng mực, không hề nói cái gì, tiếp tục đi làm việc của mình.
Trong phòng, Cơ Thấu đứng trước cửa sổ, nhìn về phía sân.
Ngũ giác của nàng vô cùng nhanh nhạy, cách khoảng cách xa cũng có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia.
Sau một lúc lâu, nàng cúi đầu nhìn về phía ly nước đang nắm trong tay, không hề muốn uống.
Không phải tích cốc mang đến thanh tâm quả dục, mà là thân thể không có một chút bản năng ăn cơm, sau khi tỉnh dậy thân thể của nàng giống như đã mất hết những bản năng bình thường.
Cơ Thấu vẽ bốn lá bùa này đều là linh phù cấp bốn.
Yến Đồng Quy không khỏi suy đoán, Cơ Thấu có thể là phù sư không khỏi, lại là phù sư cấp bốn có thực lực rất mạnh, ra tay đều là bùa chú thiên phẩm.
“Không biết bùa ngự hành này do vị phù sư nào làm ra?” Có người hỏi.
Bọn họ đương nhiên cũng nhìn thấy thứ kia là một miếng vải, có thể sử dụng vải làm lá bùa để vẽ ra một lá bùa cấp bốn, có thể thấy được thực lực của phù sư rất cao, những bùa chú khác hẳn cũng không nói chơi.
Yến Đồng Quy không nói, chỉ cười cười yếu ớt.
Thấy thế mọi người hiểu rõ, người này không muốn lộ ra tin tức của vị phù sư kia.
Có người thức thời nói sang chuyện khác, tò mò hỏi: “Yến đạo hữu, ngươi là từ động yêu bên kia trở về sao? Vì sao lại bị thương thành như vậy?”
Yến Đồng Quy không muốn nhiều lời, hàm hồ nói: “Gặp phải mấy con yêu thú cấp bốn, vô ý bị thương.”
Thực lực của yêu thú cấp bốn tương đương với Trúc Cơ kỳ, hơn nữa yêu thú da dày thịt béo, nếu đánh nhau tu sĩ không nhất định có thể thắng được.
Trong mắt mọi người lộ ra vẻ đồng tình, chẳng trách bị thương thành như vậy.
Tốc độ vào thành của tu sĩ rất nhanh, khi đến lượt bọn họ, Yến Đồng Quy cố gắng moi moi trong túi trữ vật, móc ra hai khối linh thạch đưa cho tu sĩ thủ thành.
Cơ Thấu đi theo Yến Đồng Quy tiến vào Lưu Tiên thành.
Sắc trời dần dần tối đi, bên trong thành ngõ lớn ngõ nhỏ đều sáng lên ánh đèn, ánh đèn quanh co khúc khuỷu.
Trên đường tùy ý có thế thấy được khách điếm, tửu lầu sáng sủa sạch sẽ, tu sĩ nghỉ chân uống rượu không ít, giá cả của khách điếm cũng không đắt, tu sĩ tầm thường đều có thể ở được.
Nhưng mà Yến Đồng Quy nhìn cũng chưa nhìn một cái, mặt không biểu tình đi qua, bước chân đi rất là kiên định.
Nghèo khổ không có tư cách ở khách điếm, cho dù nó cũng không đắt.
Yến Đồng Quy dẫn theo Cơ Thấu rẽ trái rẽ phải, từ con đường đất rộng sáng ngời quẹo vào ngõ nhỏ u ám, đi vào một tòa nhà cũ nát nằm sâu trong ngõ nhỏ.
Cơ Thấu không nhịn được nhìn hắn.
Yến Đồng Quy: “Khụ, linh thạch của ta không nhiều lắm, không có biện pháp ở khách điếm.”
Cơ Thấu ừ một tiếng, nàng đã nhìn ra, người này chính là một tên nghèo.
Bất quá nghĩ đến hiện giờ mình cũng không còn một xu dính túi, túi trữ vật duy nhất còn là do hắn hiếu kính, nàng cũng không dám nói cái gì.
Mọi người tám lạng nửa cân, ai cũng đừng cười nhạo ai.
Yến Đồng Quy liếc nàng, thần sắc của nàng bình tĩnh, vẫn là dáng vẻ thong dong bình tĩnh, hắn ở chung với nàng mấy ngày nay thì cũng biết được, nàng hẳn là không ngại việc hắn không thể cho nàng ở trong khách điếm.
“Nơi này là chỗ ở của bằng hữu của ta, mỗi lần ta tới Lưu Tiên thành, đều sẽ tìm hắn ở nhờ.”
Yến Đồng Quy vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Bên trong cánh cửa là một cái sân nhỏ hoang tàn, sân được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ có mấy cây cỏ dại linh tinh sinh trưởng tươi tốt.
Một nam nhân cụt tay đang ngồi trong viện, hắn trầm mặc làm việc, chẻ trúc, cắt thành từng đoạn, nghe được tiếng động thì quay đầu nhìn lại.
“Từ thúc, ta đã trở về.” Yến Đồng Quy cười chào hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng.
Khuôn mặt Từ thúc tang thương, nhìn giống lão nhân ngoài năm mươi tuổi, nhưng dáng người lại vô cùng cường tráng.
Động tác của ông dừng lại, nói: “Ngươi bị thương?”
“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Yến Đồng Quy không thèm để ý nói: “Từ thúc, ta mang theo bằng hữu tới đây, nàng tạm thời ở nhờ chỗ này.”
Từ thúc nhìn về phía Cơ Thấu, hơi gật đầu xem như chào hỏi nàng, không nói gì thêm, đứng dậy trở về phòng.
Yến Đồng Quy dẫn theo Cơ Thấu đi vào một gian phòng.
Diện tích gian phòng không lớn, thu dọn rất gọn gàng, cũng không có mùi gì lạ, chăn đệm được giặt vô cùng sạch sẽ.
“Tiền bối ngài có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?” Yến Đồng Quy rót cho nàng một chén nước.
Trước khi tu sĩ đạt tới Kim Đan kỳ thì không thể tích cốc, cần phải ăn uống, hắn không biết tu vi của Cơ Thấu là gì, cũng không biết nàng có cần ăn cơm không.
Cơ Thấu cầm cái ly trong tay: “Không cần.”
Sau khi Yến Đồng Quy nghe xong thì mừng rỡ vì không cần phải bận rộn, săn sóc bảo nàng ở chỗ này nghỉ ngơi, có yêu cầu gì cứ việc nói với hắn, hắn ở gian phòng bên cạnh.
“Tiền bối, ta đi trước.”
Cơ Thấu ừ một tiếng, yên lặng nhìn hắn ra khỏi phòng.
Yến Đồng Quy vừa mới đi đến sân, liền thấy Từ thúc cầm một bình ngọc tới đây.
Trong bình ngọc có một viên nguyên khí đan, là dùng để trị nội thương, vừa lúc thích hợp tình trạng hiện tại của Yến Đồng Quy.
Thần sắc Yến Đồng Quy uể oải: “Từ thúc, ta không có việc gì, không cần lãng phí linh đan, ngài giữ lại cho mình dùng đi.”
“Ta không cần.” Từ Thúc không khỏi phân trần, mạnh mẽ nhét vào tay hắn, nhỏ giọng hói: “Vị cô nương kia có lai lịch như thế nào? Tại sao ngươi dẫn tiểu cô nương về?”
Yến Đồng Quy một lời khó nói hết nhìn ông, muốn nói lại thôi.
Từ thúc nhìn thẳng hắn một lát, nói: “Ngươi hẳn là biết được tình huống của mình, đừng hại nàng.”
Trong lòng Yến Đồng Quy thầm nghĩ, vị tiền bối kia lai lịch thần bí, thực lực khó lường, ngay cả hắn xúi quẩy như vậy, không chỉ không liên lụy đến nàng, ngược này dọc theo đường đi đều là dựa vào nàng mấy phen cứu giúp.
Chỉ là cho dù là Từ thúc, thì hắn cũng không tiện để lộ ra lai lịch của Cơ Thấu, để tránh hại ông.
“Từ thúc ngài yên tâm, ta biết phải làm như nào.” Yến Đồng Quy bảo đảm nói.
Từ Thúc không phải là người dong dài, biết hắn có chừng mực, không hề nói cái gì, tiếp tục đi làm việc của mình.
Trong phòng, Cơ Thấu đứng trước cửa sổ, nhìn về phía sân.
Ngũ giác của nàng vô cùng nhanh nhạy, cách khoảng cách xa cũng có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia.
Sau một lúc lâu, nàng cúi đầu nhìn về phía ly nước đang nắm trong tay, không hề muốn uống.
Không phải tích cốc mang đến thanh tâm quả dục, mà là thân thể không có một chút bản năng ăn cơm, sau khi tỉnh dậy thân thể của nàng giống như đã mất hết những bản năng bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.