Ta Là Con Rối Vô Địch

Chương 15: Tiểu Sư Đệ

Vụ Thỉ Dực

25/05/2023

Cơ Thấu nhớ rõ, nàng và tiểu sư đệ đã từng nói qua.

Đó là khi lần đầu tiên bọn họ xuống núi rèn luyện.

Vì hai người là đệ tử nhỏ nhất lần đầu tiên rời tông môn xuống núi rèn luyện, không chỉ có sư tôn không yên tâm, hai người sư huynh và sư tỷ cũng không yên tâm, trước khi bọn họ xuất phát tầm nửa tháng, đã vì bọn họ mà rầu thúi ruột.

Sư tôn nhét cho họ vài loại pháp khí giữ mạng, thậm chí còn có một lá bùa do Độ Kiếp tu sĩ phong ấn một đạo pháp môn.

Đại sư huynh nhét cho bọn họ vô số linh thạch, để bọn họ có khó khăn gì thì có thể dùng linh thạch mở đường.

Nhị sư tỷ nhét cho bọn họ mấy chục loại linh đan, từ giải độc đến bồi dưỡng nguyên thần đều có, những đồ nhét dưới đáy hòm đều móc ra.

Dưới sự quan tâm đầy sầu lo của sư tôn và các sư huynh sư tỷ, Cơ Thấu và tiểu sư đệ lần đầu xuống núi rèn luyện, có thể nói là trang bị đến tận răng, trừ phi gặp được chuyện vô cùng nguy hiểm, không thì phỏng chừng đều có thể bình an trở về.

Bất quá thái độ của bọn họ cũng ảnh hưởng đến Cơ Thấu.

Từ nhỏ Cơ Thấu có tính tình như ông cụ non, nói dễ nghe thì là có chút trầm ổn đáng tin cậy, ngoan ngoãn nghe lời, là đệ tử hiểu chuyện trong mắt trưởng bối. Nói khó nghe chút chính là mỹ nhân đầu gỗ, quá mức nghiêm chỉnh nghiêm túc, không có chút tình thú nào.

Đây là lời bình luận của vị nam tu thiếu chút nữa trở thành vị hôn phu của Cơ Thấu, thế nhưng cuối cùng hắn bị đánh thật sự thảm.

Cơ Thấu có thói quen chăm sóc tiểu sư đệ.

Năm đó khi tiểu sư đệ được sư tôn mang về tông môn, bộ dáng thật sự quá thảm, cho nên đã để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc..

Thân thể của tiểu sư đệ vẫn luôn không tốt, nghe nói nếu không phải sư tôn đem hắn về cẩn thận nuôi dưỡng, dùng vô số thiên tài địa bảo nuôi nấng, chỉ sợ hắn không sống đến thành niên đã chết non. Sau đó sư đệ lớn lên thuận lợi, thân thể tốt hơn khi còn nhỏ rất nhiều, Cơ Thấu vẫn có thói quen chăm sóc tiểu sư đệ thoạt nhìn ốm yếu kiều quý này.

Nàng nói với tiểu sư đệ: “Sư tôn bọn họ sầu lo là chính xác, tiểu sư đệ còn nhỏ, không biết sự hiểm ác của những người ngoài kia, vô ý một chút sẽ bị người giết đoạt bảo, làm nhục mười tám đời tổ tông, tai họa đến tông môn, chúng ta phải cẩn thận chút, cố gắng bảo vệ danh dự của sư tôn và sư tổ.”



Rõ ràng nàng cũng là lần đầu tiên xuống núi lại nói đạo lý đến rõ ràng, bộ dáng kia giống như tiểu hài tử giả vờ làm người lớn, vô cùng buồn cười.

Trong lòng nàng càng khẩn trương thì càng thích nghiêm mặt, đặc biệt nghiêm túc.

Giống như những lão sư dạy dỗ đệ tử nội môn, mặt mày nghiêm túc, rất dễ dàng hù dọa người khác.

Tiểu sư đệ mặc một bộ đồ trắng, bên hông buộc một đai lưng bằng lụa đỏ giống như nàng.

Đây là trang phục của đệ tử Quan Vân Tông, đệ tử của Quan Vân Tông cho dù là nam hay nữ thì đều mặc đồ trắng, lụa đỏ buộc eo, khi hoạt động kim châu ở lụa đỏ đong đưa, phát ra tiếng vang êm tai.

Quần áo trắng khiến tiểu sư đệ trở nên tuấn mỹ phi phàm, giống như tiên nhân, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt như viên đá đen vô cùng hấp dẫn người, khiến khuôn mặt lạnh lẽo băng hàn kia đều trở nên xuất trần thoát tục, khiến người không dám sinh ra ý nghĩ xằng bậy.

“Tiểu sư tỷ nói đúng.”

Khuôn mặt khiến người khác không dám sinh ra ý nghĩ xằng bậy kia của tiểu sư đệ lộ ra tươi cười mềm mại, ánh mắt nhìn nàng vô cùng thân thiết và tin cậy.

Cơ Thấu nhìn tiểu sư đệ đơn thuần không rành thế sự như vậy, cũng vô cùng sầu lo.

“Thế nhưng đệ cứ yên tâm, nếu gặp nguy hiểm ta tới cản phía sau, đệ nhân cơ hội chạy trốn, chạy nhanh về tông môn tìm sư tôn bọn họ cứu mình, lấy chính mình làm làm trọng….”

Rõ ràng chuyện còn chưa phát sinh, nàng lại phòng ngừa chu đáo, an bài đến gọn gàng ngăn nắp.

Trong con ngươi của sư đệ như có ánh sáng chớp động, thấp giọng nói: “Vạn nhất đệ không kịp….”

“Không có sao.” Cơ Thấu hào phóng an ủi tiểu sư đệ: “Cùng lắm thì chết, chúng ta là người tu tiên, há có thể sợ chết, rơi xuống bản tâm của tu sĩ?”



Trẻ tuổi không biết sợ chết, có thể dễ dàng nói ra những lời nói cực kỳ buồn cười này, cũng không hẳn là tuổi trẻ có tin tín ngưỡng tốt đẹp hay ngây thơ không rành thế sự.

Đáng quý.

Tiểu sư đệ giống như có chút không thể tiếp thu kết quả mà nàng nói, nghiêm túc nói: “Tiểu sư tỷ, nếu tỷ chết, đệ sẽ làm tỷ sống lại.”

Lúc ấy Cơ Thấu không để ý, chỉ cảm thấy tâm tính của hắn vẫn còn trẻ con, nghĩ cái gì là nói cái đó.

“Nào có thể dễ dàng sống lại như vậy? Nếu con người sau khi chết có thể dễ dàng sống lại như vậy, vậy thì sẽ không có tu sĩ nào khi mà thọ nguyên hao hết muốn đoạt xá thế xác của người khác để kéo dài sinh mệnh.”

Cơ Thấu không nghĩ tới, sau này mình thật sự bất hạnh ngã xuống.

Mà tiểu sư đệ của nàng, giống như những lời nói năm đó, không biết dùng phương pháp gì khiến nàng sống lại.

Cơ Thấu đã kiểm tra qua thân thể của mình, biết mình có thể sống lại, không phải đoạt xá người khác, thân thể vẫn là của chính mình.

Hiện giờ thân thể của nàng biến thành một con rối, bị người luyện thành thân thể con rối.

Hoặc có lẽ là, một cơ thể nửa con rối khá đặc biệt, một nửa người một nửa rối.

Nàng có ý thức, biết chuyện cũ năm xưa, thậm chí trong cơ thể còn có linh khí trong đan điền để nàng sử dụng.

Nếu nhìn từ thân thể, hơi thở, không trực tiếp kiểm tra thân thể của nàng, phỏng chừng không có người nào có thể phát hiện bí mật của nàng, cho rằng nàng là một người bình thường.

Một người vừa bước vào tu hành, một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ.

Thậm chí cốt linh đều không lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Con Rối Vô Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook