Chương 9: Bùa Sấm Sét Mở Đường
Vụ Thỉ Dực
18/05/2023
Cơ Thấu bảo hắn lấy đồ để đựng máu của mình.
Yến Đồng Quy ủy khuất, không chỉ bị lấy máu, còn phải kiếm đồ đựng máu của mình, thấy thế nào cũng cảm thấy rất ủy khuất.
Hắn dùng một cái chén ngọc đi đựng máu của mình, một giọt cũng không nỡ lãng phí.
Cơ Thấu mở mấy mảnh vải đã được cắt ra, dùng ngón tay nhúng vào máu, sau đó vẽ lên một mảnh vải.
Ngòi bút uốn lượn như rồng bay phượng múa, đặt bút thành bùa.
Lấy vải làm chất, lấy máu làm bút.
Thần sắc Yến Đồng Quy từ nghi hoặc đến khiếp sợ, lại đến không thể tưởng tượng được, tốc độ chuyển biến vô cùng nhanh.
Hắn không nghĩ tới, Cơ Thấu muốn máu của hắn là để vẽ bùa.
Có một đạo sĩ đã nói rằng, khi vẽ bùa chú ý chính là: Một nét chấn thiên hạ, hai nét chấn quỷ thần, ba nét bình thiên hạ, bốn nét độ chúng sinh.
Cứ nghe dưới ngòi bút của phù sư là một thế giới huyền diệu.
Đó là một cảnh giới thần bí mà người bình thường không cách nào với tới được.
Yến Đồng Quy từng gặp qua phù sư vẽ bùa, nhưng những phù sư đó vô cùng chú ý, trước khi vẽ bùa phải tập trung cao độ, thậm chí có phù sư cẩn thận chút còn tắm gội dâng hương, đối với lá bùa và bút mực yêu cầu cực cao, như thế mới có thể dẫn động linh khí trong thiên địa, đặt bút thành bùa.
Có rất ít người giống như nàng, trực tiếp lấy vải làm giấy, lấy máu làm mực, động thủ liền vẽ.
Hạ bút thành văn, đâu vào đấy.
Hắn nhìn ra được nàng đang thật sự vẽ bùa, đều không phải làm ra vẻ ta đây.
Tuy rằng hắn cũng không hiểu đạo bùa chú, nhưng hắn có mắt nhìn, có ngũ giác để cảm nhận, không cần hiểu bùa chú cũng có thể cảm giác được, linh khí xung quanh đang di chuyển dưới sự dẫn đường ở đầu ngón tay nàng.
Linh khí giống như quân cờ trong tay nàng, ngoan ngoãn nghe nàng chỉ dẫn.
Chỉ trong mấy chục hơi thở, một lá bùa đã được vẽ xong.
Khi bùa hoàn thành, một đạo linh quang lóe lên, sau đó linh quang dung nhập vào trong đó rồi biến mất.
Nếu đơn giản nhìn bằng mắt thường, thì cái gọi là bùa chú này chính là dùng máu rồi vẽ chữ nguệch ngoạc lên trên một mảnh vải, nếu đặt ở bên ngoài tuyệt đối sẽ làm cho những người không hiểu khinh bỉ chê cười.
Vẽ xong một lá, Cơ Thấu tiếp tục lấy một mảnh vải khác tiếp tục vẽ.
Yến Đồng Quy không dám quấy rầy nàng, ngay cả thở cũng thở rất nhẹ, sợ chính mình hô hấp lớn hơn một chút sẽ quấy rầy đến nàng, biến thành một lá bùa hỏng.
Hắn nghe nói khi phù sư vẽ bùa, họ có yêu cầu cao đối với hoàn cảnh xung quanh --- có vẻ như không có bậc thầy bùa cấp thấp nào.
Chỉ có vị này, trong địa cung tối tăm lạnh lẽo, mấy miếng vải rách, nửa chén máu, tùy ý ngồi trên một cỗ quan tài, liền bắt đầu vẽ bùa.
Vì không hiểu bùa chú, Yến Đồng Quy cũng nhìn không ra Cơ Thấu đang vẽ loại bùa gì, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, nàng vẽ bùa vừa nhanh vừa ổn, hơn nữa không chú ý hoàn cảnh và công cụ, không giống với những phù sư ở bên ngoài.
Quả nhiên vị này kỳ thật là lão quái vật sống đã rất lâu rồi.
Nghe nói phù sư ở thời kỳ thượng cổ mạnh hơn thời bây giờ, những phù sư đó mới chân chính có thể làm được “Một nét chấn thiên hạ, hai nét chấn quỷ thần”.
Cũng không biết rốt cuộc vị này là phù sư ở thời kỳ nào.
Cơ Thấu một hơi vẽ bốn miếng vải của Yến Đồng Quy thành bùa.
Sau khi vẽ xong lá bùa cuối cùng, máu trong chén ngọc vừa lúc dùng xong, giờ có muốn vẽ nhiều hơn nữa không có.
Cơ Thấu dùng nước rửa đi vết máu trên tay, nói với Yến Đồng Quy: “Có thể….. Còn có, vết thương trên tay ngươi có muốn xử lý một chút không?”
Yến Đồng Quy tùy tiện dùng mảnh vải buộc lại, không thèm để ý nói: “Không có việc gì, sẽ khôi phục nhanh thôi.”
“Vẫn nên ăn viên linh đan đi.” Cơ Thấu có ý tốt nói.
Yến Đồng Quy dừng lại: “Chờ sau khi rời khỏi đây lại mua.”
Nghe được lời này, Cơ Thấu lập tức hiểu ra, trên người người này không có linh đan, cũng không biết là nghèo đến mức mua không nổi hay là đã dùng hết.
“Ngài chắc hẳn là phù sư?” Yến Đồng Quy hỏi.
Cơ Thấu lạnh nhạt ừ một tiếng, đưa bốn lá bùa kia cho hắn.
Yến Đồng Quy được sủng mà sợ, đưa tay nhận lấy, đây là những lá bùa mà dùng nửa chén máu của mình vẽ ra, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
Mắt thấy hai tay Cơ Thấu khiêng quan tài lên, chuẩn bị dùng quan tài mở đường, hắn đột nhiên hỏi: “Tiền bối, vì sao phải dùng máu của ta để vẽ bùa?”
Có lẽ lời nói và việc làm của Cơ Thấu quá mức vô hại, cũng không có ý tứ muốn giết hắn, Yến Đồng Quy không khỏi lớn mật một ít.
Đồng thời cũng không dấu vết thử thăm dò.
“Ta sợ đau.” Cơ Thấu thuận miệng qua loa.
Tự nhiên Yến Đồng Quy nghe ra được giọng nói có lệ của nàng, chỉ là hắn cũng không dám thử quá nhiều, sau khi nghe xong liền gác đề tài này lại, nhìn hai tay kia đang khiêng quan tài ném về phía cửa lớn.
Một tiếng “phanh” vang lên, quan tài nện trên cửa lớn của địa cung, trên cửa lớn bằng đá cao đến ba trượng kia xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, nhưng không bị vỡ vụn.
Quả nhiên cửa đá ở nơi này kiên cố hơn những chỗ khác rất nhiều.
Cơ Thấu lại cầm quan tài lên đập lần thứ hai.
Rốt cuộc cửa lớn địa cung cũng vỡ vụn, khi nó sụp xuống phát ra tiếng ầm ầm, khiến lỗ tai hai người ù không thôi.
Hai người vội vàng lùi về sau, tránh đi những hòn đá lăn xuống dưới.
Yến Đồng Quy ủy khuất, không chỉ bị lấy máu, còn phải kiếm đồ đựng máu của mình, thấy thế nào cũng cảm thấy rất ủy khuất.
Hắn dùng một cái chén ngọc đi đựng máu của mình, một giọt cũng không nỡ lãng phí.
Cơ Thấu mở mấy mảnh vải đã được cắt ra, dùng ngón tay nhúng vào máu, sau đó vẽ lên một mảnh vải.
Ngòi bút uốn lượn như rồng bay phượng múa, đặt bút thành bùa.
Lấy vải làm chất, lấy máu làm bút.
Thần sắc Yến Đồng Quy từ nghi hoặc đến khiếp sợ, lại đến không thể tưởng tượng được, tốc độ chuyển biến vô cùng nhanh.
Hắn không nghĩ tới, Cơ Thấu muốn máu của hắn là để vẽ bùa.
Có một đạo sĩ đã nói rằng, khi vẽ bùa chú ý chính là: Một nét chấn thiên hạ, hai nét chấn quỷ thần, ba nét bình thiên hạ, bốn nét độ chúng sinh.
Cứ nghe dưới ngòi bút của phù sư là một thế giới huyền diệu.
Đó là một cảnh giới thần bí mà người bình thường không cách nào với tới được.
Yến Đồng Quy từng gặp qua phù sư vẽ bùa, nhưng những phù sư đó vô cùng chú ý, trước khi vẽ bùa phải tập trung cao độ, thậm chí có phù sư cẩn thận chút còn tắm gội dâng hương, đối với lá bùa và bút mực yêu cầu cực cao, như thế mới có thể dẫn động linh khí trong thiên địa, đặt bút thành bùa.
Có rất ít người giống như nàng, trực tiếp lấy vải làm giấy, lấy máu làm mực, động thủ liền vẽ.
Hạ bút thành văn, đâu vào đấy.
Hắn nhìn ra được nàng đang thật sự vẽ bùa, đều không phải làm ra vẻ ta đây.
Tuy rằng hắn cũng không hiểu đạo bùa chú, nhưng hắn có mắt nhìn, có ngũ giác để cảm nhận, không cần hiểu bùa chú cũng có thể cảm giác được, linh khí xung quanh đang di chuyển dưới sự dẫn đường ở đầu ngón tay nàng.
Linh khí giống như quân cờ trong tay nàng, ngoan ngoãn nghe nàng chỉ dẫn.
Chỉ trong mấy chục hơi thở, một lá bùa đã được vẽ xong.
Khi bùa hoàn thành, một đạo linh quang lóe lên, sau đó linh quang dung nhập vào trong đó rồi biến mất.
Nếu đơn giản nhìn bằng mắt thường, thì cái gọi là bùa chú này chính là dùng máu rồi vẽ chữ nguệch ngoạc lên trên một mảnh vải, nếu đặt ở bên ngoài tuyệt đối sẽ làm cho những người không hiểu khinh bỉ chê cười.
Vẽ xong một lá, Cơ Thấu tiếp tục lấy một mảnh vải khác tiếp tục vẽ.
Yến Đồng Quy không dám quấy rầy nàng, ngay cả thở cũng thở rất nhẹ, sợ chính mình hô hấp lớn hơn một chút sẽ quấy rầy đến nàng, biến thành một lá bùa hỏng.
Hắn nghe nói khi phù sư vẽ bùa, họ có yêu cầu cao đối với hoàn cảnh xung quanh --- có vẻ như không có bậc thầy bùa cấp thấp nào.
Chỉ có vị này, trong địa cung tối tăm lạnh lẽo, mấy miếng vải rách, nửa chén máu, tùy ý ngồi trên một cỗ quan tài, liền bắt đầu vẽ bùa.
Vì không hiểu bùa chú, Yến Đồng Quy cũng nhìn không ra Cơ Thấu đang vẽ loại bùa gì, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, nàng vẽ bùa vừa nhanh vừa ổn, hơn nữa không chú ý hoàn cảnh và công cụ, không giống với những phù sư ở bên ngoài.
Quả nhiên vị này kỳ thật là lão quái vật sống đã rất lâu rồi.
Nghe nói phù sư ở thời kỳ thượng cổ mạnh hơn thời bây giờ, những phù sư đó mới chân chính có thể làm được “Một nét chấn thiên hạ, hai nét chấn quỷ thần”.
Cũng không biết rốt cuộc vị này là phù sư ở thời kỳ nào.
Cơ Thấu một hơi vẽ bốn miếng vải của Yến Đồng Quy thành bùa.
Sau khi vẽ xong lá bùa cuối cùng, máu trong chén ngọc vừa lúc dùng xong, giờ có muốn vẽ nhiều hơn nữa không có.
Cơ Thấu dùng nước rửa đi vết máu trên tay, nói với Yến Đồng Quy: “Có thể….. Còn có, vết thương trên tay ngươi có muốn xử lý một chút không?”
Yến Đồng Quy tùy tiện dùng mảnh vải buộc lại, không thèm để ý nói: “Không có việc gì, sẽ khôi phục nhanh thôi.”
“Vẫn nên ăn viên linh đan đi.” Cơ Thấu có ý tốt nói.
Yến Đồng Quy dừng lại: “Chờ sau khi rời khỏi đây lại mua.”
Nghe được lời này, Cơ Thấu lập tức hiểu ra, trên người người này không có linh đan, cũng không biết là nghèo đến mức mua không nổi hay là đã dùng hết.
“Ngài chắc hẳn là phù sư?” Yến Đồng Quy hỏi.
Cơ Thấu lạnh nhạt ừ một tiếng, đưa bốn lá bùa kia cho hắn.
Yến Đồng Quy được sủng mà sợ, đưa tay nhận lấy, đây là những lá bùa mà dùng nửa chén máu của mình vẽ ra, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
Mắt thấy hai tay Cơ Thấu khiêng quan tài lên, chuẩn bị dùng quan tài mở đường, hắn đột nhiên hỏi: “Tiền bối, vì sao phải dùng máu của ta để vẽ bùa?”
Có lẽ lời nói và việc làm của Cơ Thấu quá mức vô hại, cũng không có ý tứ muốn giết hắn, Yến Đồng Quy không khỏi lớn mật một ít.
Đồng thời cũng không dấu vết thử thăm dò.
“Ta sợ đau.” Cơ Thấu thuận miệng qua loa.
Tự nhiên Yến Đồng Quy nghe ra được giọng nói có lệ của nàng, chỉ là hắn cũng không dám thử quá nhiều, sau khi nghe xong liền gác đề tài này lại, nhìn hai tay kia đang khiêng quan tài ném về phía cửa lớn.
Một tiếng “phanh” vang lên, quan tài nện trên cửa lớn của địa cung, trên cửa lớn bằng đá cao đến ba trượng kia xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, nhưng không bị vỡ vụn.
Quả nhiên cửa đá ở nơi này kiên cố hơn những chỗ khác rất nhiều.
Cơ Thấu lại cầm quan tài lên đập lần thứ hai.
Rốt cuộc cửa lớn địa cung cũng vỡ vụn, khi nó sụp xuống phát ra tiếng ầm ầm, khiến lỗ tai hai người ù không thôi.
Hai người vội vàng lùi về sau, tránh đi những hòn đá lăn xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.