Ta Là Con Rối Vô Địch

Chương 8: Dùng Quan Tài Đá Bạo Lực Phá Cửa . . . 2

Vụ Thỉ Dực

15/05/2023

Yến Đồng Quy không biết nàng có quyết định gì, thẳng đến khi bọn họ đến trước một cánh cửa đóng chặt, liền thấy nàng lặng lẽ lấy cỗ quan tài quen thuộc từ trong túi trữ vật.

Một tiếng “ầm” vang lên, cửa đá đóng chặt bị quan tài đập vỡ.

Nhìn thấy cửa rộng mở, Yến Đồng Quy hỗn độn trong gió, lại lần nữa đổi mới nhận thức.

“Thế nào? Không được?” Cơ Thấu quay đầu nhìn hắn.

“Không có! Không có!” Yến Đồng Quy vô cùng muốn sống, cung kính nói: “Tiền bối hiểu lầm tại hạ, tại hạ chỉ là cảm thấy, thì ra còn có thể mở đường như vậy.”

Kỳ thật hắn chưa bao giờ thấy qua có người sẽ dùng quan tài để mở đường được không?

Làm gì có ai dùng quan tài của mình tới làm chuyện này.

Cơ Thấu cất quan tài, nói: “Có thể sử dụng là được, hà tất câu nệ là dùng phương pháp nào.”

Nàng không có nói ra, quan tài này dùng rất tốt, không biết tiểu sư đệ lấy từ đâu tới, có thể coi là một vũ khí tiện tay.

Tiểu sư đệ để nàng nằm trong quan tài sống lại, quan tài này ngoài việc bảo hộ thân thể của nàng, không phải là vũ khí dành riêng cho nàng chứ?

Ít nhất trước mắt xem ra, cỗ quan tài này làm vũ khí còn dùng khá tốt.

Cơ – trước là phù sư – giờ bản thân không còn vật gì – Thấu nghĩ như thế.

Có quan tài mở đường, các cửa đá đóng chặt trong địa cung đối với bọn họ không hề là trở ngại.

Cứ như vậy một đường dùng quan tài mở cửa một cách bạo lực, rốt cuộc bọn họ đi đến trước một cửa đá to lớn.

Nhìn phiến cửa đá này, tinh thần Yến Đồng Quy rung lên, vui mừng nói: “Tiền bối, đây là cửa ra của địa cung, chúng ta có thể đi ra ngoài!”

Chỉ là sự vui mừng này khi phát hiện ra cửa không thể mở, nhịn không được có chút uể oải.



Lúc trước khi bọn họ phát hiện địa cung, cửa lớn địa cung là trực tiếp mở ra, không cần tu sĩ làm cái gì, giống như là hoan nghênh tu sĩ đi vào. Chỉ là sau khi tiến vào, cửa lớn lập tức đóng lại, cho người ta một loại ảo giác chỉ cho phép vào không cho phép ra.

Sau lại phát hiện, đây không phải là ảo giác gì cả.

Địa cung này xác thật trở thành phần mộ của những tu sĩ.

Cơ Thấu nghiên cứu một lát, quyết định vẫn là dùng quan tài mở đường.

Yến Đồng Quy yên lặng nhìn nàng lấy cỗ quan tài ra, mí mắt giật giật, nhanh chóng nói: “Tiền bối, không thể.”

“Vì sao?” Cơ Thấu quay đầu nhìn hắn: “Cánh cửa này chẳng lẽ không thể đập vỡ?”

Nàng đã nghiên cứu qua, phát hiện cửa lớn của địa cung sử dụng tài liệu cực tốt, cỗ quan tài này cũng không biết có thể đập vỡ hay không nữa.

Là một phù sư, Cơ Thấu quen dùng bùa chú giải quyết khi gặp phải chuyện gì đó, bạo lực phá cửa gì đó thì chỉ có đại sư huynh, nhị sư tỷ và tiểu sư đệ am hiểu sử dụng, không quan hệ với nàng, từ trước đến nay nàng là người văn minh.

Nhưng mà nàng vừa mới sống lại, trong tay không có bất kỳ bùa chú hay công cụ để chế bùa gì, vậy thì chỉ có thể học nhị sư tỷ dùng bạo lực phá cửa.

Nghĩ đến nhị sư tỷ bọn họ, trong lòng Cơ Thấu có chút hụt hẫng.

Cũng không biết sau khi bọn họ biết mình chết sẽ bi thương đến mức nào. Bọn họ có biết là tiểu sư đệ thậm chí bí quá hóa liều, ngông cuồng làm nàng sống lại?

Yến Đồng Quy giải thích nói: “Tiền bối, quanh Nghiệp Hỏa Sơn có nhiều yêu thú, nếu trực tiếp phá cửa mà ra, chị sợ động tĩnh này sẽ dẫn tới yêu thú, thậm chí còn có yêu tu…..”

Xưa nay nhân tu và yêu tu bất hòa, tuy không đến mức không chết không ngừng, những hai bên cũng không có sắc mặt tốt gì, yêu tu phỏng chừng rất vui khi thừa cơ hãm hại được nhân tu.

Khoảng cách Nghiệp Hỏa Sơn và động yêu rất gần, yêu thú đi lại khắp nơi, bọn họ đơn thương độc mã, vạn nhất bị yêu thú vây khốn, khả năng chạy không thoát.

Cơ Thấu hiểu rõ hắn đang lo lắng cái gì.

Nàng nghĩ nghĩ, nói với Yến Đồng Quy: “Xé quần áo.”

Yến Đồng Quy: “…..A?”



Nhìn hai tay của hắn che lại ngực, vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình, sau một lúc lâu sau Cơ Thấu mới nói: “Xé mấy miếng vải trên vạt áo của ngươi cho ta.”

Lúc này Yến Đồng Quy mới ý thức được mình hiểu lầm, có chút ngượng ngùng.

Bất quá hắn cũng không quá xấu hổ, rất hào sảng xé vạt áo của mình xuống, dựa theo yêu cầu của nàng xé thành mấy mảnh lớn nhỏ. Chỉ là nhìn những mảnh vải bẩn thỉu kia, hắn hiếm khi có chút ngượng ngùng.

Mấy ngày nay chạy trốn trong địa cung, ai còn để ý quần áo có sạch sẽ hay không.

May mắn đối với tu sĩ mà nói, một thuật thanh khiết liền có thể giải quyết, ngược lại cũng không trở ngại.

Yến Đồng Quy liên tục dùng mấy cái thuật thanh khiết, tẩy sạch sẽ mấy mảnh vải kia, sau đó hai tay cung kính đưa cho Cơ Thấu.

“Ngươi là pháp tu?” Cơ Thấu đánh giá hắn, thuật thanh khiết dùng rất thành thạo, lại còn khéo léo đơn giản mấy bước, sử dụng thuật pháp vô cùng lưu loát.

Sẽ tốn tâm tư đi đơn giản hóa các bước của thuật pháp, chiếm đa số là pháp tu.

Yến Đồng Quy gật đầu cười, gương mặt khó phân nam nữ, nhân nự cười này khiến cho địa cung u ám trở nên sáng ngời.

Bất quá tươi cười này rất nhanh vụt tắt, bởi vì Cơ Thấu nói: “Lấy máu.”

“Lấy, lấy máu?” Yến Đồng Quy có chút nói lắp: “Muốn làm gì?”

Cơ Thấu không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, Yếu Đồng Quy bị nàng nhìn áp lực lớn, chỉ có thể ủy khuất cắt ngón tay lấy máu.

Máu chảy ra, còn bị nàng ghét bỏ máu quá ít.

“Nhiều chút.”

Yến Đồng Quy đành phải cắn chặt răng, dùng lưỡi dao cắt một đường, máu loãng lập tức phun trào ra.

Cơ Thấu: “…..” Nàng chỉ bảo hắn lấy nhiều thêm chút máu, không bảo hắn đi cắt cổ tay nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Con Rối Vô Địch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook