Chương 2:
Mạch Điền Tuyết Nhân
25/06/2023
Số tiền bồi thường này còn bị bà con trong dòng họ dòm ngó.
May thay cô bé còn có bà nội.
Nhưng sau này phải làm sao đây.
Cô bé bận rộn xong thì vội vàng chạy vào phòng bệnh.
Bà nội còn chưa tỉnh, cô bé ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay bà nội.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc cúi xuống.
Cảm giác ấm áp này đã hơn ba mươi năm rồi cô mới cảm nhận lại được, thế nhưng lại sắp mất đi.
Cô còn nhớ rõ kiếp trước cha mẹ qua đời, dì cả dì hai và bác cả thấy cô còn nhỏ không biết gì liền lừa đem cô cho người khác nhận nuôi, sau đó lập tức cướp đi khoản tiền bồi thường kia.
Cuối cùng cô được bà nội đón về.
Thế nhưng theo thời gian sức khỏe bà nội dần không còn tốt, không có tiền chữa trị. Chỉ có thể nhìn bà nội suy nhược đi từng ngày, cuối cùng thống khổ qua đời trong căn nhà dột nát.
Kiếp này cô không thể cứu được cha mẹ, nhưng đã bảo vệ được khoản tiền bồi thường kia, chăm sóc cho bà nội thật tốt, không để bà gặp phải bệnh tật hay tai ương gì. Nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi.
Cô bé hiểu rằng sinh lão bệnh tử không thể làm trái.
Có được bà nội bầu bạn và yêu thương trong suốt khoảng thời gian qua, trong lòng cô đã rất cảm kích, huống hồ bà nội không phải chịu giày vò đã là may mắn lắm rồi.
Bà nội ở trên giường khẽ cựa mình, cô bé lập tức thay đổi sang khuôn mặt vui vẻ: “Bà nội, bà tỉnh rồi ạ?”
Bà nội khẽ mở mắt, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Cô bé biết bà nội đang gọi mình.
Bà nội dần dần có tinh thần.
Tiểu cô nương vội vã xuống giường, bưng dâu tây mình đã rửa sạch đến cho bà.
Bà nội cố gắng duỗi tay ra, thế nhưng lại lấy một quả, sau đó dùng sức đưa tay vươn tới trước mặt tiểu cô nương.
Cô bé tiến lại gần, cắn một miếng nhỏ, sau đó khoa trương ồ lên: "Ngon quá! Bà nếm thử đi!”
Bà nội mỉm cười.
Cô bé nhận lấy một nửa quả dâu tay đưa tới miệng bà nội, bà nội há miệng, ra sức cắn một miếng, nước trái cây tuôn ra thấm vào môi lưỡi của bà.
Từ sau khi hôn mê bà đã không còn vị giác, trong miệng chỉ còn sót lại vị đắng của thuốc, nhưng lúc này bà lại nếm được vị ngọt như có kỳ tích.
Trong vị đắng loáng thoáng mang theo một chút ngọt ngào.
Giống như cuộc sống của cháu gái bà.
Khóe mắt bà nội chảy nước mắt, bà cố gắng đưa tay về phía đĩa hoa quả, dùng sức kéo nó về phía cháu gái.
Cháu ngoan, vị đắng của hôm nay, tương lai nhất định sẽ ngọt, cháu ngoan của bà…
“Cháu ngoan của bà.” Sau khi lưu lại vài câu yếu ớt, bà nội dựa vào bên giường, nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi không còn hô hấp.
Nhiệt độ cơ thể bà nội từ từ tiêu tán.
Tiểu cô nương nằm úp xuống, dán mặt vào cánh tay quen thuộc, nhiệt độ còn sót lại trên người bà tựa như cái ôm ấm áp hằng đêm.
Người duy nhất trên thế giới yêu cô bé cũng đã biến mất.
Hậu sự của bà nội làm rất nhanh, bà con của bọn họ rất nhiều, nhưng tất cả đều là lòng lang dạ sói.
Tiểu cô nương cũng không thông báo cho bọn họ, thoải mái tiêu tiền, chọn mộ địa và quan tài tốt nhất, mạnh mẽ dập đầu trước mộ phần, xử lý vô cùng thỏa đáng, cũng không hề khiến các bác sĩ quan tâm cô bé phải nhọc lòng lo lắng.
Tiểu cô nương tự mình làm xong thủ tục xuất viện, còn một vài chiếc chăn cũ không thu dọn.
Bệnh viện đã quyên góp tiền cho cô bé, đợi ngày hôm sau cô bé đến bệnh viện lấy chăn thì sẽ đưa cho cô bé.
Nhưng cô bé không bao giờ đến nữa.
Ông chủ cửa hàng trái cây hôm đó chỉ mang mười quả dâu tây về nhà, cũng dỗ dành vợ vui vẻ. Vợ hắn tấm lòng lương thiện, lúc mang thai lại thích khóc, hắn không dám đem chuyện này nói cho vợ nghe.
Hai ngày sau, ông chủ mở cửa hàng, thấy trước cửa có một viên gạch vuông màu đỏ, phía dưới là một tờ tiền mệnh giá lớn.
Chủ quầy hàng nghi ngờ nhặt lên, nhìn thấy góc tờ tiền dùng bút chì vẽ một quả dâu tây nhỏ.
Đến giữa trưa trong lòng chủ quầy hàng vẫn không yên, nhờ cửa hàng bên cạnh trông giúp quầy hàng liền chạy tới bệnh viện.
Hắn muốn hỏi cô bé hiện tại thế nào rồi, bà nội cô bé vẫn còn không.
Chủ quầy hàng tìm được một y tá, cố gắng miêu tả cô bé kia, sợ nói không rõ ràng không thể hỏi thăm được tung tích cô bé.
May thay cô bé còn có bà nội.
Nhưng sau này phải làm sao đây.
Cô bé bận rộn xong thì vội vàng chạy vào phòng bệnh.
Bà nội còn chưa tỉnh, cô bé ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nắm tay bà nội.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc cúi xuống.
Cảm giác ấm áp này đã hơn ba mươi năm rồi cô mới cảm nhận lại được, thế nhưng lại sắp mất đi.
Cô còn nhớ rõ kiếp trước cha mẹ qua đời, dì cả dì hai và bác cả thấy cô còn nhỏ không biết gì liền lừa đem cô cho người khác nhận nuôi, sau đó lập tức cướp đi khoản tiền bồi thường kia.
Cuối cùng cô được bà nội đón về.
Thế nhưng theo thời gian sức khỏe bà nội dần không còn tốt, không có tiền chữa trị. Chỉ có thể nhìn bà nội suy nhược đi từng ngày, cuối cùng thống khổ qua đời trong căn nhà dột nát.
Kiếp này cô không thể cứu được cha mẹ, nhưng đã bảo vệ được khoản tiền bồi thường kia, chăm sóc cho bà nội thật tốt, không để bà gặp phải bệnh tật hay tai ương gì. Nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi.
Cô bé hiểu rằng sinh lão bệnh tử không thể làm trái.
Có được bà nội bầu bạn và yêu thương trong suốt khoảng thời gian qua, trong lòng cô đã rất cảm kích, huống hồ bà nội không phải chịu giày vò đã là may mắn lắm rồi.
Bà nội ở trên giường khẽ cựa mình, cô bé lập tức thay đổi sang khuôn mặt vui vẻ: “Bà nội, bà tỉnh rồi ạ?”
Bà nội khẽ mở mắt, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Cô bé biết bà nội đang gọi mình.
Bà nội dần dần có tinh thần.
Tiểu cô nương vội vã xuống giường, bưng dâu tây mình đã rửa sạch đến cho bà.
Bà nội cố gắng duỗi tay ra, thế nhưng lại lấy một quả, sau đó dùng sức đưa tay vươn tới trước mặt tiểu cô nương.
Cô bé tiến lại gần, cắn một miếng nhỏ, sau đó khoa trương ồ lên: "Ngon quá! Bà nếm thử đi!”
Bà nội mỉm cười.
Cô bé nhận lấy một nửa quả dâu tay đưa tới miệng bà nội, bà nội há miệng, ra sức cắn một miếng, nước trái cây tuôn ra thấm vào môi lưỡi của bà.
Từ sau khi hôn mê bà đã không còn vị giác, trong miệng chỉ còn sót lại vị đắng của thuốc, nhưng lúc này bà lại nếm được vị ngọt như có kỳ tích.
Trong vị đắng loáng thoáng mang theo một chút ngọt ngào.
Giống như cuộc sống của cháu gái bà.
Khóe mắt bà nội chảy nước mắt, bà cố gắng đưa tay về phía đĩa hoa quả, dùng sức kéo nó về phía cháu gái.
Cháu ngoan, vị đắng của hôm nay, tương lai nhất định sẽ ngọt, cháu ngoan của bà…
“Cháu ngoan của bà.” Sau khi lưu lại vài câu yếu ớt, bà nội dựa vào bên giường, nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi không còn hô hấp.
Nhiệt độ cơ thể bà nội từ từ tiêu tán.
Tiểu cô nương nằm úp xuống, dán mặt vào cánh tay quen thuộc, nhiệt độ còn sót lại trên người bà tựa như cái ôm ấm áp hằng đêm.
Người duy nhất trên thế giới yêu cô bé cũng đã biến mất.
Hậu sự của bà nội làm rất nhanh, bà con của bọn họ rất nhiều, nhưng tất cả đều là lòng lang dạ sói.
Tiểu cô nương cũng không thông báo cho bọn họ, thoải mái tiêu tiền, chọn mộ địa và quan tài tốt nhất, mạnh mẽ dập đầu trước mộ phần, xử lý vô cùng thỏa đáng, cũng không hề khiến các bác sĩ quan tâm cô bé phải nhọc lòng lo lắng.
Tiểu cô nương tự mình làm xong thủ tục xuất viện, còn một vài chiếc chăn cũ không thu dọn.
Bệnh viện đã quyên góp tiền cho cô bé, đợi ngày hôm sau cô bé đến bệnh viện lấy chăn thì sẽ đưa cho cô bé.
Nhưng cô bé không bao giờ đến nữa.
Ông chủ cửa hàng trái cây hôm đó chỉ mang mười quả dâu tây về nhà, cũng dỗ dành vợ vui vẻ. Vợ hắn tấm lòng lương thiện, lúc mang thai lại thích khóc, hắn không dám đem chuyện này nói cho vợ nghe.
Hai ngày sau, ông chủ mở cửa hàng, thấy trước cửa có một viên gạch vuông màu đỏ, phía dưới là một tờ tiền mệnh giá lớn.
Chủ quầy hàng nghi ngờ nhặt lên, nhìn thấy góc tờ tiền dùng bút chì vẽ một quả dâu tây nhỏ.
Đến giữa trưa trong lòng chủ quầy hàng vẫn không yên, nhờ cửa hàng bên cạnh trông giúp quầy hàng liền chạy tới bệnh viện.
Hắn muốn hỏi cô bé hiện tại thế nào rồi, bà nội cô bé vẫn còn không.
Chủ quầy hàng tìm được một y tá, cố gắng miêu tả cô bé kia, sợ nói không rõ ràng không thể hỏi thăm được tung tích cô bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.