Chương 3:
Mạch Điền Tuyết Nhân
25/06/2023
Không nghĩ tới vừa nhắc đến một cô bé năm sáu tuổi chăm sóc bà nội thì y tá lập tức nói biết.
“Bà nội cô bé chết rồi, cô bé trả tiền thuốc men xong liền không thấy đâu nữa.” Y tá thở dài: “Chúng tôi đã quyên góp tiền nhưng không tìm được con bé.”
“Con bé có ở nhà không?” Chủ quầy hàng hỏi.
“Chúng tôi có tới tìm nhưng nhà con bé và nhà bà nội nó đều bị dì cả và bác cả chiếm rồi, bọn họ vừa nghe tới tìm con bé liền nói không thấy, ra sức đuổi chúng tôi ra ngoài.”
Chủ quầy hàng nghe thế khó chịu: “Con bé nhỏ như vậy, lại còn ngoan ngoãn, sau này phải làm sao?”
“Bác sĩ, chỗ của mọi người có ảnh con bé hay không, chúng tôi làm ăn ở đây cũng có quen biết vài người, dán thông báo tìm người rồi đi khắp nơi tìm kiếm, xem thử có thể tìm được con bé hay không?”
“Nếu được vậy thì tốt quá!” Y tá vui vẻ, quay đầu tìm một lúc: “Tôi nhớ bác sĩ Triệu trước đó có mua một cái máy ảnh mới, có chụp cho cô bé và bà nội nó một tấm hình!”
Chủ quầy hàng đi theo y tá: “Tốt quá, à đúng rồi, tên cô bé là gì?”
"Phan Kính."
Thông báo tìm người ở huyện Song Thành dán đầy các trụ điện, nhưng bé gái Phan Kính sáu tuổi đã tự mình đi lên thành phố.
Cô từng sống qua một đời, đã từng làm đại minh tinh hào quang rực rỡ, đã từng hưởng thụ vinh hoa phú quý, cũng đã từng phải nếm chịu đắng cay, chung quy lại vẫn là một đời khổ sở.
Đến cuối cùng đều là cát bụi.
Trước khi chết cô mới hiểu ra, thứ mình khao khát cũng chỉ là niềm hạnh phúc khi cha mẹ và bà nội còn sống.
Bây giờ thì không còn nữa.
Cô sống lại kiếp này cũng không cần phải lặp lại vết xe đổ. Nếu không thể thay đổi bất hạnh của chính mình, chi bằng thay đổi bất hạnh của người khác.
Kiếp trước cô bị nhà sản xuất lòng dạ hiểm độc tìm được, chưa vị thành niên đã phải lên bàn tiếp rượu, chịu không ít khổ cực. Kiếp này cô sẽ đi theo con đường của riêng mình, đồng thời giúp đỡ người khác càng nhiều càng tốt.
Điểm đến của cô là thủ đô.
Nhưng trước hết cô phải đi lên thành phố. Bởi vì cô nhớ trong khoảng thời gian này trong thành phố đã xảy ra một thảm kịch.
Phan Kính im lặng ngồi co ro ở ghế lái phụ, hô hấp nhẹ như một con mèo con mới sinh.
Trình Lương trong tay cầm vô lăng, nghiêm túc nhìn đường.
Đoạn đường này là đường núi quanh co, nguy hiểm rất lớn, xe tải vốn không nhiều lắm, tài xế nguyện ý chạy đoạn đường núi này càng hiếm thấy.
Trình Lương thích chạy đoạn đường này, cũng đã nói trước với mấy ông chủ để hắn thuờng xuyên chạy ở đây, mặc dù kiếm không được nhiều tiền nhưng cũng có thu nhập ổn định.
Hôm nay trong lúc hắn đang lên đèo thì gặp một cô bé rất kỳ lạ.
Trên đèo có một cô bé mặc áo hồng phấn đứng lẻ loi một mình, cực kỳ đáng sợ.
Khi đó Trình Lương hốt hoảng, tốc độ xe cũng chậm lại, cũng thấy rõ được tấm biển trong tay cô bé: "Chú Trình Lương, cháu muốn đi lên thành phố. ”
Trình Lương cả kinh, chân đạp mạnh phanh, gọi cô bé lên xe.
Trình Lương chờ tiểu cô nương lên xe, nhìn vóc dáng cô bé nhỏ nhắn, bị đông lạnh đến run rẩy, còn chưa hỏi cô bé vì sao biết hắn tên là Trình Lương đã nhịn không được trách cứ: "Cháu bé, sao cháu lại đứng đó một mình, nguy hiểm lắm! ”
Cô bé chà xát tay: "Cháu đã hỏi thăm bà Vương nằm cùng phòng bệnh với bà nội cháu, bà nói trong thôn có một thanh niên chạy xe tải, một tuần chạy một chuyến lên thành phố. Cháu đã ghi lại biển số xe của chú, nên đứng đây đặc biệt chờ chú đến.”
Trình Lương hơi yên tâm: "Có phải cháu giận dỗi với người nhà hay không, để chú chở cháu về.”
Phan Kính lắc đầu, lấy mấy tờ giấy từ trong ba lô ra: "Cháu không về nhà đâu chú Trình, cháu muốn đi lên thành phố. ”
Trình Lương nhận lấy mấy tờ giấy kia.
Giấy chứng tử.
Cả gia đình đã chết.
Trình Lương không nói gì nữa, giúp Phan Kính kéo dây an toàn liền khởi động xe xuất phát.
Trình Lương nghĩ đứa bé nhỏ như vậy một mực đòi lên thành phố, nhất định là bởi vì nơi đó còn có họ hàng.
Nhưng người họ hàng này xa xôi như vậy cũng không chịu đi đón cô bé, không chừng không muốn thật lòng nuôi nấng.
Trình Lương dặn dò cô bé: “Đến thành phố cháu đi chuyển hàng với chú trước, không xa đâu. Sau đó chú đưa cháu đến nhà họ hàng, chúng ta đi mua chút bánh ngọt, coi như bày tỏ chút thành ý, cháu cứ nói chú là hàng xóm cũ của cháu, sau này chú sẽ thường xuyên đến thăm cháu.”
Phan Kính không tiện biện giải, không đành lòng từ chối tấm lòng tốt này, nhưng lại cảm thấy lừa gạt người ta thì không hay, bèn giả vờ ngủ thiếp đi.
Trình Lương nói một hồi vẫn không có được câu trả lời, quay đầu nhìn, tiểu cô nương đã ngủ ngon.
“Bà nội cô bé chết rồi, cô bé trả tiền thuốc men xong liền không thấy đâu nữa.” Y tá thở dài: “Chúng tôi đã quyên góp tiền nhưng không tìm được con bé.”
“Con bé có ở nhà không?” Chủ quầy hàng hỏi.
“Chúng tôi có tới tìm nhưng nhà con bé và nhà bà nội nó đều bị dì cả và bác cả chiếm rồi, bọn họ vừa nghe tới tìm con bé liền nói không thấy, ra sức đuổi chúng tôi ra ngoài.”
Chủ quầy hàng nghe thế khó chịu: “Con bé nhỏ như vậy, lại còn ngoan ngoãn, sau này phải làm sao?”
“Bác sĩ, chỗ của mọi người có ảnh con bé hay không, chúng tôi làm ăn ở đây cũng có quen biết vài người, dán thông báo tìm người rồi đi khắp nơi tìm kiếm, xem thử có thể tìm được con bé hay không?”
“Nếu được vậy thì tốt quá!” Y tá vui vẻ, quay đầu tìm một lúc: “Tôi nhớ bác sĩ Triệu trước đó có mua một cái máy ảnh mới, có chụp cho cô bé và bà nội nó một tấm hình!”
Chủ quầy hàng đi theo y tá: “Tốt quá, à đúng rồi, tên cô bé là gì?”
"Phan Kính."
Thông báo tìm người ở huyện Song Thành dán đầy các trụ điện, nhưng bé gái Phan Kính sáu tuổi đã tự mình đi lên thành phố.
Cô từng sống qua một đời, đã từng làm đại minh tinh hào quang rực rỡ, đã từng hưởng thụ vinh hoa phú quý, cũng đã từng phải nếm chịu đắng cay, chung quy lại vẫn là một đời khổ sở.
Đến cuối cùng đều là cát bụi.
Trước khi chết cô mới hiểu ra, thứ mình khao khát cũng chỉ là niềm hạnh phúc khi cha mẹ và bà nội còn sống.
Bây giờ thì không còn nữa.
Cô sống lại kiếp này cũng không cần phải lặp lại vết xe đổ. Nếu không thể thay đổi bất hạnh của chính mình, chi bằng thay đổi bất hạnh của người khác.
Kiếp trước cô bị nhà sản xuất lòng dạ hiểm độc tìm được, chưa vị thành niên đã phải lên bàn tiếp rượu, chịu không ít khổ cực. Kiếp này cô sẽ đi theo con đường của riêng mình, đồng thời giúp đỡ người khác càng nhiều càng tốt.
Điểm đến của cô là thủ đô.
Nhưng trước hết cô phải đi lên thành phố. Bởi vì cô nhớ trong khoảng thời gian này trong thành phố đã xảy ra một thảm kịch.
Phan Kính im lặng ngồi co ro ở ghế lái phụ, hô hấp nhẹ như một con mèo con mới sinh.
Trình Lương trong tay cầm vô lăng, nghiêm túc nhìn đường.
Đoạn đường này là đường núi quanh co, nguy hiểm rất lớn, xe tải vốn không nhiều lắm, tài xế nguyện ý chạy đoạn đường núi này càng hiếm thấy.
Trình Lương thích chạy đoạn đường này, cũng đã nói trước với mấy ông chủ để hắn thuờng xuyên chạy ở đây, mặc dù kiếm không được nhiều tiền nhưng cũng có thu nhập ổn định.
Hôm nay trong lúc hắn đang lên đèo thì gặp một cô bé rất kỳ lạ.
Trên đèo có một cô bé mặc áo hồng phấn đứng lẻ loi một mình, cực kỳ đáng sợ.
Khi đó Trình Lương hốt hoảng, tốc độ xe cũng chậm lại, cũng thấy rõ được tấm biển trong tay cô bé: "Chú Trình Lương, cháu muốn đi lên thành phố. ”
Trình Lương cả kinh, chân đạp mạnh phanh, gọi cô bé lên xe.
Trình Lương chờ tiểu cô nương lên xe, nhìn vóc dáng cô bé nhỏ nhắn, bị đông lạnh đến run rẩy, còn chưa hỏi cô bé vì sao biết hắn tên là Trình Lương đã nhịn không được trách cứ: "Cháu bé, sao cháu lại đứng đó một mình, nguy hiểm lắm! ”
Cô bé chà xát tay: "Cháu đã hỏi thăm bà Vương nằm cùng phòng bệnh với bà nội cháu, bà nói trong thôn có một thanh niên chạy xe tải, một tuần chạy một chuyến lên thành phố. Cháu đã ghi lại biển số xe của chú, nên đứng đây đặc biệt chờ chú đến.”
Trình Lương hơi yên tâm: "Có phải cháu giận dỗi với người nhà hay không, để chú chở cháu về.”
Phan Kính lắc đầu, lấy mấy tờ giấy từ trong ba lô ra: "Cháu không về nhà đâu chú Trình, cháu muốn đi lên thành phố. ”
Trình Lương nhận lấy mấy tờ giấy kia.
Giấy chứng tử.
Cả gia đình đã chết.
Trình Lương không nói gì nữa, giúp Phan Kính kéo dây an toàn liền khởi động xe xuất phát.
Trình Lương nghĩ đứa bé nhỏ như vậy một mực đòi lên thành phố, nhất định là bởi vì nơi đó còn có họ hàng.
Nhưng người họ hàng này xa xôi như vậy cũng không chịu đi đón cô bé, không chừng không muốn thật lòng nuôi nấng.
Trình Lương dặn dò cô bé: “Đến thành phố cháu đi chuyển hàng với chú trước, không xa đâu. Sau đó chú đưa cháu đến nhà họ hàng, chúng ta đi mua chút bánh ngọt, coi như bày tỏ chút thành ý, cháu cứ nói chú là hàng xóm cũ của cháu, sau này chú sẽ thường xuyên đến thăm cháu.”
Phan Kính không tiện biện giải, không đành lòng từ chối tấm lòng tốt này, nhưng lại cảm thấy lừa gạt người ta thì không hay, bèn giả vờ ngủ thiếp đi.
Trình Lương nói một hồi vẫn không có được câu trả lời, quay đầu nhìn, tiểu cô nương đã ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.