Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 260: Sáng Thế Thần Kiếm.

Thiên Ma

21/08/2022

Hàn Vũ Thiên một quyền mang theo ngũ sắc hỏa diễm vỗ xuống ma trận, nhưng chưa đến nơi đã bị một thân ảnh áo bào đen ngăn lại, hai chưởng chạm nhau liền tạo ra ba động kinh người đánh bay cả hai ra ngoài.

Hàn Vũ Thiên nhìn lại thì là một lão đầu mặc hắc bào với đầu tóc trắng xóa, nếu người khác nhìn vào sẽ tưởng đây là nhân tộc.

"Tu vi Chuẩn Tổ sắp đột phá Đạo Tổ, ngươi so với Cốt Long Ma Viêm cũng không thua kém."

Lão già vuốt chòm râu dài của mình cười nói:

"Lão phu là ma vương Đạo Ma Ám Vân, so với tên Cốt Long còn lợi hại hơn rất nhiều, ngươi chớ có so sánh khập khiển như vậy."

Hàn Vũ Thiên một tay đặt sau lưng, tay còn thì chơi đùa với ngọn lửa ngũ sắc cười nói:

"Chỉ là một đạo phân thân mà dám phách lối, Cốt Long Ma Viêm nhân phẩm có khi còn cao hơn ngươi ấy chứ."

Đạo Ma Ám Vân thì cười nói:

"Cốt Long Ma Viêm là bị người đánh lui, còn lão phu thì ngược lại sẽ là người giết ngươi."

Hàn Vũ Thiên nhướng mày rồi lại cười lớn nói:

"Bằng vào một ma đầu mà muốn giết bổn tọa."

Hắn vung tay một đạo hỏa diễm bạch sắc lao tới, Đạo Ma Ám Vân cũng vung tay đánh ra một đạo ma khí.

Tuy hỏa diễm kia có khắc chế đối với hắc vân, nhưng thực lực chênh lệch cũng làm cho một điểm khắc chế này vô hình chung bị tiêu tan.

"Đạo Ma Thánh Vực."

Đạo Ma Ám Vân bùng nổ khí vực bao phủ một ngàn năm trăm dặm, ma khí cuồng cuộn như sóng dữ lại mang theo đại đạo hắc ám liên tục xoay chuyển.

"Thiên Dương Thánh Quang Vực."

Từ trong bóng tối sâu thẩm lại hiện ra màu vàng chói sáng chiếu rọi thiên địa, một vần thái dương xuất hiện lập tức xua tan ma khí và đại đạo hắc ám, ngay cả khí vực cũng bị khóa chặt bất luận dùng biện pháp nào cũng không thể hóa giải.

"Phong Cấm Vạn Vực, ngươi đúng thật là Vạn Niên Cung Chủ, xem ra lão phu cần phải nghiêm túc rồi."

Đạo Ma Ám Vân bàn tay nắm vào không gian từ từ kéo ra một cái chuôi, chuôi binh khí kia vừa hiện liền có ma khí cuồng cuộn lần nữa xuất hiện, mà thái dương phía trên lại không thể xua tan nó.

Binh khí kia đã được kéo đến giữa thân thì ma khí lại càng dữ dội vài phần, ma tộc xung quanh cũng trở nên hung ác tột cùng, lưỡi vũ khí cuối cùng đã lộ diện, chính là một thanh chiến kích năm đầu.

Đây chính là thần khí Ngũ Ma Ám Kích của Đạo Ma Ám Vân, Hàn Vũ Thiên thì híp mắt lại quan sát nói:

"Tạo ra một bản mô phỏng của thần khí, cái giá phải trả e là cũng không hề nhỏ, ngươi làm cho bản cung chủ cũng phải nghiêm túc rồi."

Xung quanh không gian hỏa diễm lại bắt đầu xuất hiện khí tức sắc bén, kiếm ý bay múa khắp nơi làm cho đất đá hiện ra vô số vết cắt.

"Kiếm Vực?"

Ma Đạo Ám Vân cũng là có một chút bất ngờ khi Hàn Vũ Thiên lại có thể mở ra Kiếm Vực, ở trên Thiên cũng chỉ có ba người sở hữu được Kiếm Vực, hai trong ba kẻ lại thuộc về yêu tộc cường giả cấp bậc Bán Thần, có thể so chiêu ngang với một vị Thần Cảnh tầng 1.

Một vị cuối cùng kia lại thuộc nhân tộc, mà người này thần bí khó mà nắm bắt được lai lịch, ngay cả những thế lực lớn như Thiên Thần Điện cũng không thể chiêu mộ được vị kia, chỉ nghe qua tên hắn Kiếm Thần Bất Nhân Hán, qua lời kể của các vị Thần Cảnh vô tình chạm mặt hắn và may mắn sống sót, bởi Kiếm Thần xuất thủ Thần cũng phải bỏ mạng, những vị thoát được thường là cao tầng quan trọng của tứ đại thế lực, trên thân đầy rẩy bí pháp chạy trốn.

"Ngươi so với ba vị Kiếm Vực mà lão phu được nghe qua hay chứng kiến thì có thể xem là tạm được."

Đạo Ma Ám Vân có chút khen ngợi nói, Hàn Vũ Thiên ngón tay hơi điểm lại thấy thiên địa hiện ra ngàn vạn thanh kiếm.

"Vạn Kiếm Quy Nhất." — QUẢNG CÁO —

Trường kiếm kết hợp tạo thành cự kiếm che trời, Hàn Vũ Thiên ngón tay hạ xuống thì cự kiếm lập tức chém xuống, thái dương phía trên lập tức gia trì thêm thiên dương chi hỏa lên lưỡi kiếm.

"Ma Đạo Xuyên Tâm Phá."

Ma Đạo Ám Vân cầm lấy thanh Ngũ Ma Ám Kích lao thẳng đến cự kiếm, ngũ kích bộc phát ma lực chạm vào lưỡi kiếm liền nổ ầm ầm tạo thành động đất.

Ma tộc vốn hung ác lại bị dính phải dư âm trên hơn vài vạn, ma tướng ý thức được trận chiến trước mắt không có đơn giản, lập tức hiệu triệu ma tộc rời xa khỏi đây.

"Kiếm của ngươi cứng thật, nhưng so với thần khí thì kém quá xa."

Ma Đạo Ám Vân dùng lực đẩy mạnh làm cho cự kiếm xuất hiện vết nứt, Hàn Vũ Thiên búng tay lại thấy vạn thanh trường kiếm hiện ra.

"Vạn Kiếm Triều Thánh."

Từng thanh trường kiếm sắc bén phóng xuống như mưa nhắm tới lão già phía dưới, Đạo Ma Ám Vân cau mày thôi động lực lượng càng thêm cường đại phá vỡ cự kiếm, sau đó cùng với vạn kiếm tiến hành chống đỡ.

Hàn Vũ Thiên ngón tay điểm lên hư không liền thấy không gian rung lắc dữ dội, từ trong không gian lại chui ra một tòa cung điện to lớn trông như một thanh kiếm.



Hai ngón tay hắn hơi vuốt nhẹ ở mặt trái liền thấy Đạo Nhãn Kiếm Ý xuất hiện, con ngươi có hình thanh kiếm sắc bén, Kiếm Tâm cũng giữa hai lông mày hiện ra chiếu rọi khí tức sắc bén.

Đạo Ma Ám Vân vừa phá xong đợt công kích cuối cùng của vạn kiếm thì trừng lớn mắt nhìn tòa kiếm điện kia, đôi mắt tràn đầy rung động và sợ hãi trước kiếm điện.

"Trang Viên Hồ Điệp trở về, Thất Bảo Thần Cung không rõ tung tích, Đao Hải Thần Sơn cũng biệt tâm, Sáng Thế Kiếm Cung vậy mà rơi vào tay của một kẻ ở phế địa."

Ma Đạo Ám Vân là một ma vương cũng có thấy quá bốn đại thế lực bên trong Thiên Thần Điện, so với Ma Phong Sơn của bọn họ còn vượt qua mấy cái đẳng cấp.

Sáng Thế Kiếm Cung không nói là tu vi cao nhất trong tứ thần, nhưng là kẻ có thực lực chân chính mạnh nhất, kiếm ra khỏi vỏ cũng là lúc máu tươi đầy trời, không ít thần linh ở trận thượng cổ thần chiến chết trong tay Sáng Thế Kiếm Cung kia.

"Truyền thừa thần linh mà lại đạt tới cấp độ này?"

Hàn Vũ Thiên cũng không ngờ được thứ mà phụ thân truyền thụ lại, chính là truyền thừa của một vị Thần Hoàng nhân tộc.

Hắn nhấc tay liền thấy cung điện hình kiếm phía trên lập lòe bắt đầu lột xác hóa thành cự kiếm chân chính, nó bộc phát ra thần uy làm cho thiên địa thuần phục, một thanh thần khí cứ vậy mà bị cởi bỏ phong ấn.

"Sáng Thế Thần Kiếm?"

Ma Đạo Ám Vân cuối cùng phát giác được nguy cơ trùng trùng lập tức thôi động Ngũ Ma Ám Kích bộc phát ra một tia thần uy ẩn chứa bên trong.

"Ma Đạo Tái Thế, Ám Vân Phá Thiên!"

Cơ thể hắn hóa thành hắc khí nắm lấy binh khí cũng đã sớm bị màu đen tĩnh mịch bao trùm, thân hình chớp động nhắm tới Hàn Vũ Thiên bên đó.

Hàn Vũ Thiên cau mày cũng toàn lực thúc đẩy thần kiếm trảm xuống, thần kiếm cùng với ma kích va chạm tạo thành một luồng chấn động trải dài ngàn vạn dặm làm cho biên giới Nam Cương và Phụng Đình cũng có thể cảm nhận được rung chấn.

"Chuyện gì?"

Hàn Vũ Thanh đang cùng với hai tên ma tướng tu vi đại viên mãn giao thủ thì nhìn về cơn chấn động, chỉ một tia gợn sóng quét qua đủ làm cho bọn họ cảm thấy bản thân có thể bị giết ngàn vạn lần, nếu trực tiếp đón lấy công kích.

"Thần kiếm, nhưng lại không thể bộc phát ra một tia thần khí, không khác nào một thanh sắt lớn, chịu chết đi tiểu tử."

Ma Đạo Ám Vân dốc hết toàn bộ ý đồ đánh bay thần kiếm, nhưng Hàn Vũ Thiên đứng ở chuôi cự kiếm bàn tay thôi động ba đoàn quang sắc, hắc, bạch và kim.

Hàn Vũ Thiên gồng hết sức vào tay phải nắm lấy chuôi kiếm khổng lồ, hướng mũi kiếm tới Ma Đạo Ám Vân.

"Một phàm nhân lại dám nâng kiếm của thần, ngươi đúng là không sợ chết."

Ma Đạo Ám Vân cắn đầu lưỡi phun một ngụm máu lên Ngũ Ma Ám Kích làm cho nó bộc phát thần uy. — QUẢNG CÁO —

Sáng Thế Thần Kiếm được ba đoàn hào quang vây quanh, sau đó hội tụ tại mũi kiếm dung hợp thành hồng quang, bắn thẳng xuống phía dưới.

"Uy Quốc!"

Hồng quang bắn ra mang theo sức mạnh hỗn loạn của ba loại khí tức khác nhau, đây chính là Hàn Vũ Thiên miễn cưỡng dung hợp bọn chúng lại, tạo thành tuyệt kỹ Uy Quốc có thể phá vỡ đại đạo quy tắc, phá vỡ thần uy, phá vỡ thiên địa.

Ma Đạo Ám Vân cùng với hồng quang va chạm lập tức bị chấn thành tro bụi tiêu tán bên trong hồng quang, hồng quang còn hướng xuống ma trận trực tiếp phá vỡ nó.

Hàn Vũ Thiên đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn rồi nhìn ống tay áo bên phải đã sớm bị tan rã, xương cốt tay phải gãy vụn, da thịt lại trộn lẫn cùng với máu tươi.

Chạm vào thần khí còn miễn cưỡng gia trì thêm vô thần chi lực không hoàn chỉnh, khiến cho Hàn Vũ Thiên hao tổn hơn nửa pháp lực và gãy đi tay phải không thể nào khôi phục, trừ khi ngươi tìm được diệu dược cấp độ Chuẩn Đạo.

Hàn Vũ Thiên nhìn lấy tay phải nâng trường kiếm trực tiếp chém đứt nó đi, dùng băng hàn để ngăn miệng vết thương rỉ máu, hắn nhìn xuống ma trận bị phá hủy lại dùng Trọng Trấn Chuông lắc vài cái.

Một cổ thần uy bộc phát lập tức chui ra hư ảnh khổng lồ của Đông Thăng, Đông Thăng nhìn Hàn Vũ Thiên thở phào nói:

"Ngươi tới cũng thật đúng lúc, ta cũng chỉ còn một canh giờ tồn tại, nếu phá hủy ma trận chậm một chút e là Hoàn Thi Quốc thật sự sẽ bị diệt, đám ma tộc này lại có chuẩn bị mà đến, phong ấn ta rồi từ từ dùng ma khí để bào mòn thời gian tồn tại."

Hàn Vũ Thiên sắc mặt tiều tụy nói:

"Có thể biết được vị trí của những tàn hồn thần linh lưu lại cũng chỉ một người nắm rõ."

Hắn nhớ tới ma nữ Lam Huyền đã từng nhắc tới việc bản thân đã trùng sinh vài lần, còn dùng Ma Luân Kiếp đi khắp nơi trong phế địa, hiển nhiên trong thời gian đó nàng đã tìm ra được không ít truyền thừa thần linh còn ẩn tàn ở trong.

Tuy năm đó Thiên hạ lệnh thu hồi toàn bộ truyền thừa ở phế địa, nhưng vẫn có một số thần linh âm thầm để lại một vài thứ, chính là không muốn hậu đại của mình một ngày nào đó có thể phi thăng trở về Thiên Vực.

"Lam Huyền..."

Hàn Vũ Thiên nhìn về phía hắc khí đang tán loạn vì không có ai điều khiển, kẻ nắm giữ quyền điều khiển ma khí là Ma Đạo Ám Vân đã chết.

"Hàn Vũ Thiên, lão phu lại mượn ngươi Trọng Chấn Chuông lần nữa."

Đông Thăng thấy tràn cảnh ma khí ngập trời cũng không nhịn được muốn xuất thủ, Hàn Vũ Thiên lại xua tay cười nói:

"Tiền bối chỉ cần xuất thủ giết hết đám ma tộc là được, về phần ma khí phía trên vãn bối có cách giải quyết."



Đông Thăng nhẹ gật đầu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lão ta nâng tay điểm lên trời đêm phía trên tạo ra cảnh tượng toàn bộ bầu trời Hoàn Thi Quốc xuất hiện từng tia quang minh.

"Thiên Tinh Vạn Kiếm."

Theo tay Đông Thăng tàn hồn hạ xuống thì vạn vạn thanh kiếm giáng xuống chém giết rất nhiều ma tộc, bất luận tu vi cường đại đến mấy cũng không chịu nổi nhất kích.

Hàn Vũ Thanh thấy kiếm ý dày đặc như vậy cũng không có tiếp tục giao thủ với hai ma tướng, mà xoay người rời khỏi bỏ lại hai ma tướng đang ngơ ngác.

Đến lúc phát giác được phía trên có điều kì quái thì kiếm đã giáng xuống, hai ma tướng bỏ mạng không thể kháng cự, Hàn Vũ Thiên thấy cảnh này cũng chỉ là hơi ngẫm nghĩ, Đông Thăng cũng chỉ là một thần linh bình thường đã có thể xuất ra công kích phạm vị lớn mức này, đổi lại là hắn ở cấp độ thần cảnh dùng ra một đòn lưu tinh, e là đừng nói đến tiểu lục địa này, những hòn đảo gần đó cũng phải hứng chịu đại họa.

Hàn Vũ Thiên ngồi ở một bức tường phế tích gần đó ngẩn đầu nhìn kiếm quang liên tục chém giết ma tộc.

"Tới lượt ta rồi."

Tay trái Hàn Vũ Thiên để ở trước ngực bộc phát ra ma khí cuồng cuộn gia thân, hắn toàn thân bị ma khí bao trùm hóa thành ma thể.

"Ma Phệ."

Ngực của hắn tách ngang mở ra một cái miệng há to hút lấy vô tận ma khí trên trời, hình dáng ma phệ chính là có thể thôn phệ vạn ma vạn pháp, nhưng điểm yếu của nó chính là đứng bất động một chỗ.

"Ngươi..." — QUẢNG CÁO —

Đông Thăng thấy Hàn Vũ Thiên biến thành bộ dáng như vậy thì kinh ngạc không thôi, lão ta muốn xuất thủ thì Hàn Vũ Thiên vội vàng nói:

"Tiền bối, đây chỉ là hình thái công pháp mà vãn bối tu luyện, không phải ma tộc hại người."

Đông Thăng cau mày đấu tranh hồi lâu cũng lựa chọn tin tưởng Hàn Vũ Thiên mà không động thủ.

"Đến đây với ta, đám oán linh kia."

Cái miệng kia rống lớn hấp thụ đi toàn bộ linh hồn của hơn mấy trăm vạn thi thể ma tộc khắp Hoàn Thi Quốc, bọn chúng hội tụ về lại ngưng tụ ra một nửa viên Ám Dạ Minh Châu.

Hoàn Thi Quốc bầu không khí đã trở nên trong lành như lúc ban đầu, nhưng phế tích và xác chết của nhân tộc vẫn là rải rác khắp nơi.

"Tiền bối, ta có một bất ngờ cho ngươi."

Hàn Vũ Thiên phất tay từng đạo kén nước từ trong không gian xuất hiện, kén nước vỡ ra liền là toàn bộ người của Đông gia.

Đông Hàn Côn cau mày nhìn xung quanh đã sớm hóa thành bình địa, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Đông Thăng, ngươi xem thử đây có phải tộc nhân của mình?"

Đông Thăng kinh ngạc lại dùng thần niệm quét tới đám người phía dưới, một cổ liên kết huyết mạch đặc thù hiện ra.

Đông Thăng ngửa đầu cười sảng khoái nói:

"Tốt, quá tốt, lão phu trước lúc tiêu tán cũng gặp lại được tộc nhân đã thất lạc."

Hàn Vũ Thiên lập tức ngắt lời của Đông Thăng nói:

"Nửa canh giờ, thời gian không còn nhiều."

Đông Thăng lúc này mới nghiêm nghị sắc mặt nói:

"Tộc trưởng Đông gia mau quỳ."

Âm thanh uy nghiêm truyền xuống làm cho Đông Hàn Côn không tự chủ được quỳ xuống.

"Lão tổ, ngài có gì dặn dò?"

Đông Hàn Côn và Đông gia tộc nhân cũng đều cảm nhận được huyết mạch của mình liên kết với thân ảnh to lớn trước mắt, mà kẻ này còn là thuần túy huyết mạch mạnh mẽ, chắc chắn chỉ có lão tổ tông mới có được một thân tu vi này.

"Ta truyền thừa lại Đông Thiên Thần Quyết cho ngươi, hãy dẫn dắt Đông gia trở về thời hoàng kim của mình."

Đông Thăng điểm tới toàn bộ kí ức của bản thân liền truyền vào trong trí nhớ của Đông Hàn Côn, ngay cả ý chí bảo vệ Hoàn Thi Quốc cũng được lão bảo lưu trong huyết mạch Đông gia, đây cũng là cách lão chuộc tội với con dân Hoàn Thi, cũng nhờ vào Đông gia sửa đi lỗi lầm ấy.

Thời gian nửa canh giờ rất nhanh đã trôi qua, chỉ thấy tàn hồn Đông Thăng đang từ từ tan biến không còn bảo lưu trên thế nhân, Hàn Vũ Thiên tay trái chống mũi kiếm từ từ gượng dậy thân hình chuẩn bị rời đi.

"Hàn Vũ Thiên..."

Từ sau lưng hắn truyền tới một cổ bá khí ở trên Đông Hàn Côn truyền tới.

Hàn Vũ Thiên quay đầu cười nói:

"Muốn đánh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Hàn Vũ Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook