Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 261: Kiếm phá Vạn Niên.

Thiên Ma

21/08/2022

Đông Hàn Côn thân hình chớp động ngăn trước mặt Hàn Vũ Thiên nói:

"Hiện tại người rất yếu, so với một Thánh Nhân thượng kì cũng không mấy khá hơn, lão phu có thể giết ngươi, nhưng ngươi lại giúp Đông gia bọn ta trở về với tổ địa sớm đã bị thất lạc, Đông gia sẽ không quên ân tình ngày hôm nay."

Đông Hàn Côn ôm quyền cúi người thật sâu với thanh niên trước mắt, Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ta chỉ là trả ơn lão tổ của các ngươi đã ra tay cứu giúp một mạng, huống hồ ta còn nhận được một vật từ lão tổ Đông gia, những chuyện này cứ xem như nhân quả phải trả, không cần để tâm."

Hàn Vũ Thiên làm ra những chuyện này đúng thật là vì trả ơn của Đông Thăng, hắn không muốn phải nợ ân tình của người quá cố, làm ra sự tình này chỉ là để chấm dứt nhân quả của bản thân.

"Đi thôi."

Hàn Vũ Thiên đứng lên Thiên Dương Liệt Hỏa Kiếm phi về phía Nam Cương Quốc, Đông Hàn Côn nhìn vệt lửa còn lưu lại ở không trubg thì lắc đầu.

"Chúng ta dọn dẹp đống bừa bộn này, rồi xây dựng lại Đông gia trên tổ địa."

Uy Lân âm thanh phát ra có chút lo lắng nói:

"Đại ca, cánh tay đó rốt cuộc có chữa lành lại được không?"

Hàn Vũ Thiên nhìn qua cánh tay phải cười nói:

"Tùy thuộc vào cơ duyên của ta vậy."

"Hể, thế là không chữa được sao?"

"Đồ ngốc, đại ca ca nói vậy mà huynh không hiểu ư?"

Âm thanh của Thanh Tuyền truyền ra mang theo một chút tức giận, Uy Lân cũng chỉ biết cười khờ khạo.

"Được rồi, đừng ồn nữa."

Họ rất nhanh đã vào trong lãnh thổ của Nam Cương Quốc, hiện tại là tình huống đặc biệt nên tu sĩ canh giữ rất nghiêm ngặt, khi thấy vệt lửa trên bầu trời lập tức có hai vị quản sự ngăn cản.

"Cung chủ."

Còn chưa kịp mở miệng thì thấy người trước mắt là cung chủ thì hai người lập tức quỳ xuống không dám ngẩn đầu, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Chuyện ở Hoàn Thi Quốc và Phụng Đình Quốc bản cung chủ đã giải quyết xong rồi, ngươi đi nói với Hoàn Thi Tố trở về Hoàn Thi Quốc được rồi."

Hai người nhận lệnh mà một quản sự thấy tay Hàn Vũ Thiên đã mất liền lo lắng nói:

"Cung chủ, tay của ngài."

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Không cần hỏi nhiều, các ngươi cứ theo lệnh mà làm, xong rồi thì tập hợp hết người của Vạn Niên Cung tới tây địa, đám người kia sắp đến."

Mệnh lệnh truyền tới hai quản sự cúi đầu nhận lệnh rồi dốc toàn lực đi truyền tin tức cho người Vạn Niên Cung, Hàn Vũ Thiên lại tiếp tục hướng đến tây địa mà đi không có dừng chân nghĩ ngơi.

Hàn Vũ Thiên vừa tới được phía tây Nam Cương Quốc liền ghim thanh kiếm xuống dưới một chân núi nhỏ, hắn đứng trên chuôi kiếm chấp tay nhìn núi nhỏ trước mắt.

Bốn đạo lưu quang đầu tiên đuổi đến sau một canh giờ chính là Tiêu Hạo, Kiều Nguyệt Nga, Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh, nối tiếp hai canh giờ là Luân Chi, Thải Thuận Nhi, Yết Huyên, Trương Quang, Ngạc Tôn, Ý Hoan, Chiêu Linh, Chiêu Hoa, Hàn An, Hàn Phúc và ngũ vị trưởng lão Hàn gia, đám người Hàn Vũ Đạo bọn họ đã lui về làm trường.

Ba canh giờ sau chính là toàn bộ quản sự lâu năm của Vạn Niên Cung, năm canh giờ sau lại nối tiếp chính là chấp sự và đệ tử từ thời còn tiên tộc.

Bọn họ thấy cung chủ đứng trước mấy tòa núi nhỏ kia thì đều trầm mặc không nói, ai cũng không biết cuối cùng cung chủ đang muốn bọn họ chờ đợi chuyện gì ở đây.

Hàn Vũ Thiên và đám người phía sau lưng ước chừng trăm vạn người đợi ròng rã hai ngày thời gian, cuối cùng ở phía xa đã thấy được rất nhiều thân ảnh, đi trước nhất chính là người làm cho Tiêu Hạo sinh ra nhiều sát ý nhất, Phùng Huy.

Kiều Nguyệt Nga đối với Tấn Dương bên cạnh Phùng Huy cũng tràn đầy sát khí, từng người của Vạn Niên Cung đều tản ra một loại oán hận bất tận đối với đám người Tây Phỉ. — QUẢNG CÁO —

"Cung chủ."

Phùng Huy ôm quyền dẫn theo đám người đã từng xuất thủ với Nam Cương Quốc đến đây, Hàn Vũ Thiên lúc này mới chậm rải mở mắt nói:

"Đầy đủ không thiếu?"

Tấn Dương ôm quyền nói:

"Bọn ta đã tra hết toàn bộ những người có liên quan, đây chính là đầy đủ không thiếu một ai."

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu sắc mặt băng lãnh chỉ tay về những tòa núi nhỏ nói:

"Những tòa núi nhỏ được dựng lên ở đây, bên trong có chứa hàng vạn thi thể của đệ tử Vạn Niên Cung và người vô tội, số lượng nhiều vô kể đều do các ngươi làm ra."

Hắn khí tức chậm rãi dâng lên một cổ hàn băng thấu tận tâm cang hướng tới đám người Phùng Huy nói:

"Tới trước những ngọn núi kia quỳ ba tháng để chuộc tội, ngày ngày hương hỏa để vong linh bọn họ được an nghĩ, sau ba tháng còn phải tới trước mặt bản cung chủ chờ xét tội."

Phùng Huy, Tấn Dương và Võ Vũ nhìn nhau cũng nhẹ gật đầu, bọn họ không nói lời nào đều hướng tới những tòa núi bịch một tiếng quỳ xuống, hơn mấy trăm vạn người quỳ theo.



"Hàn Vũ Thiên! Cút ra."

Tiêu Hạo nước mắt đã lưng tròng muốn trực tiếp xông ra để giết đám cẩu tặc trước mắt, Hàn Vũ Thiên không ngăn cản mà nói:

"Ngươi cứ thỏa mãn thú tính của bản thân, không cần quan tâm tới bọn ta."

Tiêu Hạo khựng lại nhìn sắc mặt của những người Vạn Niên Cung xung quanh thì phát hiện họ không có động thủ.

Bọn họ đối với Tây Phỉ và tiên tộc chính là hận không thể tự mình giết hết chúng, cung chủ là đang muốn bọn họ chúng xám hối với những người đã khuất, đợi việc này trôi qua thì bọn họ muốn chém muốn giết đều không có muộn.

Hàn Vũ Thiên đứng ở trên chuôi kiếm nhắm mắt đón gió lạnh thổi qua, hắn cũng đã làm những gì có thể cho những người đã khuất kia.

Thời gian rất nhanh đã trôi qua ba tháng, Hàn Vũ Thiên chậm rải mở đôi mắt âm lãnh của mình ra.

"Các ngươi quỳ xong rồi, vậy thì hãy chuẩn bị đón nhận hình phạt mà bản cung chủ dành riêng cho các ngươi đi."

Hàn Vũ Thiên vung tay một cơn bão tuyết thu lấy toàn bộ đám người Tây Phỉ vào trong, Tiêu Hạo phi thân lên hóa thành long thể lại bị Hàn Vũ Thiên nắm đuôi kéo đập mạnh xuống mặt đất.

Hắn thân hình chớp động lại chui vào trong bão tuyết, mọi người trầm mặc chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám người Tây Phỉ.

Nhưng bên trong bão tuyết lại yên tĩnh lạ thường, Hàn Vũ Thiên đứng đối diện đám người Phùng Huy trầm giọng nói:

"Các ngươi sát hại không ít người của Vạn Niên Cung, bản cung chủ sẽ không giết cũng sẽ không tha cho các ngươi dễ dàng như vậy, tự mình đoạn đi một bộ phận trên cơ thể, trong vòng năm mươi năm không được mọc lại."

Phùng Huy biết đây chính là sự nhân từ cuối cùng của cung chủ, lão cuối cùng lựa chọn đoạn đi chân trái.

Võ Vũ thì chặt đi tay trái, Tấn Dương lại đoạn đi chân phải, cả ba vị cao tầng cứ vậy mà đoạn đi ba bộ phận quan trọng của mình.

Hàn Vũ Thiên vung tay liền có một cái truyền tống phù lơ lửng ở trên đầu bọn họ, lóe lên một cái liền đưa toàn bộ rời khỏi Nam Cương Quốc.

Bão tuyết tan đi mọi người cũng chỉ thấy bóng lưng của Hàn Vũ Thiên đứng ở đó, Tiêu Hạo trầm mặc nói:

"Ngươi không hạ sát bọn chúng?"

Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn trời xanh thản nhiên nói:

"Bọn chúng đã quỳ, cũng đã bị ta trừng phạt, không cần phải truy cùng đuổi tận."

Tiêu Hạo lắc đầu cười nói:

— QUẢNG CÁO —

"Ta biết ngươi sẽ không hạ sát bọn chúng, bởi vì bọn chúng vẫn còn giá trị hơn là mấy cái xác ở đây."

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ngươi tiếp tục nói đi."

Tiêu Hạo thở ra một hơi trọng khí nói:

"Ngươi muốn thâu tóm tứ quốc mới giữ mạng của bọn chúng, dùng tài nguyên tứ quốc để bồi dưỡng bản thân đột phá, suy cho cùng ngươi tạo ra Vạn Niên Cung cũng chỉ vì lợi ích cá nhân."

Mọi người xung quanh nghe vậy cũng đều hai mắt nhìn nhau tràn đầy nghi vấn, Hàn Vũ Thiên xoay đầu cười nói:

"Ban đầu bản cung chủ tạo ra Vạn Niên Cung chính là vì mục đích này."

Ai nghe xong sắc mặt cũng trầm xuống, Hàn Vũ Thiên lắc đầu nói:

"Rồi các ngươi lại cho bản cung chủ thấy được ý chí của mình qua những trận chiến, Nam Quan, Tiên Quân, Tây Phỉ, bản cung chủ lúc đó đã thay đổi ý định cùng với các ngươi sát cánh, gầy dựng Vạn Niên Cung phồn thịnh."

Hàn Vũ Thiên dùng ánh mắt tràn đầy thất vọng nhìn Vạn Niên Cung nói:

"Tiếc là các ngươi không có năng lực cùng với bản cung chủ sát cánh, trải qua thêm một thời gian liền thấy Vạn Niên Cung xuống dốc đến mức độ nào, bản cung chủ vừa rời khỏi không lâu lại suýt chút nữa bị yêu tộc tiêu diệt, nếu ta không tới kịp vào thời điểm đó thì các ngươi giờ không có thời gian ở đây để nghe ta nói đâu."

Hàn Vũ Thiên băng khí hiện ra không hề che giấu cùng với sát ý trùng trùng nói:

"Nếu không phải các ngươi vô năng thì Giao lão đâu có hiến thân cho hung thú, cũng đâu cần hi sinh nhiều mạng người như vậy? Tới cuối cùng là bản cung chủ đã đặt niềm tin sai chỗ, và các ngươi cũng không có thực lực để cùng bản cung chủ sát cánh, Vạn Niên Cung xem như chỉ tồn tại đến đây thôi."

Hàn Vũ Thiên nâng hai ngón tay lên không liền có cự kiếm ngưng tụ, Tiêu Hạo cau mày hỏa diễm cũng từ từ bốc lên mãnh liệt.

"Cung chủ xin đừng tức giận."

Hàng loạt đệ tử lập tức quỳ xuống hướng tới Hàn Vũ Thiên cuối đầu thật sau.

"Bản cung chủ không có tức giận với bất luận kẻ nào ở đây, các ngươi từ giờ hãy tự lo liệu lấy, cái gọi là Vạn Niên Cung cũng nên đi vào dĩ vãn rồi."

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi nói, Tiêu Hạo cau mày nói:

"Ngươi thực sự bỏ hết tất cả?"



Thải Thuận Nhi lại gấp giọng nói:

"Cung chủ, nếu ngài từ bỏ Vạn Niên Cung thì những đứa trẻ ngài nhặt được năm đó sẽ ở đâu?"

Hàn Vũ Thiên nghe thấy lời này cũng lặng người một lúc nói:

"Bây giờ bọn chúng đã trưởng thành, tu vi cũng thuộc cấp bậc cường giả, sợ gì không có nơi chứa chấp."

"Cung chủ, vậy những người mất đi tất cả được ngài thu nhận thì sao?"

"Phải, ta bị ruồng bỏ bởi chính gia tộc của mình, nhờ ngài mà ta đã tìm thấy được mái âm thứ hai."

"Phải, xin cung chủ đừng phá hủy Vạn Niên Cung."

Hàng trăm, hàng ngàn rồi đến hàng vạn âm thanh cầu xin ong ong bên tai hắn, Hàn Vũ Thiên cũng không có lung lay tâm ý nói:

"Nếu các ngươi ngăn được một kiếm này của ta phá hủy Vạn Niên Cung, thì bản cung chủ sẽ tiếp tục để nó tồn tại."

Hắn không để cho bọn họ thời gian phản ứng lập tức điểm cự kiếm lao về phía Vạn Niên Cung, Tiêu Hạo vậy mà hóa thành chân long cùng với cự kiếm toàn lực va chạm.

"Mau dồn toàn bộ lực lượng ngăn cự kiếm."

Tiêu Hạo trực tiếp đón nhận cự kiếm là người hiểu rõ được thanh kiếm này cường đại tới bậc nào. — QUẢNG CÁO —

"Anh Hoa Chi Quang."

Kiều Nguyệt Nga ngưng tụ mấy ngàn bông hoa anh đào hội tụ hồng quang bắn đến cự kiếm, theo sau đó là mấy trăm vạn công kích khác của người Vạn Niên Cung, dù thực lực bọn họ không mạnh, nhưng kiến nhiều có thể cắn chết voi, dùng ra toàn bộ nhắm tới cự kiếm.

Công kích như vũ bão lại không hề hấn gì với cự kiếm kia, nó trực tiếp đánh bay Tiêu Hạo lao đến phía Vạn Niên Cung mấy ngàn dặm xa xôi, Tiêu Hạo lập tức đuổi theo ý đồ ngăn cản tốc độ của nó.

"Đại cung phụng, mau gọi toàn bộ mọi người hợp sức phá hủy cự kiếm đang lao đến Vạn Niên Cung."

Kiều Nguyệt Nga thì lập tức dùng truyền âm phù đưa tin tức về cho Tiểu Bảo ở Vạn Niên Cung.

Tiểu Bảo nhận được tin tức cũng là gấp rút triệu tập toàn bộ cao thủ lại.

"Tên khốn Tiêu Hạo, lại đi chọc vào cung chủ làm gì chứ?"

Tiểu Bảo chửi một câu cũng không có thời gian để trách móc, hạ lệnh toàn bộ phòng thủ ở phía tây ngăn cản cự kiếm của cung chủ.

Cố Mạch, Phùng Càn Dương dẫn đầu đoàn quân toàn lực ngưng tụ công kích chờ đợi cự kiếm, rất nhanh bóng dáng khổng lồ của trường kiếm cũng xuất hiện.

Cả hai người hóa ra bản thể cự xà ngăn cản cũng phải chật vật, Tiểu Bảo vung tay tạo ra màn sáng bảo hộ Vạn Niên Cung.

Cự kiếm lại tiếp tục hứng thêm mấy vạn công kích đã có chút rạn nứt, nhưng cũng chỉ là vết nứt nhỏ không đáng chú ý tới mà thôi, nó lại tiếp tục đâm tới đẩy lui tất cả kẻ ngăn cản, hơn mấy chục vị Thánh Tông của Vạn Niên Cung cũng không thể ngăn cản được cự kiếm.

Mũi kiếm đâm xầm vào trong màn sáng làm cho mọi người hồi hợp không thôi, đại cung phụng chính là tu vi Chuẩn Đạo còn không ngăn được nhất kích này, thì Vạn Niên Cung e là phải giải tán.

Màn sáng nứt ra rồi cũng bị phá vỡ hoàn toàn bởi sức mạnh vượt trội của cự kiếm, nhưng trên kiếm cũng đã xuất hiện nhiều vết nứt hơn trước.

"Băng Liên Hộ Thân."

Một âm thanh phá vỡ xiềng xích phong ấn pháp tắc của cự kiếm, theo đó là một đóa băng liên to lớn dùng nhụy để ngăn cự kiếm.

Mọi người đưa mắt nhìn lại chính là Hàn Diệp đã trở về sau nhiều năm bị lưu đày, tuy Hàn Diệp tu vi có tiến triển cũng chỉ là một thượng vị giả sắp đến viên mãn, đối với một kích này cũng không thể cản nổi.

"Mau lên."

Hàn Diệp thấy băng liên nứt ra liền gấp giọng hối thúc các cao thủ xung quanh, từ trong không gian lại chui ra một thanh cự kiếm khác, cự kiếm này giáng xuống trực tiếp phá vỡ kiếm của Hàn Vũ Thiên.

Cự kiếm của Hàn Vũ Thiên vốn mạnh hơn kiếm này, nhưng do chịu mấy vạn công kích thì uy lực đã đại giảm, bị nhất kích phá vỡ cũng không có gì đáng kinh ngạc.

Nhưng phải là nhất kích của Chuẩn Đạo mới làm được chuyện ấy, kiếm kia đích sát là do một cường giả Chuẩn Đạo xuất ra, từ trong không gian rạn nứt kia bóng dáng của Hàn Vũ Thanh từ từ hạ xuống.

Hàn Vũ Thiên vừa đáp xuống mặt đất đã tạo ra khí thế kinh người, Hàn Vũ Thanh cũng là một thân khí lực dâng trào mãnh liệt.

"Phụ thân, để ta xem thử thực lực của ngươi."

Hàn Vũ Thiên cầm Cửu Hàn Kiếm trong tay tản ra kiếm ý sắc bén, Hàn Vũ Thanh cũng là cười sảng khoái nói:

"Tới đây, hài tử."

Hai phụ tử lao đến kiếm trong tay chỉ lóe lam quang không còn gì đặc biệt, nhìn qua lại không khác gì hai Phàm Cảnh giao thủ, bình thường tới mức tầm thường.

Nhưng càng tầm thường lại càng mang đến sức mạnh kinh người, hai kiếm chạm nhau mây trắng phía trên bị xé tọa ra làm hai, mặt đất rung động làm tòa thiên không đảo mà Vạn Niên Cung tọa lạc lung lay sắp đồ.

Thiên không đảo lắc lư qua lại làm cho mấy người không kịp chuẩn bị té nhào trên đất, lăn qua lăn lại bởi sự nghiên ngã của hòn đảo, bầu trời liên tục giáng xuống từng luồng lôi điện mạnh mẽ, cuồng phong thổi quét càng lúc càng lớn.

"Đây chỉ mới là giao thủ nhất kích."

Tiêu Hạo đôi mắt tràn đầy rung động nhìn hai người đang ở thế dằn co, đây chính là cấp bậc Chuẩn Đạo cường giả xuất thủ, nếu ở trận chiến với yêu tộc mà bảy tên Chuẩn Đạo yêu tộc kia thực sự nghiêm túc, thì Vạn Niên Cung sớm đã thành tro bụi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Hàn Vũ Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook