Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 262: Thần Thủy Linh Cốt.

Thiên Ma

21/08/2022

Cả hai phát lực lại cùng lúc lui về sau, Hàn Vũ Thanh cho kiếm vào vỏ nói:

"Hài tử, ngươi còn lợi hại hơn cả phụ thân."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười không nói, kì thật một đòn vừa rồi Hàn Vũ Thiên chính là người thắng, bởi ai cũng thấy Hàn Vũ Thanh là cầm kiếm bằng hai tay, còn Hàn Vũ Thiên chỉ có một tay đã có thể ngang sức, nếu để hắn tứ chi nguyên vẹn thì nhất kích vừa rồi người bị đánh lui chỉ có Hàn Vũ Thanh.

"Phụ thân, nếu người đã đột phá Chuẩn Đạo thì hãy thay con làm một việc."

Hàn Vũ Thiên bước tới bên cạnh Hàn Vũ Thanh nhẹ giọng nói, hắn cũng sảng khoái trả lời hài tử nói:

"Hài tử ngươi cứ nói, việc gì phụ thân cũng có thể giúp."

Hàn Vũ Thiên yên tâm nhẹ gật đầu nói:

"Phụ thân tạm thời thay con quản lý Vạn Niên Cung, nếu có gì không hiểu thì cứ việc hỏi Tiểu Bảo, hài tử cần đến một nơi để tìm cách tăng tiến tu vi."

Hàn Vũ Thanh suy nghĩ một lúc cũng nhẹ gật đầu, Hàn Vũ Thiên cũng không còn gì để nói nhìn về phía Hồng Thiên nói:

"Huyền Thiên Không đã đến bước cuối chưa?"

Hồng Thiên ôm quyền cúi đầu nói:

"Huyền Thiên Không đã làm xong từ hai tháng trước, cung chủ muốn dùng nó ngay bây giờ sao?"

Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu, Hồng Thiên thân ảnh lập lòe đã xuất hiện ở trong Khí Sơn, ngọn núi rung lắc dữ dội lại thấy một chiếc thuyền to lớn chui lên không trung.

"Đi theo ta."

Hàn Vũ Thiên liếc nhìn Hàn Diệp chỉ nói một câu rồi phi thân lên chiến hạm, cùng lúc đó cũng có một thân ảnh khác bay tới, Thất Bảo Thần Chủ chấp tay sau lưng đứng ở trên cột thuyền đón từng đợt gió lạnh.

Hàn Diệp ngơ ngác một lúc cũng phản ứng bay lên thuyền, tiếp đến chính là Kiều Nguyệt Nga, Hàn Vũ Thiên đứng ở mũi thuyền nói:

"Các ngươi cứ yên tâm tu luyện một thời gian đi, bản cung chủ đi trong thời gian này là muốn xem thử, khi trở về Vạn Niên Cung sẽ phát triển đến đâu, nếu vẫn như cũ thì bản cung chủ sẽ bỏ mặc nó."

Mọi người đều quỳ xuống cung kính, họ nhất định sẽ chứng minh bản thân với cung chủ, rằng bọn họ có đủ năng lực để cùng cung chủ chiến đấu.

Hàn Vũ Thiên hướng về phía Nam mà phát lực đạp xuống thuyền, chiến thuyền to lớn bắt đầu khởi động hướng về phía nam mà bay đi, tọa độ hướng đến chính là Yêu Phù Quốc trước đó.

Chiến thuyền tốc độ có thể nói là sánh với Chuẩn Tổ, rất nhanh đã đến được Nam Cương Quốc, hắn chấp tay nhìn xuống tòa thành cũng không hề có chút cảm xúc nào.

Mọi người bên dưới thấy chiến thuyền to lớn đang bay ở trên thì bàn tán xôn xao, hoàng thất ai cũng đứng trên mái nhà quan sát, xem kẻ nào lại có la gan to dám ngang nhiên bay trên đầu hoàng thất.

Khi thấy được ấn ký Vạn Niên Cung thì bọn họ đều phải nhúng nhường một bước, Hàn Vũ Thiên lại tăng tốc tiến ra biển lớn.

Thất Bảo Thần Chủ như không thể chờ đợi thêm liền vỗ một chưởng lên cột thuyền, tốc độ chiến thuyền lập tức tăng nhanh ngang với một Đạo Tổ phi hành.

Hàn Vũ Thiên ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần, Hàn Diệp và Kiều Nguyệt Nga thì nhìn trái nhìn phải tò mò quan sát, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp ngoài biển lớn, nên rất tò mò nhìn xung quanh.

Hai ngày bọn họ cuối cùng đã thấy được hòn đảo to lớn, đó chính là Yêu Phù Quốc, Hàn Vũ Thiên chậm rải mở mắt nhìn hòn đảo một lúc rồi vung tay đánh tới, một tấm lệnh phù bay thẳng tới bờ rồi phát nổ chiếu ra tử sắc chói lọi.

Từ biên giới lao ra rất nhiều thân ảnh với thần sắc nghiêm nghị, ai cũng giơ lên binh khí chuẩn bị chiến đấu, sau khi nội chiến thì Yêu Phù Quốc đã suy yếu không ít, hiện tại đối với ngoại giới cũng phải cảnh giác cao độ.

"Kẻ đến là ai, mau khai báo danh tính."

Một vị tướng quân đầu hổ cao giọng nói, Hàn Vũ Thiên đứng dậy thản nhiên nói:

— QUẢNG CÁO —

"Vĩnh Dạ Tướng Quân."

Tướng quân đầu hổ lập tức cười khẩy nói:

"Vĩnh Dạ Tướng Quân vốn đang ở hoàng đô với hoàng đế bệ hạ, một tên ngoại giới lại dám tự xưng tên của tướng quân, ngươi muốn chết?"

Hàn Vũ Thiên lúc này cũng chợt nhớ ra mình rời đi trong âm thầm, chỉ đám cao tầng kia mới biết chuyện mà thôi.

Thân hình Hàn Vũ Thiên biến mất xuất hiện ngay trước mặt tướng quân đầu hổ, tay bóp lấy cổ hắn nhấc lên đập thẳng xuống đất.

"Ngươi..."

Tướng quân đầu hổ tu vi Thánh Tông viên mãn lại không thể phản kháng, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Đừng có nhiều lời."

Bàn tay lóe lên tử lôi lại nổ ầm ầm liên tục làm cho mặt đất chỗ hắn lúng xuống vài trượng, tướng quân đầu hổ đôi mắt trợn trắng cơ thể cháy đen rơi vào trạng thái bất tỉnh, Hàn Vũ Thiên đã là nương tay với vị yêu tướng này.



"Kẻ nào cản đường, chết."

Hàn Vũ Thiên nhảy lên mũi thuyền tiếp tục đứng ở nơi đó, mấy yêu tộc khác thấy tướng quân một kích bị đánh ngất, cũng không dám ngăn cản nữa.

Chiến thuyền tiến thẳng vào trong lãnh thổ Yêu Phù Quốc, Thất Bảo Thần Chủ thấy nơi đây lấy yêu tộc ngự trị liền tò mò hỏi:

"Mấy tên yêu tộc mà ngươi nói tới, chính là ở chỗ này sao?"

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thản nhiên nói:

"Ta tới đây chỉ tìm thêm người lên thuyền, còn mấy tên yêu tộc ta nhắc đến thì ở một nơi khác."

Thất Bảo Thần Chủ cau mày nói:

"Ngươi là đang làm tốn thời gian của bản thần."

Hàn Vũ Thiên thì thản nhiên đáp:

"Ngươi thì đang làm trễ kế hoạch của bản cung chủ."

Thất Bảo Thần Chủ hừ lạnh dùng pháp lực lưu chuyển chiến hạm tăng tốc, từ phía xa lại vọt tới mấy đạo lưu quang mang theo khí tức kinh người của Chuẩn Đạo.

Thất Bảo Thần Chủ đôi mắt lóe lên chiến ý lao ra khỏi thuyền nhắm tới một đoàn lưu quang trong đó, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại cũng lấy ra Cửu Hàn Kiếm lao đến, Hàn Diệp khí cơ trong một chốc bộc lộ hoàn toàn tiến vào không trung, Kiều Nguyệt Nga trường kiếm hồng phấn xuất ra khỏi vỏ đón lấy một vị.

Hàn Vũ Thiên cùng với Tô Hạo Nhiên và lão tổ kỳ lân giao thủ, Thất Bảo Thần Chủ cùng với Huỳnh Thanh đạo tổ, Hàn Diệp đánh với Lý Phi, Kiều Nguyệt Nga đấu với Lý Chiêu Hiền.

Hai vị Đạo Tổ đánh nhau làm trời long đất lở pháp tắc biến chuyển không ngừng, Hàn Vũ Thiên lại có thể một mình thản nhiên đối với ba vị Chuẩn Đạo đánh ngang tay, Hàn Diệp trong một lần toàn lực lại có thể cùng Lý Phi đối cứng trong thời gian ngắn, Kiều Nguyệt Nga càng là cùng với Lý Chiêu Anh so chiều ngang nhau.

Đến khi hai phe ngừng chiến thì Tô Hạo Nhiên tràn đầy kinh ngạc nói:

"Vĩnh Dạ Tướng Quân, ngươi vậy mà đem theo ba vị nhân tộc có sức mạnh vượt bậc thế này."

Huỳnh Thanh cũng tiếp lời nói:

"Vốn nghĩ một phương phế địa này không thể tồn tại Đạo Tổ thứ 2 ngoài ta, vậy mà trước mắt lại có một người, đây hẳn là thủ đoạn của ngươi?"

Thấy đối phương nhìn mình Hàn Vũ Thiên cũng chỉ có thể nhẹ gật đầu không cho ý kiến, Thất Bảo Thần Chủ hừ lạnh nói:

— QUẢNG CÁO —

"Một thân yêu tộc Đạo Tổ lại dám ngang nhiên hoành hành ở phế địa, ngươi không sợ bản thân sẽ bị Thần Cảnh chú ý tới?"

Huỳnh Thanh cười như không cười nói:

"Dù ta có là Thần Cảnh hạ phàm xuống cái phế địa này, thì ngay cả giới chủ của các ngươi cũng không thể phát giác được ta, đừng nói là vài tên Thần Cảnh tầm thường."

Thất Bảo Thần Chủ biết lai lịch của yêu tộc trước mắt không hề tầm thường, bản thân hắn đã dùng ra công pháp đỉnh phong của Thần Hoàng nhân tộc, lại không thể nhất thời đánh bại đối thủ, nếu xét về lâu dài Thất Bảo Thần Chủ cũng không nắm chắc phần thắng.

"Được rồi, các ngươi đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?"

Hàn Vũ Thiên nhìn đám người Yêu Phù Quốc thấp giọng hỏi, Tô Hạo Nhiên nhẹ gật đầu nói:

"Thái tử con ta sẽ tạm thời lo chuyện triều chính, trận pháp mà lão tổ bố trí cũng hoàn thành, không cần lo lắng mấy cái thế lực tạo phản."

Hàn Vũ Thiên nhớ đến cái tên thái tử Tô Hạo Minh thì cười nói:

"Tô Hạo Minh, một tên gầy trơ xương quản lý Yêu Phù Quốc, ngươi không sợ sẽ đem toàn bộ chôn vùi trong cát bụi sao?"

Tô Hạo Nhiên cười đắc ý nói:

"Đứa con này của ta thiên sinh là hậu đại thần thú, bề ngoài không nói nên được tất cả."

Hàn Vũ Thiên cười cười cũng không có nói nhiều chỉ ra hiệu cho họ lên thuyền, nhóm người bọn họ tiếp tục lên đường hướng tới chính là Thiên Vực đại lục.

Tọa độ cũng đã được Huỳnh Thanh nắm bắt được, nên một đường rất thuận lợi mà đi tới, Hàn Diệp và Kiều Nguyệt Nga gặp không ít thi thể trôi nổi trên biển, hoặc là thi thể trên thuyền pháp bảo.

"Cha, bọn họ làm sao lại ra bộ dáng như vậy?"

Hàn Diệp có một chút tò mò với những thi thể bên dưới hỏi, Hàn Vũ Thiên ngồi ở mũi thuyền thản nhiên nói:

"Bọn họ là muốn tìm tới một vùng đất có thể giúp bản thân đột phá bình cảnh, mỗi một hòn đảo mà chúng ta sinh sống đều có pháp tắc và đại đạo vận hành khác nhau, có nơi cảnh giới chỉ tới Vũ Cảnh, nơi thì Thánh Nhân hoặc Thánh Tông, nhưng chung quy thì tất cả hòn đảo tu vi cao nhất tồn tại chỉ có thể là Chuẩn Tổ sinh linh, những người phía dưới muốn tìm đường đột phá lại bị lạc giữa đại hải mênh mong, muốn tìm đường thoát lại bị yêu thú bên dưới dẫn dắt càng đi càng xa, tới lúc tinh thần hao mòn, thân xác kiệt lực mà chết."

Hàn Vũ Thiên nhìn lên trời xanh như xuyên thấu tầng mây nói:

"Khi ngươi đột phá giới hạn của phế địa bước vào Đạo Tổ sẽ bị những kẻ Thiên bắt đi làm vật hiến tế hoặc là gia nhập tông môn của chúng, nếu chống đối ắt phải bị tiêu diệt, nói cách khác chúng ta là vật nuôi trong một cái trang trại, dùng làm vật hiến tế vận hành thứ gì đó bên trong Tô Lăng giới."



Hàn Diệp cau mày tràn đầy bất mãn nói:

"Ý phụ thân, thiên phú càng cao tu vi càng cao thì sẽ là đối tượng đầu tiên mà những kẻ được gọi là Thiên kia nhắm tới, dùng sinh mệnh và đạo hành chúng ta vất vả tu luyện để làm vật tế, đây đúng là không bằng cầm thú."

Thất Bảo Thần Chủ trên cột thiên thản nhiên nói:

"Chuyện này không trách được bọn họ."

Mọi người không bao gồm Hàn Vũ Thiên và Huỳnh Thanh đều nhìn về phía Thất Bảo Thần Chủ với ánh mắt khó hiểu, hắn lại thản nhiên giải thích nói:

"Từ thời ta còn là Phàm Cảnh đã có nghe qua phong tục bắt những Đạo Tổ để đi hiến tế, cũng không biết vì sao và vì cái gì mà kẻ đứng đầu kia lại hạ ra lệnh như vậy, hắn nói hiến tế Đạo Tổ là để duy trì sự tồn tại của Tô Lăng giới, thế là vạn tông vạn tộc thi nhau chém giết để bắt Đạo Tổ đối phương làm vật tế, cuối cùng là rơi vào cảnh sinh linh đồ thán, kẻ đứng đầu kia ra quyết định mỗi tông mỗi tộc cứ hai ngàn năm sẽ dâng lên một vị Đạo Tổ của mình, trải qua không biết bao lâu đến khi ta trở thành Thần Hoàng, bắt đầu chuỗi ngày lật đổ kẻ đứng đầu, tạo ra trận Thần Chiến Thượng Cổ kinh điển, phá một cái khu vực rộng lớn trở thành phế địa, cuối cùng việc hiến tế Đạo Tổ cũng bị đình trề đi không ít, kẻ đứng đầu hạ lệnh Thần Cảnh và Đạo Tổ tới phế địa thu hồi hoặc tiêu diệt đi những truyền thừa còn lưu lại, rồi quyết định mỗi khi sinh linh phế địa xuất hiện Đạo Tổ, sẽ lấy đó làm vật tế cho Tô Lăng giới."

Ai nghe xong cũng trầm mặc không nói lời nào, Huỳnh Thanh thì cười nhạt nói:

"Kẻ đứng đầu, hẳn là giới chủ của Tô Lăng giới, một giới chủ của một giới lại tràn đầy tà ác đến vậy."

Hàn Vũ Thiên thì nhìn Hàn Diệp nói:

"Ngươi còn chưa có đủ thực lực để biết những chuyện này, có những thứ không nên tìm hiểu quá sâu, bằng không chính là rước họa vào thân, đợi khi tu vi người đủ mọi chuyện tự khắc sẽ rõ."

— QUẢNG CÁO —

Hàn Diệp cúi đầu nói:

"Dạ, phụ thân."

Thời gian nửa tháng trôi qua bọn họ đã thấy được đại lục rộng lớn, phải nói là rộng hơn tiểu lục địa bọn họ ở không biết bao nhiêu lần.

"Thiên Vực."

Hàn Vũ Thiên ánh mắt tràn ngập sát cơ nhìn vào vùng đất ở phía trước, nhớ lần thí luyện Tuần Thiên Giả trước đó, hắn đã bị không ít cao thủ của Thiên Vực gây khó dễ, nếu hiện tại đã đến thì thù mới hận cũ giải quyết một thể cho xong.

"Ở đây hẳn là có không ít người lui tới, phía kia có bến cảng."

Tô Hạo Nhiên chỉ về một nơi có vô số thuyền neo đậu, có thuyền phi hành và có cả thuyền nước phổ thông, đủ thể loại từ giàu sang đến nghèo hèn, nhưng chung quy lại tu vi họ chí ít là Thánh Tông.

"Có hơn ba trăm tên Thánh Tông đang ở cảng."

Hàn Vũ Thiên chậm rãi dùng thần niệm quét qua, ý niệm của hắn như vô hình không ai có thể phát giác, bọn họ đậu ở một bến cảng còn dư khá nhiều chỗ trống, tuy nó là bến cảng cũ nhưng cũng đủ để họ neo đậu.

"Đừng để ai động vào."

Hàn Vũ Thiên ném cho quản lí bến cảng cũ này một cái túi trữ vật, quản lí mở ra xem xét một chút thì kinh ngạc nói:

"Năm... năm vạn linh thạch thượng phẩm? Ngài, ngài thật sự đưa bến cảng mục nát này của ta nhiều linh thạch thế này?"

Hàn Vũ Thiên liếc hắn thản nhiên nói:

"Chỉ cần không để kẻ khác động vào thuyền của ta, đợi khi quay lại sẽ còn thưởng thêm cho các ngươi."

Quản lí nghe vậy liền gật đầu vâng dạ phất tay ra hiệu cho thủ hạ chạy vào kho, lấy ra một tấm vải nâu cũ phủ lên toàn bộ thuyền.

Nhóm người Hàn Vũ Thiên tiến vào sâu trong cảng lại rất là tấp nập, đi dạo trong đây đều là cao thủ và phàm nhân trộn lẫn, nếu không may đắc tội thì chết là tất yếu.

"Nơi đây cũng thật là nhộn nhịp, phu quân, chúng ta đi dạo một chút không?"

Kiều Nguyệt Nga tò mò nhìn xung quanh rồi nắm lấy tay Hàn Vũ Thiên, hắn mỉm cười hiền lành nói:

"Được, thời gian trên thuyền nhàm chán, chúng ta đi giải khuây một chút."

Thất Bảo Thần Chủ tức muốn hộc máu nói:

"Tên khốn, mau làm mọi việc nhanh lên chút đi, ngươi không thúc giục hắn à?"

Huỳnh Thanh thấy Thất Bảo Thần Chủ nhìn tới nhún vai nói:

"Hắn là người ra quyết định, ta cũng không có cách nào."

Mọi người cứ vậy mà tản ra tứ phía để khám phá bến cảng xa hoa này, Thất Bảo Thần Chủ tức giận định bước đi tiếp thì phía trước có một bé gái đang khóc.

"Thần Thủy Linh Cốt, không ngờ được vừa tới đã thấy bảo vật."

Thất Bảo Thần Chủ không tin được bản thân vừa đặt chân tới Thiên Vực, lại bắt gặp một đứa trẻ mang trong mình Thần Thủy Linh Cốt, một trong bốn đại chí tôn cốt truyền thuyết.

Danh xưng đệ tứ thần cốt Thần Thủy Linh Cốt vang danh thái cổ, truyền thuyết xa xưa ai cũng biết tới không ít, nhưng tận mắt chứng kiến như bây giờ thì chưa có một ai, Thất Bảo Thần Chủ lần đầu nhìn thấu được Thần Thủy Linh Cốt, là vì trước khi hắn thành Đạo Tổ, từng kinh lịch qua một vị Thần Cảnh có Thần Thủy Linh Cốt ra tay, kết cục lại là bị kẻ đứng đầu bắt đi, nhưng đủ để cho hắn lưu lại ký ức tới bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Hàn Vũ Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook