Quyển 2 - Chương 6: Cùng tan
Nhất Mai Đồng Tiền
22/05/2014
Khi hoàng hôn đến, ánh tà dương đã muốn buông xuống, (NTK: Đường Tiếu nãi nãi, nãi nãi xài từ hơi ác liệt, cái bản gốc nó có hoa lá cành thế đâu?! -;-), ta đang nghĩ ngợi có thể hấp thu linh khí ánh trăng, lỗ tai khẽ động, nghe thấy có tiếng bước chân đi tới, tâm đã treo lên giữa không trung.
Hắc y nhân kia dạo bước đến trước mặt của ta, nhìn thấy ta ngồi dưới đất, cười mỉa mai nói: “Đang đợi trăng sáng?”Ta ngây người, đã biết hắn muốn làm cái gì, thân thể khẽ rét run. Hắn quả nhiên đưa tay tới, ấn chặt trán của ta, vừa muốn giãy giụa, đã bị tay kia của hắn chế trụ, trên trán truyền đến một trận đau đớn, tất cả huyệt vị của ta đã bị hắn phong bế.Huyệt vị bị phong bế, cho dù bây giờ ta có ở trên mặt trăng, cũng không có cách nào hấp thu linh khí.Tên khốn kiếp! Tính tình thật tốt mà ta tu dưỡng năm trăm năm bị hắn mài đến sạch bách (NTK: Câu này Hồ Ly nói mấy lần rồi đấy!), một hơi cắn cánh tay của hắn, cứng rắn cách y phục cắm vào trong thịt của hắn, lập tức trong miệng truyền đến một hồi mùi máu tươi, trong máu còn có mùi của ta ở bên trong, hắn không đau đến mức kêu ra tiếng, nhưng cánh tay của ta lại đau nhói.Loại cảm giác này giống như là tự mình cắn chính mình, quái dị hơn nữa còn buồn nôn.Ta bị đau kêu lên một tiếng, buông lỏng miệng che lấy cánh tay trái của mình, ta đột nhiên cảm thấy khắp người mình đều là thương tích. Mới vừa rồi bị mắt to cắn tay phải, bây giờ lại tự mình đả thương tay trái, hôm nay còn bị hắn coi như bùn ném vào tường làm ngũ tạng ta quay cuồng.Hôm nay thật sự là ngày xui xẻo nhất từ khi ta có trí nhớ tới nay!Hắn cười như không cười nhìn ta, cánh tay rõ ràng đang chảy máu, nhưng không có nhúc nhích: “Tại sao ngươi không cắn nhiều thêm vài ngụm, như vậy hôm nay ta cũng không cần phải đặc biệt cho ngươi uống máu.”“Cút!” Ta giận không kềm được quát hắn, bởi vì thân thể đau đớn mà thanh âm có chút biến đổi, chỉ có thanh âm mà không có khí thế.Hắn đưa tay nắm cằm của ta, đến gần nhìn chằm chằm ta, con mắt đã có một vòng màu đỏ như máu: “Ta ghét nhất là loại người tự cho là thanh cao nhưng lại đi theo người phàm linh thú này, rõ ràng là thần, lại tự nguyện sa đoạ. Thà rằng đứng ở bên bọn người kia, cũng không chịu đến gần chúng ta nửa phần.”Ta ngơ ngác một chút, không biết lời hắn nói là có ý gì, nhưng lại có thể nghe được ra là hắn chán ghét toàn bộ Nam Hải, mà một người như thế đối với ta cũng không đúng, đó chính là nói việc này cùng đám hoa chết cháy của hắn căn bản không có quan hệ gì. Nhưng mà nghe thấy hắn không phải là người tứ hải, nhưng là chưa từng nghe qua thiên thần ở dưới mặt đất, vậy hắn rốt cuộc là ai, nơi này là nơi nào?Hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, buông ta ra, chậm rãi đứng dậy, nói: “Có nói ngươi cũng không hiểu, dòng máu chảy trong thân thể các ngươi đúng là máu của người phàm.”Ta không hiểu nhìn hắn, thấy hắn phải đi, gấp rút đứng dậy theo sau, lại quên rằng trên chân còn có xích, mới vừa nói chân đã không ổn, người đã ngã về phía trước, hắn nghe thấy động tĩnh, vừa quay người đã bị ta đụng phải, lảo đảo vài bước thiếu chút nữa cũng cùng nhau ngã tới trước.Ta lại ngẩng đầu nhìn hắn, lại là vẻ mặt muốn giết người, thanh âm lạnh đến nỗi có thể kết băng: “Ngươi có thể sống lâu như vậy thật là một kỳ tích!”~(∩_∩ )~ Hắn muốn giết ta lại không thể giết, ta bị thương hắn còn phải nuôi ta cho thật tốt, nằm ở trên chiếc giường êm ái, một ngày mệt mỏi toàn bộ dâng lên, dần dần nhắm mắt. Ban ngày rõ ràng nhận lấy nhiều kinh hãi như vậy, thế nhưng buổi tối lại không có ác mộng, ngủ rất an ổn.Buổi sáng tỉnh lại, ta lại đang suy nghĩ xem làm cách nào thu được linh lực, sau đó đem xiềng chân tháo ra. Qua hai ngày nữa nếu như còn đợi ở bên cạnh hắn, đến lúc đó ta nghĩ cái gì, hắn đang suy nghĩ gì, cả hai sẽ rõ ràng tường tận. Linh thú đan ở trên người người khác thật sự không phải là chuyện tốt, tiếp tục như vậy nữa sẽ biến thành một người.Ta chầm chập rời khỏi giường, không phải là ta cố ý chậm như vậy, mà là mắt cá chân đã sưng tấy lên, động tác kéo mạnh sẽ làm cho xương cốt đau. Cánh tay cũng đau đến không nâng nổi, thì ra tối hôm qua ta dùng nhiều sức cắn như vậy, hắn thậm chí ngay cả hừ cũng không thèm hừ một tiếng, nói ta là kẻ điên, hắn mới là kẻ điên không hơn không kém.Ta xuống giường, trông thấy trên bàn một chút thức ăn đã dọn lên từ sớm, nếm mấy khối bánh, hương vị cũng không tệ lắm. Đẩy cửa ra, đã nhìn thấy trước cửa một hàng đầu người rầm rầm hướng về phía ta chào: “Cô nương sớm.”Bánh bích quy ta vừa mới nuốt xuống thiếu chút nữa nghẹn trở lại: “Các ngươi…”“Chúng ta là nô tỳ tuỳ thân của cô nương, cô nương có cần cái gì, xin cứ việc phân phó chúng ta.”Ta hoảng sợ đến không khép miệng được, ngày hôm qua còn kêu đánh kêu giết ta, hôm nay đột nhiên thành khách quý, quả thật làm cho ta phản ứng không kịp, thấy các nàng đứng thẳng tắp, ta cười ngượng nói: “Không, không cần, các ngươi đi đi.”“Vâng, cô nương.”Ta thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước đi thong thả xem qua nơi này một lần, xem có nơi nào có thể dùng để ẩn núp hay không, ít nhất phải tìm được nơi hắn không tìm được để đêm nay phơi ánh trăng. Đi nửa ngày, xiềng chân quá nặng, ta gần như không cảm giác được chân ta còn tồn tại, đi đến trong lương đình thực sự đi không nổi, ngồi xuống thở.Người nơi này không nhìn thấy cái xích trên chân ta, trông thấy tốc độ ta chậm chạp như rùa, nhịn không được cười trộm, ta chỉ có thể coi như không nhìn thấy.Nơi này bận rộn, người làm rất nhiều, mỗi ty có một trách nhiệm riêng. Ta lại hiểu được nếu như ta làm hoa tượng (người làm vườn), thật sự là không có có lợi lộc gì, chỉ mới đi qua một chỗ của vườn hoa, ước chừng đã thấy được năm hoa tượng.Ta chán đến chết ngồi ở trong đình, nơi này không có người để nói chuyện phiếm, cũng không có đồ có thể chơi, mà ngay cả sách ngày thường ta không thích, cũng không có lấy một quyển. Thật vất vả chờ mới có một người tới, nhưng lại bưng cơm trưa để cho ta ăn. Ăn xong, lại thấy nàng bay đi .“Ai.” Ta thở dài, cái này căn bản là giam lỏng.Chậm rãi di chuyển đến nơi khác trong viện, lúc ngửi được hương hoa kỳ dị ngày hôm qua, dừng lại một chút, nghĩ rằng bây giờ ta không có linh khí, những thứ hoa kia cũng sẽ không làm gì ta, liền đi vào.Khi nhìn thấy những thứ hoa xanh đến trong suốt kia, ý thức ta lại rơi vào mơ hồ, biết rõ bọn họ có linh lực mị hoặc, nhưng vẫn nhịn không được chậm rãi đi vào giữa bọn chúng. Bước một bước chân vào, lại nhấc chân lên, liền trượt chân té. Ta ngã trên mặt đất, cái cằm đau nhức kinh khủng làm ta thanh tỉnh một chút, vừa nhìn lại, những thứ hoa kia đã quấn lên cổ và tay của ta, hút máu ở những nơi bị thương.Ta kinh hãi, đưa tay muốn cắt đứt bọn chúng, trong nháy mắt tay lại bị quấn lấy, không cách nào nhúc nhích.Máu bị hút từng chút từng chút một, chỉ cảm thấy hơi hơi hôn mê, đột nhiên một trận gió mát lướt qua, chỉ thấy một bóng người nắm lấy ta, vung tay lên, những thứ hoa kia lập tức lui ra. Ta nhìn người thanh niên ôm ta kia, vô lực cười cười, sau đó hoàn toàn ngất đi.Khi tỉnh lại, trong mắt một mảnh tối đen, trừng mắt nhìn, mới nhìn rõ ràng đồ vật trước mắt, là giường. Ta từ từ đứng lên, cảm thấy hơi đói, vừa nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy ở trên bàn đã có thức ăn được dọn lên. Đến gần nhìn, các loại thịt tràn đầy, trong lòng không tự giác mà cảm thấy buồn nôn.Đẩy cửa đi ra ngoài, ánh trăng nghiêng chiếu lên người, nhưng bởi vì linh nguyên trên người bị phong ấn, nên không có cách nào hấp thu linh khí. Ngồi ở trên lan can nhìn ánh sáng trắng bạc rơi rớt trên tay, trong lòng yên tĩnh. Mở tấm khăn trên tay ra, chỉ thấy nơi bị sinh linh mắt to cắn bị thương hiện ra màu sắc kỳ dị, màu tím đậm ửng sáng, không đau đớn, cũng không có cảm giác gì.Nghe thấy có tiếng bước chân, ta lập tức quấn khăn lại. Quay đầu nhìn lại, lại là người thanh niên kia. Nhìn thấy hắn ta liền không tự giác lui về phía cây cột.Hắn đã đi tới, mắt nhìn xuống nhìn ta chằm chằm, hàn ý trong mắt làm trán ta lại bốc lên mồ hôi lạnh, không biết đã làm cho hắn không vừa lòng chỗ nào: “Ngươi định đói chết ta sao?”Ta sửng sốt một chút, không nghĩ tới liên hệ với hắn càng ngày càng thân thiết, có khả năng gần như phải đổi thành cùng một thân thể, tốc độ hoà hợp nhanh như vậy, có thể chỉ mấy ngày nữa, chúng ta ngay cả ý nghĩ của đối phương cũng sẽ nối liền nhau.“Ta thật muốn cứ như vậy ném ngươi đến hậu viện, để cho Diên Vĩ Hoa ăn ngươi.”“Diên Vĩ Hoa?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Cái loại hoa màu lam đó gọi là Diên Vĩ Hoa?”Hắn lạnh lùng nhìn ta một cái, người đã đi vào trong nhà, lúc trở ra, trên tay đã cầm lấy cái đĩa thịt trên bàn. Ta trừng lớn mắt, đoán được hắn muốn làm cái gì, vừa mới đứng lên muốn chạy trốn, chân bị vấp một cái, nặng nề ngã trên mặt đất. Ta bị đau miệng hút khí lạnh, hắn cúi người, muốn đưa thịt vào trong miệng ta.“Không cần.” Ta sợ hãi kêu lên một tiếng, hất tay ném đi cái đĩa, thịt lập tức rơi trên mặt đất. Ta càng hoảng sợ nhìn hắn, thân thể run rẩy như lá rụng trước gió thu.Lông mày của hắn đã nhíu lại, cười lạnh nói: “Nếu ngươi muốn chết, ta có thể thoải mái cho ngươi một đao.”“Ta không muốn chết.” Ta che lấy bụng đói đến đau dạ dày, “Ta đói.”Trên mặt hắn lại nổi lên u ám: “Nếu đói vì sao không ăn cái gì?”“Ta không ăn thịt, cho ta trái cây đi, trái cây gì đều được.”Hắn ngơ ngác một chút, đột nhiên không thể ức chế được nở nụ cười, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn cười, mặc dù là loại cười trào phúng, nhưng không thể phủ nhận so với khuôn mặt bình tĩnh hắn cười rộ lên trông thật đẹp mắt, ta kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn rốt cuộc đang cười cái gì.“Rõ ràng là một con hồ ly lại không ăn thịt, ngươi lại nghĩ ra cái chủ ý không đứng đắn gì?” Hắn ngừng lại tiếng cười, lại nhìn ta chằm chằm.Vẻ mặt ta khẽ thay đổi, quay đầu: “Tùy ngươi tin hay không tin, dù sao nếu như ngươi tiếp tục cho ta thịt, cứ chờ ta bị chết đói đi.”Hắn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới ta nữa, biến mất ở cuối hành lang. Cho đến không nghe thấy tiếng bước chân kia, ta mới đứng lên. Quay về trong phòng, cảm giác đói lúc nãy không thấy nữa. Quả nhiên khi cực kỳ đói bụng, sẽ không có cảm giác đói bụng nữa. Ta vuốt cái bụng xẹp lép, khe khẽ thở dài.Ngồi một hồi, chuẩn bị đi ngủ, thừa dịp không có cảm giác đói, phải mau chóng ngủ thôi. Mới vừa nằm dài trên giường, chăn mền còn chưa kịp đắp lên, cửa lại được mở ra, ta gần như là trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, trong phòng ngọn đèn dầu sáng ngời, chỉ thấy mấy chục loại trái cây lớn nhỏ đủ mọi màu sắc lăn đến.Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn lạnh lùng phun ra một chữ: “Ăn.”“Có rửa sạch chưa?” Ta thuận miệng hỏi, thấy hắn mặt biến sắc, gấp rút cầm lấy một quả trái cây, “Không sao.” Một mực cắn xuống, rất là ngọt. Loại trái cây này ta chưa bao giờ thấy qua, mặc dù trái rất lớn, nhưng không có hạt. Gặm khoảng tám quả trái cây, đã có cảm giác chắc bụng. Khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt từ đầu đến cuối đều là thẳng tắp nhìn chằm chằm ta. Thật giống như nếu ta không gặm hết những trái cây này, hắn nhất định không chịu rời đi.Ta chỉ mới có cảm giác chắc bụng, tiếp tục gặm hai trái, sau khi ăn xong lại liếc trộm hắn một cái, vẫn còn đang nhìn. Ta cân nhắc ăn hết hai mươi mấy quả còn lại, hắn liền hài lòng. Vừa nhai vừa nuốt thêm hai quả, lúc lấy thêm một quả nữa, dạ dày co rút lại, bắt đầu đau lên.Sắc mặt của hắn cũng biến đổi, theo bản năng che dạ dày. Ta nhìn về phía hắn, xem ra vẻ mặt vốn âm trầm bởi vì đau đớn truyền đến trong nháy mắt mà trở nên có chút tái nhợt, nhưng lại cực lực che giấu. Không biết tại sao ta lại cảm thấy tức cười, bật cười, cảm giác đau dạ dày càng mãnh liệt, ta vừa cười vừa che dạ dày, nhưng không có cách nào dừng lại.Cuối cùng ta cũng cười đủ, xóa đi nước mắt ở khóe mắt, nhìn lại hắn, vẫn là hé ra gương mặt lạnh lùng, thấy ý cười của ta đã ngừng, mới xoay người rời đi.
Hắc y nhân kia dạo bước đến trước mặt của ta, nhìn thấy ta ngồi dưới đất, cười mỉa mai nói: “Đang đợi trăng sáng?”Ta ngây người, đã biết hắn muốn làm cái gì, thân thể khẽ rét run. Hắn quả nhiên đưa tay tới, ấn chặt trán của ta, vừa muốn giãy giụa, đã bị tay kia của hắn chế trụ, trên trán truyền đến một trận đau đớn, tất cả huyệt vị của ta đã bị hắn phong bế.Huyệt vị bị phong bế, cho dù bây giờ ta có ở trên mặt trăng, cũng không có cách nào hấp thu linh khí.Tên khốn kiếp! Tính tình thật tốt mà ta tu dưỡng năm trăm năm bị hắn mài đến sạch bách (NTK: Câu này Hồ Ly nói mấy lần rồi đấy!), một hơi cắn cánh tay của hắn, cứng rắn cách y phục cắm vào trong thịt của hắn, lập tức trong miệng truyền đến một hồi mùi máu tươi, trong máu còn có mùi của ta ở bên trong, hắn không đau đến mức kêu ra tiếng, nhưng cánh tay của ta lại đau nhói.Loại cảm giác này giống như là tự mình cắn chính mình, quái dị hơn nữa còn buồn nôn.Ta bị đau kêu lên một tiếng, buông lỏng miệng che lấy cánh tay trái của mình, ta đột nhiên cảm thấy khắp người mình đều là thương tích. Mới vừa rồi bị mắt to cắn tay phải, bây giờ lại tự mình đả thương tay trái, hôm nay còn bị hắn coi như bùn ném vào tường làm ngũ tạng ta quay cuồng.Hôm nay thật sự là ngày xui xẻo nhất từ khi ta có trí nhớ tới nay!Hắn cười như không cười nhìn ta, cánh tay rõ ràng đang chảy máu, nhưng không có nhúc nhích: “Tại sao ngươi không cắn nhiều thêm vài ngụm, như vậy hôm nay ta cũng không cần phải đặc biệt cho ngươi uống máu.”“Cút!” Ta giận không kềm được quát hắn, bởi vì thân thể đau đớn mà thanh âm có chút biến đổi, chỉ có thanh âm mà không có khí thế.Hắn đưa tay nắm cằm của ta, đến gần nhìn chằm chằm ta, con mắt đã có một vòng màu đỏ như máu: “Ta ghét nhất là loại người tự cho là thanh cao nhưng lại đi theo người phàm linh thú này, rõ ràng là thần, lại tự nguyện sa đoạ. Thà rằng đứng ở bên bọn người kia, cũng không chịu đến gần chúng ta nửa phần.”Ta ngơ ngác một chút, không biết lời hắn nói là có ý gì, nhưng lại có thể nghe được ra là hắn chán ghét toàn bộ Nam Hải, mà một người như thế đối với ta cũng không đúng, đó chính là nói việc này cùng đám hoa chết cháy của hắn căn bản không có quan hệ gì. Nhưng mà nghe thấy hắn không phải là người tứ hải, nhưng là chưa từng nghe qua thiên thần ở dưới mặt đất, vậy hắn rốt cuộc là ai, nơi này là nơi nào?Hắn đột nhiên cười lạnh một tiếng, buông ta ra, chậm rãi đứng dậy, nói: “Có nói ngươi cũng không hiểu, dòng máu chảy trong thân thể các ngươi đúng là máu của người phàm.”Ta không hiểu nhìn hắn, thấy hắn phải đi, gấp rút đứng dậy theo sau, lại quên rằng trên chân còn có xích, mới vừa nói chân đã không ổn, người đã ngã về phía trước, hắn nghe thấy động tĩnh, vừa quay người đã bị ta đụng phải, lảo đảo vài bước thiếu chút nữa cũng cùng nhau ngã tới trước.Ta lại ngẩng đầu nhìn hắn, lại là vẻ mặt muốn giết người, thanh âm lạnh đến nỗi có thể kết băng: “Ngươi có thể sống lâu như vậy thật là một kỳ tích!”~(∩_∩ )~ Hắn muốn giết ta lại không thể giết, ta bị thương hắn còn phải nuôi ta cho thật tốt, nằm ở trên chiếc giường êm ái, một ngày mệt mỏi toàn bộ dâng lên, dần dần nhắm mắt. Ban ngày rõ ràng nhận lấy nhiều kinh hãi như vậy, thế nhưng buổi tối lại không có ác mộng, ngủ rất an ổn.Buổi sáng tỉnh lại, ta lại đang suy nghĩ xem làm cách nào thu được linh lực, sau đó đem xiềng chân tháo ra. Qua hai ngày nữa nếu như còn đợi ở bên cạnh hắn, đến lúc đó ta nghĩ cái gì, hắn đang suy nghĩ gì, cả hai sẽ rõ ràng tường tận. Linh thú đan ở trên người người khác thật sự không phải là chuyện tốt, tiếp tục như vậy nữa sẽ biến thành một người.Ta chầm chập rời khỏi giường, không phải là ta cố ý chậm như vậy, mà là mắt cá chân đã sưng tấy lên, động tác kéo mạnh sẽ làm cho xương cốt đau. Cánh tay cũng đau đến không nâng nổi, thì ra tối hôm qua ta dùng nhiều sức cắn như vậy, hắn thậm chí ngay cả hừ cũng không thèm hừ một tiếng, nói ta là kẻ điên, hắn mới là kẻ điên không hơn không kém.Ta xuống giường, trông thấy trên bàn một chút thức ăn đã dọn lên từ sớm, nếm mấy khối bánh, hương vị cũng không tệ lắm. Đẩy cửa ra, đã nhìn thấy trước cửa một hàng đầu người rầm rầm hướng về phía ta chào: “Cô nương sớm.”Bánh bích quy ta vừa mới nuốt xuống thiếu chút nữa nghẹn trở lại: “Các ngươi…”“Chúng ta là nô tỳ tuỳ thân của cô nương, cô nương có cần cái gì, xin cứ việc phân phó chúng ta.”Ta hoảng sợ đến không khép miệng được, ngày hôm qua còn kêu đánh kêu giết ta, hôm nay đột nhiên thành khách quý, quả thật làm cho ta phản ứng không kịp, thấy các nàng đứng thẳng tắp, ta cười ngượng nói: “Không, không cần, các ngươi đi đi.”“Vâng, cô nương.”Ta thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi bước đi thong thả xem qua nơi này một lần, xem có nơi nào có thể dùng để ẩn núp hay không, ít nhất phải tìm được nơi hắn không tìm được để đêm nay phơi ánh trăng. Đi nửa ngày, xiềng chân quá nặng, ta gần như không cảm giác được chân ta còn tồn tại, đi đến trong lương đình thực sự đi không nổi, ngồi xuống thở.Người nơi này không nhìn thấy cái xích trên chân ta, trông thấy tốc độ ta chậm chạp như rùa, nhịn không được cười trộm, ta chỉ có thể coi như không nhìn thấy.Nơi này bận rộn, người làm rất nhiều, mỗi ty có một trách nhiệm riêng. Ta lại hiểu được nếu như ta làm hoa tượng (người làm vườn), thật sự là không có có lợi lộc gì, chỉ mới đi qua một chỗ của vườn hoa, ước chừng đã thấy được năm hoa tượng.Ta chán đến chết ngồi ở trong đình, nơi này không có người để nói chuyện phiếm, cũng không có đồ có thể chơi, mà ngay cả sách ngày thường ta không thích, cũng không có lấy một quyển. Thật vất vả chờ mới có một người tới, nhưng lại bưng cơm trưa để cho ta ăn. Ăn xong, lại thấy nàng bay đi .“Ai.” Ta thở dài, cái này căn bản là giam lỏng.Chậm rãi di chuyển đến nơi khác trong viện, lúc ngửi được hương hoa kỳ dị ngày hôm qua, dừng lại một chút, nghĩ rằng bây giờ ta không có linh khí, những thứ hoa kia cũng sẽ không làm gì ta, liền đi vào.Khi nhìn thấy những thứ hoa xanh đến trong suốt kia, ý thức ta lại rơi vào mơ hồ, biết rõ bọn họ có linh lực mị hoặc, nhưng vẫn nhịn không được chậm rãi đi vào giữa bọn chúng. Bước một bước chân vào, lại nhấc chân lên, liền trượt chân té. Ta ngã trên mặt đất, cái cằm đau nhức kinh khủng làm ta thanh tỉnh một chút, vừa nhìn lại, những thứ hoa kia đã quấn lên cổ và tay của ta, hút máu ở những nơi bị thương.Ta kinh hãi, đưa tay muốn cắt đứt bọn chúng, trong nháy mắt tay lại bị quấn lấy, không cách nào nhúc nhích.Máu bị hút từng chút từng chút một, chỉ cảm thấy hơi hơi hôn mê, đột nhiên một trận gió mát lướt qua, chỉ thấy một bóng người nắm lấy ta, vung tay lên, những thứ hoa kia lập tức lui ra. Ta nhìn người thanh niên ôm ta kia, vô lực cười cười, sau đó hoàn toàn ngất đi.Khi tỉnh lại, trong mắt một mảnh tối đen, trừng mắt nhìn, mới nhìn rõ ràng đồ vật trước mắt, là giường. Ta từ từ đứng lên, cảm thấy hơi đói, vừa nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy ở trên bàn đã có thức ăn được dọn lên. Đến gần nhìn, các loại thịt tràn đầy, trong lòng không tự giác mà cảm thấy buồn nôn.Đẩy cửa đi ra ngoài, ánh trăng nghiêng chiếu lên người, nhưng bởi vì linh nguyên trên người bị phong ấn, nên không có cách nào hấp thu linh khí. Ngồi ở trên lan can nhìn ánh sáng trắng bạc rơi rớt trên tay, trong lòng yên tĩnh. Mở tấm khăn trên tay ra, chỉ thấy nơi bị sinh linh mắt to cắn bị thương hiện ra màu sắc kỳ dị, màu tím đậm ửng sáng, không đau đớn, cũng không có cảm giác gì.Nghe thấy có tiếng bước chân, ta lập tức quấn khăn lại. Quay đầu nhìn lại, lại là người thanh niên kia. Nhìn thấy hắn ta liền không tự giác lui về phía cây cột.Hắn đã đi tới, mắt nhìn xuống nhìn ta chằm chằm, hàn ý trong mắt làm trán ta lại bốc lên mồ hôi lạnh, không biết đã làm cho hắn không vừa lòng chỗ nào: “Ngươi định đói chết ta sao?”Ta sửng sốt một chút, không nghĩ tới liên hệ với hắn càng ngày càng thân thiết, có khả năng gần như phải đổi thành cùng một thân thể, tốc độ hoà hợp nhanh như vậy, có thể chỉ mấy ngày nữa, chúng ta ngay cả ý nghĩ của đối phương cũng sẽ nối liền nhau.“Ta thật muốn cứ như vậy ném ngươi đến hậu viện, để cho Diên Vĩ Hoa ăn ngươi.”“Diên Vĩ Hoa?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Cái loại hoa màu lam đó gọi là Diên Vĩ Hoa?”Hắn lạnh lùng nhìn ta một cái, người đã đi vào trong nhà, lúc trở ra, trên tay đã cầm lấy cái đĩa thịt trên bàn. Ta trừng lớn mắt, đoán được hắn muốn làm cái gì, vừa mới đứng lên muốn chạy trốn, chân bị vấp một cái, nặng nề ngã trên mặt đất. Ta bị đau miệng hút khí lạnh, hắn cúi người, muốn đưa thịt vào trong miệng ta.“Không cần.” Ta sợ hãi kêu lên một tiếng, hất tay ném đi cái đĩa, thịt lập tức rơi trên mặt đất. Ta càng hoảng sợ nhìn hắn, thân thể run rẩy như lá rụng trước gió thu.Lông mày của hắn đã nhíu lại, cười lạnh nói: “Nếu ngươi muốn chết, ta có thể thoải mái cho ngươi một đao.”“Ta không muốn chết.” Ta che lấy bụng đói đến đau dạ dày, “Ta đói.”Trên mặt hắn lại nổi lên u ám: “Nếu đói vì sao không ăn cái gì?”“Ta không ăn thịt, cho ta trái cây đi, trái cây gì đều được.”Hắn ngơ ngác một chút, đột nhiên không thể ức chế được nở nụ cười, lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn cười, mặc dù là loại cười trào phúng, nhưng không thể phủ nhận so với khuôn mặt bình tĩnh hắn cười rộ lên trông thật đẹp mắt, ta kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn rốt cuộc đang cười cái gì.“Rõ ràng là một con hồ ly lại không ăn thịt, ngươi lại nghĩ ra cái chủ ý không đứng đắn gì?” Hắn ngừng lại tiếng cười, lại nhìn ta chằm chằm.Vẻ mặt ta khẽ thay đổi, quay đầu: “Tùy ngươi tin hay không tin, dù sao nếu như ngươi tiếp tục cho ta thịt, cứ chờ ta bị chết đói đi.”Hắn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới ta nữa, biến mất ở cuối hành lang. Cho đến không nghe thấy tiếng bước chân kia, ta mới đứng lên. Quay về trong phòng, cảm giác đói lúc nãy không thấy nữa. Quả nhiên khi cực kỳ đói bụng, sẽ không có cảm giác đói bụng nữa. Ta vuốt cái bụng xẹp lép, khe khẽ thở dài.Ngồi một hồi, chuẩn bị đi ngủ, thừa dịp không có cảm giác đói, phải mau chóng ngủ thôi. Mới vừa nằm dài trên giường, chăn mền còn chưa kịp đắp lên, cửa lại được mở ra, ta gần như là trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, trong phòng ngọn đèn dầu sáng ngời, chỉ thấy mấy chục loại trái cây lớn nhỏ đủ mọi màu sắc lăn đến.Ta kinh ngạc nhìn hắn, hắn lạnh lùng phun ra một chữ: “Ăn.”“Có rửa sạch chưa?” Ta thuận miệng hỏi, thấy hắn mặt biến sắc, gấp rút cầm lấy một quả trái cây, “Không sao.” Một mực cắn xuống, rất là ngọt. Loại trái cây này ta chưa bao giờ thấy qua, mặc dù trái rất lớn, nhưng không có hạt. Gặm khoảng tám quả trái cây, đã có cảm giác chắc bụng. Khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, tầm mắt từ đầu đến cuối đều là thẳng tắp nhìn chằm chằm ta. Thật giống như nếu ta không gặm hết những trái cây này, hắn nhất định không chịu rời đi.Ta chỉ mới có cảm giác chắc bụng, tiếp tục gặm hai trái, sau khi ăn xong lại liếc trộm hắn một cái, vẫn còn đang nhìn. Ta cân nhắc ăn hết hai mươi mấy quả còn lại, hắn liền hài lòng. Vừa nhai vừa nuốt thêm hai quả, lúc lấy thêm một quả nữa, dạ dày co rút lại, bắt đầu đau lên.Sắc mặt của hắn cũng biến đổi, theo bản năng che dạ dày. Ta nhìn về phía hắn, xem ra vẻ mặt vốn âm trầm bởi vì đau đớn truyền đến trong nháy mắt mà trở nên có chút tái nhợt, nhưng lại cực lực che giấu. Không biết tại sao ta lại cảm thấy tức cười, bật cười, cảm giác đau dạ dày càng mãnh liệt, ta vừa cười vừa che dạ dày, nhưng không có cách nào dừng lại.Cuối cùng ta cũng cười đủ, xóa đi nước mắt ở khóe mắt, nhìn lại hắn, vẫn là hé ra gương mặt lạnh lùng, thấy ý cười của ta đã ngừng, mới xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.