Ta Là Thất Vĩ Hồ

Quyển 2 - Chương 7: Khô lâu

Nhất Mai Đồng Tiền

22/05/2014

Buổi sáng, ngoài cửa vẫn có nhiều người như trước đây vậy, vừa thấy ta, đồng thời nói bình an. Điểm tâm quả nhiên chỉ có trái cây, đều là trái cây xanh tươi để cho khẩu vị ta tốt hơn, ta nghĩ nếu như hôm nay dùng phương thức ăn no đến suýt chết như tối hôm qua, có khi nào lại hắn sẽ điên cuồng chạy tới, ăn được một nửa liền ngừng lại.

Ánh mặt trời hôm nay rạng rỡ hơn so với ngày hôm qua, đáng tiếc bây giờ ta không thể trở về hình dáng thật, bằng không nằm ở trên thảm cỏ phơi nắng cũng không phải ý tồi.Ta ngồi trên lan can, nhìn đàn kiến bò lên trên bụi cây trong sân, có một cảm giác rất hài hòa. Ta nhắm mắt lại, tiếng gió thổi nhẹ nhàng bên tai, cảm giác trong nháy mắt này, làm cho ta giống như được quay trở lại Bắc Hải, ta cùng Lục Mộc thúc công ngồi ở trên nóc nhà người ta lúc nửa đêm, uống rượu người phàm ủ, nhìn trăng sáng, nói chuyện đến tận lúc trời sáng.Lúc ta còn đang đắm chìm trong hồi ức, tay phải đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, ban đầu chỉ như kim châm, về sau thì lan rộng ra, giống như nham thạch nóng chảy nhỏ giọt trên mu bàn tay, đốt ta khiến cho toàn thân run rẩy.Ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhưng lại kêu không ra tiếng. Thân thể khi thì lạnh như băng, khi thì nóng bỏng, xương cốt giống như bị côn trùng gặm cắn, trong ngoài đều đau đớn khiến cho ta gần như muốn ngất đi.Lúc mà bên tai truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, trong lòng ta không biết tại sao lại yên ổn hơn chút ít, nhìn thấy gương mặt của hắn xuất hiện trước mắt ta, nước mắt đột nhiên rớt xuống.Gương mặt nghiêm túc của hắn ban đầu là xanh đen, nhìn thấy ta rơi lệ, nhưng lại ngẩn ra, sau đó nhìn kỹ ta, từ trên xuống dưới. Ánh mắt của hắn như đang nhịn đau đớn cực lớn, ta biết rõ cảm giác đau đớn của mình lây sang hắn, nhưng so với ta hắn có thể chịu đựng tốt hơn.Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm y phục của ta, lặng yên một chút, đưa tay với tới, ta trừng lớn mắt, run rẩy đưa tay ngăn tay của hắn, nhưng lại không nói một lời nào. Trên trán của hắn đã rướm mồ hôi hột, dừng lại một chút, ôm ta vào trong phòng, gần như là ném ta lên trên giường.Ta hoảng sợ nhìn hắn, lời vừa ra khỏi miệng, mới phát hiện thanh âm đã khàn khàn: “Ngươi làm cái gì?”Hắn cười lạnh một tiếng: “Ngươi bị địa tinh cắn, nếu bây giờ phát tác sẽ biến thành một con địa tinh. Chẳng lẽ ngươi bị thương mà không biết?”Địa tinh? Cắn? Ta bỗng dưng nhớ tới ngày bị sinh linh mắt to kia cắn một cái, biến thành địa tinh? Ta sợ hãi cả người đều là mồ hôi lạnh, toàn thân lại run lên. Chẳng qua là bị đau đớn lấy đi tri giác một lát, vạt áo đã có một bàn tay tìm tới, kéo xuống dưới, cả người gần như lộ hết trước mặt hắn.Ta hoảng sợ kêu lên một tiếng, nhịn đau kéo chăn mền che lại người: “Ngươi làm cái gì?!”Trên mặt hắn là vẻ mặt đau đến run rẩy, tức giận vô cùng: “Tìm miệng vết thương bị địa tinh cắn.”Ta thở phào nhẹ nhõm, tay phải đưa đến trước mặt hắn, nhịn đau nặn ra mấy chữ nói: “Tại đây.”Hắn bắt lấy cổ tay của ta, lấy miếng vải đi, nhìn miệng vết thương đã ửng đỏ, niệm chú thuật. Hắn niệm càng nhiều, đau đớn của ta lại càng sâu, nhiều lần muốn rút tay lại, nhưng mà bị nắm quá chặt, đến xương cốt cũng có cảm giác như bị bóp nát. Ta đau đến ở giãy giụa trên giường, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, chắc lúc này hắn cũng không khá hơn chút nào.Phù chú ở trên tay ta dần dần hình thành một vòng sáng màu xanh nhạt, đột nhiên biến thành từng chùm sáng nhỏ, khảm tiến vào trong tay, mỗi một chùm sáng tiến vào, đều cảm thấy đau nhói khó nhịn. Cho đến kia mười bảy chùm sáng đều tiến vào, đau đớn trên người mới từ từ yếu bớt, tay cũng dần dần khôi phục màu da.Ta nằm lỳ ở trên giường, gần như mất hết ý thức. Hắn ngồi ở một bên, trên trán đầy mồ hôi. Ngồi yên hồi lâu, ta mới có cảm giác mình sống lại, ta lẳng lặng nhìn sườn mặt hắn, hốc mắt chẳng biết tại sao lại ướt. Hắn quay đầu nhìn ta, ta vội quệt nước mắt.Hắn khẽ nhíu mày, không nói một câu, chậm rãi đứng lên rời khỏi phòng.Thấy hắn rời đi, trong lòng chợt trống trải, giống như bị mất đi cái gì.Lúc tỳ nữ tiến vào, trông thấy trên giường một mảnh hỗn độn, chỉ kinh ngạc một chút, liền lập tức khôi phục tvẻ mặt, múc nước thay ta lau người, lại giúp ta thay y phục sạch sẽ, thu thập giường để cho ta tiếp tục ngủ.Đêm nay ngủ thật sự an ổn, không hề mộng mị.Đến khi tỉnh lại, ánh sáng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ta đưa tay nhìn vết thương địa tinh cắn, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục hình dạng ban đầu. Nghĩ đến việc thiếu chút nữa bị biến thành bộ dáng của bọn chúng, ta rùng mình một cái. Mệt mỏi xuống giường, nhìn về phía cái bàn, trên mặt bàn đã chất đầy một đống trái cây.Cầm lấy một quả ăn, ngọt dịu và rất ngon miệng. Ta nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, hắn không tháo ta thành tám khối không kỳ lạ, nhưng ngay cả mắng cũng không mắng, làm cho ta cảm thấy cực kỳ bất ngờ. Đáy lòng có một loại tình cảm khác thường dâng lên, lại không biết rốt cuộc là cái gì.Lỗ tai khẽ động, nghe được tiếng bước chân của hắn, ta ngừng một chút, nhìn về phía cửa. Cửa bị đẩy ra, áo choàng màu đen của hắn đập vào trong mắt, trên mặt vẫn là thần sắc trang nghiêm tĩnhg lặng như cũ, nhưng đáy mắt hắn không có hàn ý. Nhưng khi ta nhìn thấy thứ ở trên tay hắn, sắc mặt đã thay đổi.Một chén máu đỏ thoang thoảng mùi gì đó, rõ ràng chính là mùi máu của hắn pha với linh khí của ta. Ta mới ăn trái cây, thiếu chút nữa phun ra toàn bộ. Hắn im lặng không lên tiếng đem chén đặt lên bàn, lạnh lùng nhìn ta: “Uống.”“Không cần.” Ta đứng dậy, hoảng sợ lui về phía sau, vừa lui vừa gắt gao theo dõi hắn, uống máu của mình, thà rằng cứ bị hắn chém một đao còn tốt hơn.“Lúc trước ngươi làm như vậy, nên nghĩ đến tất cả hậu quả.”Thấy hắn không tiến lên, chỉ là lạnh lùng nói như vậy, ta nhịn không được tự chửi mình, ta không nghĩ trên đời này sẽ có người ra tay tàn độc như thế, hứng một chén máu, cần bao nhiêu sự nhẫn nại? Ta che miệng, lại muốn nôn ra.Hắn nhìn ta một cái, nói: “Ngươi phải biết, bát máu này đã trộn lẫn linh lực của ta, chờ ngươi thu hồi toàn bộ linh thú đan, linh lực sẽ được tăng cường, người khác có muốn cũng không có cách nào lấy được, ngươi còn từ chối?”Ta vẫn lắc lắc đầu, nếu như hắn ép ta, ta ngay lập tức đâm đầu mà chết.Hắn dừng lại một chút, niệm chú thuật, chỉ thấy máu trong chén từ từ hội tụ thành một hạt cầu, sau đó càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến thành một hạt huyết châu lớn bằng đầu ngón tay. Tay phải hắn chỉ về hướng ta một cái, ta đã tự động hé miệng, muốn đưa tay ngăn cản lại, nhưng huyết châu đã được đưa vào trong miệng của ta, rơi thẳng xuống bụng. Trong bụng truyền tới âm thanh bóng nước tan vỡ, dạ dày lập tức bị máu lấp đầy, trong miệng cũng tràn ra mùi máu nồng đậm.Ta quỳ trên mặt đất, muốn phun máu ra, nhưng lại có thể cảm giác được máu đã dần dần thấm vào trong cơ thể. Mặc dù buồn nôn, nhưng không thể không thừa nhận, cảm giác linh khí trở về thân thể này rất tuyệt vời, giống như nước đá đi vào một nơi nóng bức, rất là thoải mái.Có lẽ là thấy được vẻ mặt thích ý của ta, hắn cười khinh miệt, liền đi ra ngoài.Ta lập tức thay đổi ý nghĩ của ta, ta muốn uống những thứ máu kia, tích góp linh khí từng ít một, mới có cơ hội chạy đi, nếu không với tính tình âm tình bất định của hắn, sớm muộn ta cũng sẽ bị hắn giết .Mấy ngày nay mặc dù ăn huyết châu có chút khó chịu, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được linh khí đang đang từ từ tích góp từng tí một. Chỉ là linh nguyên bị phong ấn còn chưa giải, không thể sử dụng linh lực.Ngày hôm đó ta buồn chán ngồi ở trong hoa viên, nhìn bầy kiến vận chuyển thức ăn trên mặt đất, cúi đầu một nửa, hơi hơi buồn ngủ, ngáp một cái thật là dài. Mới vừa đưa mắt một lần nữa nhìn lại mặt đất, đã nhìn thấy một con kiến kéo một mẩu xương trắng, nhưng không có cách nào kéo nó di chuyển vầ phía trước.Hơn mười con kiến quấn ở phía trên mẩu xương, nhưng cũng không có cách nào nhúc nhích. Ta lấy một cây gậy, đẩy lá cây đang che kia ra, muốn nhìn thấy rõ ràng một chút, lá cây vừa mới bay lên, ta liền ngây ngẩn cả người.Đó dĩ nhiên là một bộ xương khô đầy đủ, con kiến đang chuyển đi, chính là chân của nó, hơn nữa nó vẫn còn sống. Nó hoa tay múa chân đánh bầy kiến, dường như nó có thể được cảm nhận đau đớn. Ta ngạc nhiên nhìn nó, mặc dù chỉ dài bằng bàn tay, nhưng đầu và thân thể đều có đầy đủ, nếu cho nó ít da thịt, có thể trở thành một tiểu người lùn thú vị.Ta thấy nó bị bầy kiến cuốn lấy thực sự đau đớn, cầm lấy cành cây kéo nó lên, thả nó ngâm ở hai bên máng nước, nhưng lại sợ nó hít thở không thông, nên không dám thả đầu của nó xuống. Nhìn bầy kiến buông lỏng hàm răng, ta mới để bộ xương khô ở đó, lại dùng cành cây đem bầy kiến ra ngoài.Lúc ta nhìn lại chỗ bộ xương khô kia, nhưng lại không thấy tiểu Khô Lâu đâu, tìm khắp mọi nơi, mới phát hiện nó bám ở trên ống tay áo ta, nắm thật chặt. Ta cười cười, nhấc tay áo lên hỏi: “Ngươi có thể nói chuyện không? Ta gọi là Vô Song, còn ngươi?”Khô lâu đột nhiên nhanh chóng bò lên trên người ta, chẳng mấy chốc đã leo từ cánh tay leo đến sau lưng ta, lại từ trên lưng leo đến một ống tay áo khác, sau đó không động đậy. Ta quơ quơ tay: “Ngươi từ đâu tới đây? Không tìm được nhà sao?”Nó lẳng lặng nằm ở chỗ đó, không nói gì. Ta lại không có cách nào nhìn thấy trong ánh mắt tối om của hắn có cái gì, nghĩ tới nó không có tính công kích, nên không tiếp tục để ý tới nó. Nhưng vừa đứng dậy lại sững sờ, chóp mũi ngửi thấy trên người nó một mùi, mùi này, giống như đã ngửi thấy ở nơi nào rồi.Ta nhìn thân thể trắng bệch của nó, trong lòng chấn động, trong đầu hiện lên cái áo bào trắng màu thủy mặc, còn có vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của người trẻ tuổi. Ta nhớ cái tên đó, khẽ run giọng hỏi: “Ngươi là khô lâu linh lực của Lạc Thương?”Nghe được tên của Lạc Thương, nó bỗng nhúc nhích. Ta càng yên tâm hơn, cẩn thận hỏi: “Lạc Thương ở nơi nào? Ngươi có thể nói cho hắn biết nơi mà ta đang ở, để hắn tới cứu…” Còn chưa nói xong, sau lưng liền truyền đến tiếng bước chân, ta vội suy nghĩ, sợ hắn phát hiện sự tồn tại của bộ xương khô, bây giờ muốn ném nó vào trong bụi hoa đã không thể được rồi.“Ngươi vội vàng hấp tấp làm cái gì?” Sau lưng truyền đến âm thanh lạnh lùng, lòng bàn tay của ta lập tức chảy ra mồ hôi.“Không có…” Ta vừa quay người lại, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm miệng ta, cảm thấy một chân khô lâu vẫn còn đang nhúc nhích, ta vội vươn tay nhét xương cốt đang lộ ở bên ngoài vào, miệng nói không rõ ràng, “Không có gì.”Trong mắt của hắn lại lộ ra vẻ khinh thường: “Ngươi không phải là không ăn thịt sao?”“Thịt không phải là xương.” Ta sợ không cẩn thận sẽ nuốt khô lâu xuống, nói gì cũng phải cẩn thận tránh cho hàm răng đụng phải nó, lại nghe được một tiếng mài kẽo kẹt, giống như cắn đứt nó. Trong lòng ta âm thầm kêu khổ, trong miệng vừa mỏi vừa rát cực kỳ, nước mắt đều đọng ở trong hốc mắt.Khóe miệng của hắn nhếch lên, xoay người rời khỏi. Cho đến khi không còn ngửi thấy hơi thở của hắn, ta mới xoay người sang chỗ khác, cúi người phun khô lâu ra, trong miệng giống như có vật đụng phải hàm răng, vừa phun ra, dĩ nhiên là một cái đầu lâu. Ta ngạc nhiên nhìn khô lâu không có đầu ngã trái ngã phải đi lòng vòng trên mặt đất, mang đầu lâu đưa cho nó. Nó đưa hai tay cầm lấy đầu, để xuống phía trên thân thể, linh khí trên thân thể và linh khí trên đầu nối với nhau, chỉ như thế thôi mà đã khôi phục, làm ta rất sợ hãi.“Xin lỗi, vừa rồi quá gấp.” Ta nói xin lỗi với nó, nhìn nó đang đứng thẳng người, lặng yên một hồi, rồi chạy thục mạng vào trong bụi hoa, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng. Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn những cây hoa còn đang run động, thất vọng không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Là Thất Vĩ Hồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook