Chương 124: Chuẩn Bị Trở Về
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Hắn vừa nghĩ một chút liền hiểu ra, bản thân vô tình lĩnh ngộ được Lục Đạo Luyện Hồn Thuật, cộng thêm chín cái Nguyên Thủy Chân Phù thúc đẩy chữa trị bí pháp bị thiếu sót, từ đó tu luyện thành công.
Hơn nữa, hắn còn nuốt chửng sức mạnh linh hồn của đạo tàn hồn kia, nhờ vậy mà tu luyện thành công tầng đầu tiên của Lục Đạo Luyện Hồn Thuật.
- Không ngờ thạch thư lại cất giấu bí pháp cường đại tới cỡ này.
Cổ Trần vừa kinh ngạc vừa vui sướng, hắn cảm thụ được sự biến hóa của linh hồn mình, ý thức dần dần trở về thân thể, khống chế trong nháy mắt, hoàn mỹ như một.
Cường đại, hoàn mỹ!
Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Cổ Trần tỉnh lại, mỗi một tế bào trong thân thể đều như nằm trong tay, ý chí linh hồn cường đại khiến hắn có cảm giác thật khác biệt.
Hắn bàng hoàng cảm thấy thế giới đã trở nên khác lạ, như thể có vô số tồn tại bí ẩn hơn, đó là một loại cảm ứng tuyệt vời của sức mạnh linh hồn.
- Cổ Trần ca ca, ngươi đã tỉnh chưa...
Đang nghĩ ngợi, ngoài phòng truyền tới một giọng nói thanh thúy, đó là của Thanh Y.
Cổ Trần chậm rãi đứng dậy, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, huyết khí toàn thân, thậm chí cả khí tức lập tức được thu lại, như một người bình thường cất bước đi ra ngoài.
...
- Cổ Trần ca ca, ngươi thật sự muốn đi sao?
Bên ngoài cách Thanh Thạch bộ lạc 10 dặm, trên một ngọn núi nhỏ vô danh, một nam một nữ đang đứng nói chuyện, thiếu nữ khoảng 12 tuổi, vẻ mặt tràn đầy không nỡ ngẩng đầu lên hỏi.
Thanh niên đứng trước mặt nàng chính là Cổ Trần.
Hắn ngây người ở Thanh Thạch bộ lạc hai ngày, sáng sớm hôm nay trực tiếp rời đi, khiến hai lão nhân của bộ lạc là Thanh Thạch tộc trưởng cùng Thanh Sơn Đại trưởng lão liên tục giữ lại.
Nhưng Cổ Trần đã quyết định đi, trong lòng của hắn rất lo lắng cho tình hình của bộ lạc, hắn đi đã nhiều ngày, muốn trở về xem bộ lạc như thế nào một chút.
Dù sao hắn thân là tộc trưởng, nhất định phải chịu trách nhiệm cho bộ lạc của mình.
- Đúng vậy, ta đã rời đi lâu lắm rồi, đến lúc phải trở về.
Cổ Trần nhìn cảnh bình minh rực rỡ nơi chân trời, khẽ thở dài một cái nói.
Thanh Y cứ chăm chú nhìn hắn, mắt to ngập nước, cầu khẩn:
- Cổ Trần ca ca, có thể không đi không? Ở lại đây có được không?
Cổ Trần âm thầm cười khổ, hai ngày này Thanh Thạch cùng Thanh Sơn cũng cực kỳ nhiệt tình muốn giữ hắn lại, thậm chí còn nói thẳng muốn giao bộ lạc cho hắn, để hắn làm tộc trưởng.
Chẳng qua Cổ Trần chỉ coi là một câu nói đùa, không hề đáp ứng, nói thế nào vị lão nhân Thanh Thạch này cũng đã từng cứu mình một lần, hắn đâu thể trắng trợn chiếm đoạt bộ lạc của người ta?
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của Thanh Y, trong lòng Cổ Trần cực kỳ không nỡ, nhưng chỉ có thể âm thầm nói xin lỗi, trước mắt, hắn không có cách nào mang mấy vạn người này về bộ lạc của mình.
- Thanh Y, thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, ta phải về bộ lạc của ta, ở đó có rất nhiều chuyện đang cần ta xử lý.
Cổ Trần chậm rãi nói từng câu, nhẹ nhàng giải thích mong Thanh Y hiểu, hắn an ủi:
- Nhưng mà ngươi yên tâm, chờ ta an bài xong chuyện của bộ lạc thì sẽ đến đây thăm ngươi một chút.
- Thật sao?
Thanh Y vốn đang ảm đạm, nghe thế liền nở nụ cười vui mừng.
Hắn khẽ vuốt cằm khẳng định:
- Đương nhiên là thật, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta hứa với ngươi, chắc chắn ta sẽ tìm được biện pháp tu luyện thích hợp dành cho ngươi.
- Ừm, ta tin tưởng Cổ Trần ca ca, Thanh Y... Chờ ngươi.
Thanh Y gật mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vui tươi.
Kỳ thật, bên trong Thanh Thạch bộ lạc, ngoại trừ Thanh Thạch tộc trưởng nhặt nàng về thu dưỡng, thì không có mấy người chào đón nàng.
Nhưng bây giờ đã có thêm một người, chính là Cổ Trần.
Sau khi trải qua tình huống trước đó, trong lòng nàng, Cổ Trần đã như một người thân, một người ca ca, vô cùng quan trọng.
Cổ Trần thở dài, kỳ thật không phải là hắn không muốn tiếp nhận Thanh Thạch bộ lạc, khi Thanh Thạch tộc trưởng có ý giao Thanh Thạch bộ lạc cho hắn, quả thực hắn đã từng động tâm.
Nhưng quan trọng ở chỗ, Cổ Trần không thể ở lại, mà cũng không thể mang những người này đi.
Xét cho cùng, dựa theo những gì mà hắn đã tìm hiểu được trong hai ngày này, thì Thanh Thạch bộ lạc cách xa bộ lạc của Cổ Trần phải hơn vạn dặm.
Hắn biết bộ lạc của mình và Thanh Thạch bộ lạc đều nằm bên ngoài Bách Man sơn, trong phạm vi mười vạn dặm đều thuộc về Bách Man sơn.
Mà Cổ Trần cũng cảm giác được đám người Thanh Thạch không muốn di chuyển toàn bộ bộ lạc, cho nên hắn liền không muốn ở lại thêm.
Hiện tại Cổ Trần chỉ muốn mau chóng trở lại bộ lạc của mình, phát triển sức mạnh bộ lạc thật tốt, mở rộng thế lực, tìm tất cả mọi cách giúp bộ lạc lớn mạnh.
Hơn nữa, hắn còn nuốt chửng sức mạnh linh hồn của đạo tàn hồn kia, nhờ vậy mà tu luyện thành công tầng đầu tiên của Lục Đạo Luyện Hồn Thuật.
- Không ngờ thạch thư lại cất giấu bí pháp cường đại tới cỡ này.
Cổ Trần vừa kinh ngạc vừa vui sướng, hắn cảm thụ được sự biến hóa của linh hồn mình, ý thức dần dần trở về thân thể, khống chế trong nháy mắt, hoàn mỹ như một.
Cường đại, hoàn mỹ!
Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Cổ Trần tỉnh lại, mỗi một tế bào trong thân thể đều như nằm trong tay, ý chí linh hồn cường đại khiến hắn có cảm giác thật khác biệt.
Hắn bàng hoàng cảm thấy thế giới đã trở nên khác lạ, như thể có vô số tồn tại bí ẩn hơn, đó là một loại cảm ứng tuyệt vời của sức mạnh linh hồn.
- Cổ Trần ca ca, ngươi đã tỉnh chưa...
Đang nghĩ ngợi, ngoài phòng truyền tới một giọng nói thanh thúy, đó là của Thanh Y.
Cổ Trần chậm rãi đứng dậy, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, huyết khí toàn thân, thậm chí cả khí tức lập tức được thu lại, như một người bình thường cất bước đi ra ngoài.
...
- Cổ Trần ca ca, ngươi thật sự muốn đi sao?
Bên ngoài cách Thanh Thạch bộ lạc 10 dặm, trên một ngọn núi nhỏ vô danh, một nam một nữ đang đứng nói chuyện, thiếu nữ khoảng 12 tuổi, vẻ mặt tràn đầy không nỡ ngẩng đầu lên hỏi.
Thanh niên đứng trước mặt nàng chính là Cổ Trần.
Hắn ngây người ở Thanh Thạch bộ lạc hai ngày, sáng sớm hôm nay trực tiếp rời đi, khiến hai lão nhân của bộ lạc là Thanh Thạch tộc trưởng cùng Thanh Sơn Đại trưởng lão liên tục giữ lại.
Nhưng Cổ Trần đã quyết định đi, trong lòng của hắn rất lo lắng cho tình hình của bộ lạc, hắn đi đã nhiều ngày, muốn trở về xem bộ lạc như thế nào một chút.
Dù sao hắn thân là tộc trưởng, nhất định phải chịu trách nhiệm cho bộ lạc của mình.
- Đúng vậy, ta đã rời đi lâu lắm rồi, đến lúc phải trở về.
Cổ Trần nhìn cảnh bình minh rực rỡ nơi chân trời, khẽ thở dài một cái nói.
Thanh Y cứ chăm chú nhìn hắn, mắt to ngập nước, cầu khẩn:
- Cổ Trần ca ca, có thể không đi không? Ở lại đây có được không?
Cổ Trần âm thầm cười khổ, hai ngày này Thanh Thạch cùng Thanh Sơn cũng cực kỳ nhiệt tình muốn giữ hắn lại, thậm chí còn nói thẳng muốn giao bộ lạc cho hắn, để hắn làm tộc trưởng.
Chẳng qua Cổ Trần chỉ coi là một câu nói đùa, không hề đáp ứng, nói thế nào vị lão nhân Thanh Thạch này cũng đã từng cứu mình một lần, hắn đâu thể trắng trợn chiếm đoạt bộ lạc của người ta?
Nhìn ánh mắt tràn ngập mong đợi của Thanh Y, trong lòng Cổ Trần cực kỳ không nỡ, nhưng chỉ có thể âm thầm nói xin lỗi, trước mắt, hắn không có cách nào mang mấy vạn người này về bộ lạc của mình.
- Thanh Y, thiên hạ không có buổi tiệc nào là không tàn, ta phải về bộ lạc của ta, ở đó có rất nhiều chuyện đang cần ta xử lý.
Cổ Trần chậm rãi nói từng câu, nhẹ nhàng giải thích mong Thanh Y hiểu, hắn an ủi:
- Nhưng mà ngươi yên tâm, chờ ta an bài xong chuyện của bộ lạc thì sẽ đến đây thăm ngươi một chút.
- Thật sao?
Thanh Y vốn đang ảm đạm, nghe thế liền nở nụ cười vui mừng.
Hắn khẽ vuốt cằm khẳng định:
- Đương nhiên là thật, ngươi ở chỗ này chờ ta, ta hứa với ngươi, chắc chắn ta sẽ tìm được biện pháp tu luyện thích hợp dành cho ngươi.
- Ừm, ta tin tưởng Cổ Trần ca ca, Thanh Y... Chờ ngươi.
Thanh Y gật mạnh đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vui tươi.
Kỳ thật, bên trong Thanh Thạch bộ lạc, ngoại trừ Thanh Thạch tộc trưởng nhặt nàng về thu dưỡng, thì không có mấy người chào đón nàng.
Nhưng bây giờ đã có thêm một người, chính là Cổ Trần.
Sau khi trải qua tình huống trước đó, trong lòng nàng, Cổ Trần đã như một người thân, một người ca ca, vô cùng quan trọng.
Cổ Trần thở dài, kỳ thật không phải là hắn không muốn tiếp nhận Thanh Thạch bộ lạc, khi Thanh Thạch tộc trưởng có ý giao Thanh Thạch bộ lạc cho hắn, quả thực hắn đã từng động tâm.
Nhưng quan trọng ở chỗ, Cổ Trần không thể ở lại, mà cũng không thể mang những người này đi.
Xét cho cùng, dựa theo những gì mà hắn đã tìm hiểu được trong hai ngày này, thì Thanh Thạch bộ lạc cách xa bộ lạc của Cổ Trần phải hơn vạn dặm.
Hắn biết bộ lạc của mình và Thanh Thạch bộ lạc đều nằm bên ngoài Bách Man sơn, trong phạm vi mười vạn dặm đều thuộc về Bách Man sơn.
Mà Cổ Trần cũng cảm giác được đám người Thanh Thạch không muốn di chuyển toàn bộ bộ lạc, cho nên hắn liền không muốn ở lại thêm.
Hiện tại Cổ Trần chỉ muốn mau chóng trở lại bộ lạc của mình, phát triển sức mạnh bộ lạc thật tốt, mở rộng thế lực, tìm tất cả mọi cách giúp bộ lạc lớn mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.