Chương 125: Lửa Giận
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
20/07/2021
Bởi vì hắn nhận ra, bộ lạc chỉ vẻn vẹn mấy ngàn nhân khẩu của mình quá nhỏ yếu, không thể nào sánh nổi bộ lạc lớn với mấy vạn nhân khẩu như Thanh Thạch bộ lạc.
- Đều do Thanh Y vô dụng, không cách nào tu luyện, không thể trở thành cường giả giống như Cổ Trần ca ca, bảo vệ bộ lạc.
Thần sắc Thanh Y ảm đạm, nàng cúi đầu xuống, trong lời nói lộ ra mất mát.
Hắn cau mày, nói thật thì đối với chuyện Thanh Y không thể tu luyện, hai ngày trước hắn đã kiểm tra qua, lại không phát hiện ra vấn đề gì.
Nhưng khi hắn thử một chút, thì đúng là Thanh Y không thể tu luyện đươc, cho dù hắn đã dùng các loại dược liệu, thậm chí là cánh hoa Huyết Liên hay Linh Huyết, Thanh Y ăn vào xong vẫn chẳng có tí hiệu quả nào.
Nàng tu luyện bất kì công pháp nào đều không có hiệu quả, điều đó khiến Cổ Trần cảm thấy thật bất ngờ, trong lòng mơ hồ nhận ra tình huống của thân thể Thanh Y không phải chuyện đơn giản.
Đáng tiếc hắn không có năng lực phát hiện, chỉ có thể nén ở trong lòng.
Lúc này, Cổ Trần an ủi:
- Thanh Y, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp giúp ngươi tu luyện mạnh lên, và nếu rảnh ta sẽ ghé thăm ngươi một chút.
Ta phải đi, Thanh Y, cái này tặng cho ngươi, mau trở về đi thôi
Cổ Trần nói xong tặng cho Thanh Y một cái Thạch Giới, Thạch Giới này là một cái nhẫn trữ đồ, trên người hắn có không ít thứ có thể cất giữ đồ vật.
Khỏi cần phải nói, hắn có rất nhiều túi trữ vật, nhẫn trữ vật thì hắn có mấy cái, đều là bảo bối có được nhờ đánh cướp.
Cho Thanh Y một cái, xem như báo đáp ân tình nàng phát hiện mình hôn mê rồi mang mình về bộ lạc, tuy Cổ Trần chẳng phải hạng người tốt lành gì, nhưng vẫn hiểu đươc đạo lya ân oán rõ ràng.
- Ta đi!
Làm xong những thứ này, Cổ Trần quay người phất phất tay, cũng không quay đầu lại lập tức rời đi, hắn nhảy xuống từ trên đỉnh núi, nhanh chóng chạy như bay, chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt Thanh Y.
- Cổ Trần ca ca...
Thanh Y đứng ở đỉnh núi, hô to với người đã không còn thấy bóng, nước mắt chảy ra, cố nén không khóc lên.
Bên trong trái tim nhỏ bé của Thanh Y, thế giới này ngoại trừ A Công ra, người đối tốt với nàng nhất chỉ có Cổ Trần.
Nàng yên lặng nhìn về phía Cổ Trần rời đi, thật lâu chưa cất bước, trong tay vẫn nắm chặt Thạch Giới Cổ Trần tặng mình trước khi chia tay.
- Cổ Trần ca ca, ta nhất định tu luyện thành công, ta muốn trở thành cường giả giống như ngươi.
Thanh Y âm thầm quyết định, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự kiên định chưa từng có.
Nàng yên lặng đứng ở chỗ này nửa ngày, sau một hồi mới quay người xuống núi, trở về bộ lạc.
...
Lúc này, ở một khu vực bên ngoài Bách Man sơn, cách Thanh Thạch bộ lạc mấy ngàn dặm, có một bộ lạc cực lớn, tên là Huyền Điểu bộ lạc.
Bộ lạc này đông đảo nhân khẩu, phải hơn mấy chục vạn người, trong bộ lạc có một Tế Thần Huyền Điểu cường đại, thủ vệ bộ lạc.
- Khốn kiếp!
Bên trong một tòa thạch điện của bộ lạc phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, chấn động toàn bộ bộ lạc, có huyết khí cường đại bốc thẳng lên trời.
Bên trong thạch điện, các cường giả cấp cao của bộ lạc đang tụ tập, một nam tử khí tức kinh khủng ngồi ngay ghế chủ tọa.
Hắn cũng chính là tộc trưởng của Huyền Điểu bộ lạc, Huyền Mặc.
Măt mũi Huyền Mặc tràn đầy tức giận, hai mắt lạnh lẽo, nhìn chòng chọc vào đám người bên dưới.
- Nói, chuyện gì xảy ra?
Hắn quát lạnh một tiếng.
Chỉ thấy người đang quỳ bên dưới đại điện run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ vô cùng.
Hắn cúi đầu nói ra:
- Tộc trưởng, Tam công tử đã bị người ta giết, chết trong Thanh Thạch bộ lạc. Tất cả những người đi theo cũng bị giết sạch, chỉ mình ta trốn thoát.
- Cái gì?
Điều này vừa được nói ra, cả sảnh đường đều giật mình, tất cả mọi người tỏ vẻ kinh hãi.
Đặc biệt là vị Huyền Mặc tộc trưởng kia, hai mắt bộc phát sát ý dọa người, huyết khí toàn thân bốc lên, làm chấn động khí tức của không ít người có mặt ở đây.
- Thanh Thạch bộ lạc giỏi lắm, dám có gan giết hại con ta!
Huyền Mặc âm trầm vươn người đứng dậy, sát khí đằng đằng nói:
- Bất kể là ai, dám giết hại con trai ta, nhất định phải trả giá bằng máu.
Đại trưởng lão, lập tức dẫn người diệt Thanh Thạch bộ lạc cho ta, một tên cũng không để lại.
Huyền Mặc truyền đạt từng mệnh lệnh, thanh âm băng lãnh, sát khí dày đặc thấu xương.
- Tộc trưởng, nói thế nào thì Thanh Thạch bộ lạc cũng có mấy vạn nhân khẩu, đều giết sạch thì rất đáng tiếc.
- Đều do Thanh Y vô dụng, không cách nào tu luyện, không thể trở thành cường giả giống như Cổ Trần ca ca, bảo vệ bộ lạc.
Thần sắc Thanh Y ảm đạm, nàng cúi đầu xuống, trong lời nói lộ ra mất mát.
Hắn cau mày, nói thật thì đối với chuyện Thanh Y không thể tu luyện, hai ngày trước hắn đã kiểm tra qua, lại không phát hiện ra vấn đề gì.
Nhưng khi hắn thử một chút, thì đúng là Thanh Y không thể tu luyện đươc, cho dù hắn đã dùng các loại dược liệu, thậm chí là cánh hoa Huyết Liên hay Linh Huyết, Thanh Y ăn vào xong vẫn chẳng có tí hiệu quả nào.
Nàng tu luyện bất kì công pháp nào đều không có hiệu quả, điều đó khiến Cổ Trần cảm thấy thật bất ngờ, trong lòng mơ hồ nhận ra tình huống của thân thể Thanh Y không phải chuyện đơn giản.
Đáng tiếc hắn không có năng lực phát hiện, chỉ có thể nén ở trong lòng.
Lúc này, Cổ Trần an ủi:
- Thanh Y, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp giúp ngươi tu luyện mạnh lên, và nếu rảnh ta sẽ ghé thăm ngươi một chút.
Ta phải đi, Thanh Y, cái này tặng cho ngươi, mau trở về đi thôi
Cổ Trần nói xong tặng cho Thanh Y một cái Thạch Giới, Thạch Giới này là một cái nhẫn trữ đồ, trên người hắn có không ít thứ có thể cất giữ đồ vật.
Khỏi cần phải nói, hắn có rất nhiều túi trữ vật, nhẫn trữ vật thì hắn có mấy cái, đều là bảo bối có được nhờ đánh cướp.
Cho Thanh Y một cái, xem như báo đáp ân tình nàng phát hiện mình hôn mê rồi mang mình về bộ lạc, tuy Cổ Trần chẳng phải hạng người tốt lành gì, nhưng vẫn hiểu đươc đạo lya ân oán rõ ràng.
- Ta đi!
Làm xong những thứ này, Cổ Trần quay người phất phất tay, cũng không quay đầu lại lập tức rời đi, hắn nhảy xuống từ trên đỉnh núi, nhanh chóng chạy như bay, chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt Thanh Y.
- Cổ Trần ca ca...
Thanh Y đứng ở đỉnh núi, hô to với người đã không còn thấy bóng, nước mắt chảy ra, cố nén không khóc lên.
Bên trong trái tim nhỏ bé của Thanh Y, thế giới này ngoại trừ A Công ra, người đối tốt với nàng nhất chỉ có Cổ Trần.
Nàng yên lặng nhìn về phía Cổ Trần rời đi, thật lâu chưa cất bước, trong tay vẫn nắm chặt Thạch Giới Cổ Trần tặng mình trước khi chia tay.
- Cổ Trần ca ca, ta nhất định tu luyện thành công, ta muốn trở thành cường giả giống như ngươi.
Thanh Y âm thầm quyết định, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự kiên định chưa từng có.
Nàng yên lặng đứng ở chỗ này nửa ngày, sau một hồi mới quay người xuống núi, trở về bộ lạc.
...
Lúc này, ở một khu vực bên ngoài Bách Man sơn, cách Thanh Thạch bộ lạc mấy ngàn dặm, có một bộ lạc cực lớn, tên là Huyền Điểu bộ lạc.
Bộ lạc này đông đảo nhân khẩu, phải hơn mấy chục vạn người, trong bộ lạc có một Tế Thần Huyền Điểu cường đại, thủ vệ bộ lạc.
- Khốn kiếp!
Bên trong một tòa thạch điện của bộ lạc phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, chấn động toàn bộ bộ lạc, có huyết khí cường đại bốc thẳng lên trời.
Bên trong thạch điện, các cường giả cấp cao của bộ lạc đang tụ tập, một nam tử khí tức kinh khủng ngồi ngay ghế chủ tọa.
Hắn cũng chính là tộc trưởng của Huyền Điểu bộ lạc, Huyền Mặc.
Măt mũi Huyền Mặc tràn đầy tức giận, hai mắt lạnh lẽo, nhìn chòng chọc vào đám người bên dưới.
- Nói, chuyện gì xảy ra?
Hắn quát lạnh một tiếng.
Chỉ thấy người đang quỳ bên dưới đại điện run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ vô cùng.
Hắn cúi đầu nói ra:
- Tộc trưởng, Tam công tử đã bị người ta giết, chết trong Thanh Thạch bộ lạc. Tất cả những người đi theo cũng bị giết sạch, chỉ mình ta trốn thoát.
- Cái gì?
Điều này vừa được nói ra, cả sảnh đường đều giật mình, tất cả mọi người tỏ vẻ kinh hãi.
Đặc biệt là vị Huyền Mặc tộc trưởng kia, hai mắt bộc phát sát ý dọa người, huyết khí toàn thân bốc lên, làm chấn động khí tức của không ít người có mặt ở đây.
- Thanh Thạch bộ lạc giỏi lắm, dám có gan giết hại con ta!
Huyền Mặc âm trầm vươn người đứng dậy, sát khí đằng đằng nói:
- Bất kể là ai, dám giết hại con trai ta, nhất định phải trả giá bằng máu.
Đại trưởng lão, lập tức dẫn người diệt Thanh Thạch bộ lạc cho ta, một tên cũng không để lại.
Huyền Mặc truyền đạt từng mệnh lệnh, thanh âm băng lãnh, sát khí dày đặc thấu xương.
- Tộc trưởng, nói thế nào thì Thanh Thạch bộ lạc cũng có mấy vạn nhân khẩu, đều giết sạch thì rất đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.