Chương 1136:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Oành oành oành!
Một bên khác, Hắc Ma Thần Tử giận dữ, không ngừng phát ra lực lượng đánh tới, nhưng vẫn không có cách nào đánh nổ được tên Hắc Thổ đen như than này.
Hắn giống như một vị Ác Thần, tàn nhẫn, hung hãn, thể phách cường đại, lực lượng khủng bố, bị đánh bay vô số lần nhưng vẫn có thể đứng dậy tái chiến, càng đánh càng hăng.
- Lực lượng huyết mạch của Hắc Thổ, đang thức tỉnh, cảm giác như nó đang thôn phệ huyết mạch Nhân tộc.
Dưới địa cung u ám, ánh mắt Cổ Trần nheo lại nhìn chằm chằm vào trận chiến kia, nhìn thấy Hắc Thổ bùng nổ, loại lực lượng huyết mạch thần bí trong cơ thể hắn đang càng ngày càng mạnh hơn.
Loại lực lượng huyết mạch này, áp chế Hắc Thổ ngưng luyện ra Thanh Đồng huyết mạch, giống như muốn thôn phệ Huyết mạch Nhân tộc biến tất cả trở thành loại huyết mạch thần bí kia.
Đối với tình hình này, Cổ Trần không thể dự đoán trước được điều gì, càng không thể giúp đỡ Hắc Thổ, chỉ có thể âm thầm thở dài, trong lòng hy vọng bản thân hắn có thể chiến thắng loại lực lượng huyết mạch kia.
- Gào!
Hắc Thổ ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay vung vẩy, ngưng tụ ra một cổ lực lượng cường đại, trên mỗi tấc da thịt bên ngoài cơ thể có vô số Thanh Đồng ký hiệu lóe sáng.
Đám Thanh Đồng ký hiệu này phát ra tiếng leng keng, lộ ra khí tức bất hủ.
Lực lượng Thanh Đồng bất hủ đang sôi trào trong cơ thể hắn, bùng nổ, giống như dung nham bị áp chế vô số năm phun trào.
Ầm!
Hắc Ma Thần Tử vội vàng tránh lui, sắc mặt kinh ngạc không hiểu rõ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Thổ, trong lòng đã xác định tên đen như than này chắc chắn không phải Nhân tộc.
Lực lượng này, khí tức này, không liên quan gì đến Nhân tộc, nhất định trong cơ thể hắn có một loại huyết mạch cường đại không thuộc về Nhân tộc.
Nhưng vấn đề là, rốt cuộc tên đen như than này có loại lực lượng huyết mạch nào, vì sao hắn chưa bao giờ gặp phải, hình như trong Man Hoang Bách Tộc cũng không có loại khí tức huyết mạch kiểu này.
Rầm rầm rầm...
Một bên khác, Mặc Kỳ Lân đã nổi bão, đánh cho Man Phi liên tục bại lui, cuối cùng không địch lại bị đánh rơi xuống, rơi xuyên qua một ngọn núi.
Bụi mù che kín cả đống phế tích, Man Phi chật vật leo ra ngoài, chiến giáp trên người vỡ tan, có dấu vết bị đốt cháy khét, trên người, trên mặt đầy vết thương.
- Con Kỳ Lân này, mạnh như vậy sao?
Vẻ mặt Man Phi đầy ngưng trọng, đây là lần đầu tiên hắn đối kháng với sinh vật mạnh mẽ cường đại như vậy.
Có thể nói, Mặc Kỳ Lân là người cường đại nhất trong số cường giả dị tộc mà hắn từng đại chiến, trong lòng hắn sinh ra nguy cơ nồng đậm, cảm thấy mình căn bản không phải đối thủ của đối phương.
- Thằng nhóc nhân tộc, ngươi không phải đối thủ của bổn tọa, đừng tự tìm đường chết.
Mặc Kỳ Lân hung tợn cảnh cáo một câu, sau đó quay người đạp trên tường vân màu đen, tăng tốc chạy trốn, giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Thật ra vừa rồi Mặc Kỳ Lân muốn trực tiếp đánh trọng thương thậm chí giết chết Man Phi, nhưng nó luôn có cảm giác có nguy cơ quanh quẩn trong lòng.
Khiến nó không dám hạ tử thủ, nơi phát ra nguy cơ ở ngay khu vực trung tâm Bách Man sơn, chỗ đó có vô số huyết khí Nhân tộc hội tụ, là nơi Hoang Cổ thành tọa lạc.
Cảm nhận của nó không sai, nếu như vừa rồi Mặc Kỳ Lân dám ra tay giết chết Man Phi, chắc chắn nó sẽ gặp phải một kích lôi đình của Cổ Trần.
Suốt cả quá trình Cổ Trần luôn chăm chú để ý đến đại chiến nơi này, hắn không thể nào để mặc cho hai tên đại tướng mà mình xem trọng bị tổn thương ngay trước cửa nhà được.
Nói đùa sao, vất vả lắm mới bồi dưỡng được hai tên đại tướng, sắp có thể tọa trấn một phương, ngươi muốn giết là giết được sao?
- Đừng vội đi, ở lại ăn một bữa cơm rồi hãy đi.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trên bầu trời, khiến Mặc Kỳ Lân khẽ lắc mình một cái, lân phiến trên người đều ào ào dựng đứng hết cả lên.
Trên mặt nó đầy kinh hãi nhìn lại, thì trông thấy hư không bị phá vỡ thành một cái động, một cái chân thò ra từ bên trong, ánh sáng Thanh Đồng lấp lóe.
Cộc!
Một chân bước ra không gian, chỉ trong chớp mắt, một bóng người đã chậm rãi xuyên qua hư không, đi đến nơi này, xuất hiện ngay trước mặt Mặc Kỳ Lân.
- Ngươi, ngươi là...
Trong lòng Mặc Kỳ Lân đột nhiên cảm thấy nguy cơ nồng đậm, đến từ người thanh niên Nhân tộc mặc Thanh Đồng giáp trước mắt.
Người tới chính là Cổ Trần.
Một bên khác, Hắc Ma Thần Tử giận dữ, không ngừng phát ra lực lượng đánh tới, nhưng vẫn không có cách nào đánh nổ được tên Hắc Thổ đen như than này.
Hắn giống như một vị Ác Thần, tàn nhẫn, hung hãn, thể phách cường đại, lực lượng khủng bố, bị đánh bay vô số lần nhưng vẫn có thể đứng dậy tái chiến, càng đánh càng hăng.
- Lực lượng huyết mạch của Hắc Thổ, đang thức tỉnh, cảm giác như nó đang thôn phệ huyết mạch Nhân tộc.
Dưới địa cung u ám, ánh mắt Cổ Trần nheo lại nhìn chằm chằm vào trận chiến kia, nhìn thấy Hắc Thổ bùng nổ, loại lực lượng huyết mạch thần bí trong cơ thể hắn đang càng ngày càng mạnh hơn.
Loại lực lượng huyết mạch này, áp chế Hắc Thổ ngưng luyện ra Thanh Đồng huyết mạch, giống như muốn thôn phệ Huyết mạch Nhân tộc biến tất cả trở thành loại huyết mạch thần bí kia.
Đối với tình hình này, Cổ Trần không thể dự đoán trước được điều gì, càng không thể giúp đỡ Hắc Thổ, chỉ có thể âm thầm thở dài, trong lòng hy vọng bản thân hắn có thể chiến thắng loại lực lượng huyết mạch kia.
- Gào!
Hắc Thổ ngửa mặt lên trời gào thét, hai tay vung vẩy, ngưng tụ ra một cổ lực lượng cường đại, trên mỗi tấc da thịt bên ngoài cơ thể có vô số Thanh Đồng ký hiệu lóe sáng.
Đám Thanh Đồng ký hiệu này phát ra tiếng leng keng, lộ ra khí tức bất hủ.
Lực lượng Thanh Đồng bất hủ đang sôi trào trong cơ thể hắn, bùng nổ, giống như dung nham bị áp chế vô số năm phun trào.
Ầm!
Hắc Ma Thần Tử vội vàng tránh lui, sắc mặt kinh ngạc không hiểu rõ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hắc Thổ, trong lòng đã xác định tên đen như than này chắc chắn không phải Nhân tộc.
Lực lượng này, khí tức này, không liên quan gì đến Nhân tộc, nhất định trong cơ thể hắn có một loại huyết mạch cường đại không thuộc về Nhân tộc.
Nhưng vấn đề là, rốt cuộc tên đen như than này có loại lực lượng huyết mạch nào, vì sao hắn chưa bao giờ gặp phải, hình như trong Man Hoang Bách Tộc cũng không có loại khí tức huyết mạch kiểu này.
Rầm rầm rầm...
Một bên khác, Mặc Kỳ Lân đã nổi bão, đánh cho Man Phi liên tục bại lui, cuối cùng không địch lại bị đánh rơi xuống, rơi xuyên qua một ngọn núi.
Bụi mù che kín cả đống phế tích, Man Phi chật vật leo ra ngoài, chiến giáp trên người vỡ tan, có dấu vết bị đốt cháy khét, trên người, trên mặt đầy vết thương.
- Con Kỳ Lân này, mạnh như vậy sao?
Vẻ mặt Man Phi đầy ngưng trọng, đây là lần đầu tiên hắn đối kháng với sinh vật mạnh mẽ cường đại như vậy.
Có thể nói, Mặc Kỳ Lân là người cường đại nhất trong số cường giả dị tộc mà hắn từng đại chiến, trong lòng hắn sinh ra nguy cơ nồng đậm, cảm thấy mình căn bản không phải đối thủ của đối phương.
- Thằng nhóc nhân tộc, ngươi không phải đối thủ của bổn tọa, đừng tự tìm đường chết.
Mặc Kỳ Lân hung tợn cảnh cáo một câu, sau đó quay người đạp trên tường vân màu đen, tăng tốc chạy trốn, giống như đang sợ hãi điều gì đó.
Thật ra vừa rồi Mặc Kỳ Lân muốn trực tiếp đánh trọng thương thậm chí giết chết Man Phi, nhưng nó luôn có cảm giác có nguy cơ quanh quẩn trong lòng.
Khiến nó không dám hạ tử thủ, nơi phát ra nguy cơ ở ngay khu vực trung tâm Bách Man sơn, chỗ đó có vô số huyết khí Nhân tộc hội tụ, là nơi Hoang Cổ thành tọa lạc.
Cảm nhận của nó không sai, nếu như vừa rồi Mặc Kỳ Lân dám ra tay giết chết Man Phi, chắc chắn nó sẽ gặp phải một kích lôi đình của Cổ Trần.
Suốt cả quá trình Cổ Trần luôn chăm chú để ý đến đại chiến nơi này, hắn không thể nào để mặc cho hai tên đại tướng mà mình xem trọng bị tổn thương ngay trước cửa nhà được.
Nói đùa sao, vất vả lắm mới bồi dưỡng được hai tên đại tướng, sắp có thể tọa trấn một phương, ngươi muốn giết là giết được sao?
- Đừng vội đi, ở lại ăn một bữa cơm rồi hãy đi.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ trên bầu trời, khiến Mặc Kỳ Lân khẽ lắc mình một cái, lân phiến trên người đều ào ào dựng đứng hết cả lên.
Trên mặt nó đầy kinh hãi nhìn lại, thì trông thấy hư không bị phá vỡ thành một cái động, một cái chân thò ra từ bên trong, ánh sáng Thanh Đồng lấp lóe.
Cộc!
Một chân bước ra không gian, chỉ trong chớp mắt, một bóng người đã chậm rãi xuyên qua hư không, đi đến nơi này, xuất hiện ngay trước mặt Mặc Kỳ Lân.
- Ngươi, ngươi là...
Trong lòng Mặc Kỳ Lân đột nhiên cảm thấy nguy cơ nồng đậm, đến từ người thanh niên Nhân tộc mặc Thanh Đồng giáp trước mắt.
Người tới chính là Cổ Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.