Chương 1137:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Trên mặt hắn nở một nụ cười, quan sát Mặc Kỳ Lân trước mắt, ánh mắt nóng rực, càng nhìn càng thấy hài lòng.
- Ta đang nghĩ, đi đâu để tìm một con Kỳ Lân về làm Thần Thú trấn tộc, không ngờ vậy mà ngươi lại tự đưa mình tới tận cửa, có phải ngươi đến để nhận lời mời làm Thần Thú trấn tộc cho Hoang Cổ nhất tộc ta hay không?
- Yên tâm, ngươi không cần phỏng vấn, hiện giờ ta chính thức tuyên bố, ngươi đã trúng tuyển, chúc mừng ngươi đã trở thành Thần thú trấn tộc thứ tư của Hoang Cổ nhất tộc ta.
Cổ Trần vừa đến, đã mở miệng nói một phen.
Lời này vừa nói ra, Mặc Kỳ Lân lập tức choáng váng, nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhận lời mời cái gì, phỏng vấn cái gì… Tất cả nó đều nghe không hiểu.
Nhưng một điều duy nhất nó nghe hiểu được, đó chính là người kia muốn nó làm Thần Thú trấn tộc.
- Gào!
Mặc Kỳ Lân giận dữ hét lên:
- Nhân tộc đáng chết, ngươi muốn bổn tọa làm Thần Thú trấn tộc, ngươi dám nhục nhã tôn nghiêm của Kỳ Lân?
- Sao tính tình lại kém như vậy, nào, chờ ta bắt cái tên Hắc Thiên Thần Tử này đem nướng đã, sau đó vừa ăn Thần Tử nướng, vừa cùng nhau nói chuyện rõ ràng.
Cổ Trần cười híp mắt nhìn Mặc Kỳ Lân nói, đã tới rồi thì đừng đi, đã tự mình đưa tới cửa, sao Cổ Trần có thể để hắn rời khỏi nơi này được?
- Hỗn trướng, ngươi là ai, sao dám bất kinh với bản Thần Tử?
Phía bên kia, Hắc Thiên Thần Tử nghe thấy Cổ Trần nói như vậy, lập tức giận tím mặt, cái tên Nhân tộc khốn nạn này, lại dám nói muốn nướng hắn ăn ngay trước mặt hắn?
Nhưng một khắc sau, dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên giật mình bừng tỉnh.
- Ngươi... Ngươi là Cổ Trần?
Hắc Thiên Thần Tử giận dữ hét lên một tiếng, cuối cùng đã nghĩ tới điều gì đó, người này không phải là hung nhân Cổ Trần mà gần đây bách tộc đang nói đến sao?
- Hung nhân, Cổ Trần?
Mặc Kỳ Lân giật nảy mình, vội vàng lui lại, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn Cổ Trần.
Người có tên cây có bóng, Cổ Trần hung danh hiển hách, có thể nói là bách tộc đều biết!
- A, xem ra ta rất nổi tiếng bên ngoài, vậy mà các ngươi đều biết ta?
Cổ Trần nở nụ cười có chút ngoài ý muốn, hàm răng trắng bóc lộ ra, khiến Mặc Kỳ Lân không tự chủ được cả người sợ run lên.
“Trời ạ, sao ta lại đi vào Bách Man sơn thế này?” Trong lòng Mặc Kỳ Lân âm thầm kêu rên.
Nó vô cùng hối hận, tại sao không nhìn phương hướng, tại sao lại đâm đầu vào trong Bách Man sơn, bây giờ thì hay rồi, đụng phải ngay tên hung nhân Cổ Trần kia.
- Này, ngươi là Hắc Ma Thần Tử gì?
Ánh mắt Cổ Trần nhìn thẳng vào người Hắc Thiên Thần Tử.
Gã này, là Thần Tử, là con nối dõi của Thần Linh sao?
- Hỗn trướng, bản Thần Tử chính là thần duệ đời thứ mười, dòng máu chảy trong cơ thể là thần huyết cao quý, ngươi, cái tên Nhân tộc đê tiện này, sao dám... Nói chuyện kiểu này với bản Thần Tử?
Hai mắt Hắc Thiên Thần Tử lộ ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, gằn lên từng chữ:
- Chính là ngươi, đã tiêu diệt Hắc Ma Hoàng tộc trong Hỗn Loạn Thiên Uyên, đúng hay không?
Cổ Trần bật cười, gật đầu:
- Không sai, chính là ta diệt, làm sao hả, ngươi tới đây để trả thù sao? Đúng lúc lắm, ta cũng muốn nhìn thử xem kẻ được gọi là Thần Tử có năng lực gì?
- Ha ha, Cổ Trần này, ngươi cẩn thận một chút.
Mặc Kỳ Lân ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nhắc nhở một câu, nó nói:
- Tên Hắc Thiên Thần Tử này là thần duệ đời thứ mười, có tin đồn hắn từng chém giết cường giả Bán Thánh.
- Hả?
Cổ Trần kinh ngạc, bất ngờ nhìn Mặc Kỳ Lân, con Kỳ Lân này lại đang nhắc nhở hắn.
Có điều khiến Cổ Trần càng bất ngờ hơn chính là, Hắc Thiên Thần Tử trước mắt, vậy mà đã chém giết cường giả Bán Thánh, vậy chứng tỏ hắn có chiến lực Chuẩn Thánh rồi?
Trên mặt Cổ Trần tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, khẽ cười nói:
- Thần duệ đời thứ mười, từng giết Bán Thánh, có chút thú vị, chỉ là không biết trong cơ thể ngươi có bao nhiêu thần huyết?
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Hắc Thiên Thần Tử đã xa sầm xuống, khí tức trên người hắn sôi trào, lộ ra một tia thần uy.
Tuy hắn rất kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với Cổ Trần, vị hung nhân tuyệt thế danh chấn bách tộc, hắn vẫn hết sức cảnh giác, không dám lơ là
Hắc Thiên Thần Tử trực tiếp kích phát Hắc Ma thần huyết trong cơ thể, một cỗ thần uy tràn ngập ép tới, khiến không khí cũng đông cứng lại.
- Đám khinh nhờn bản Thần Tử, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Hắc Thiên Thần Tử gằn lên từng từ từng chữ, giọng nói âm u lạnh lẽo truyền đến, khiến hư không bốn phía xung quanh đều run rẩy.
Cổ Trần mang vẻ mặt bình tĩnh, khinh thường nói:
- Có không ít người từng nói với ta như vậy, nhưng bây giờ tất cả đều đi đời nhà ma rồi, ngươi muốn xuống dưới đó gặp bọn họ sao?
- Đúng lúc, trước đó ta vừa tiêu diệt Hắc Ma Hoàng tộc trong đó có mấy trăm vạn tộc nhân của ngươi, đưa ngươi xuống đó, ngươi cũng không cô đơn.
- Ta đang nghĩ, đi đâu để tìm một con Kỳ Lân về làm Thần Thú trấn tộc, không ngờ vậy mà ngươi lại tự đưa mình tới tận cửa, có phải ngươi đến để nhận lời mời làm Thần Thú trấn tộc cho Hoang Cổ nhất tộc ta hay không?
- Yên tâm, ngươi không cần phỏng vấn, hiện giờ ta chính thức tuyên bố, ngươi đã trúng tuyển, chúc mừng ngươi đã trở thành Thần thú trấn tộc thứ tư của Hoang Cổ nhất tộc ta.
Cổ Trần vừa đến, đã mở miệng nói một phen.
Lời này vừa nói ra, Mặc Kỳ Lân lập tức choáng váng, nhìn hắn với vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhận lời mời cái gì, phỏng vấn cái gì… Tất cả nó đều nghe không hiểu.
Nhưng một điều duy nhất nó nghe hiểu được, đó chính là người kia muốn nó làm Thần Thú trấn tộc.
- Gào!
Mặc Kỳ Lân giận dữ hét lên:
- Nhân tộc đáng chết, ngươi muốn bổn tọa làm Thần Thú trấn tộc, ngươi dám nhục nhã tôn nghiêm của Kỳ Lân?
- Sao tính tình lại kém như vậy, nào, chờ ta bắt cái tên Hắc Thiên Thần Tử này đem nướng đã, sau đó vừa ăn Thần Tử nướng, vừa cùng nhau nói chuyện rõ ràng.
Cổ Trần cười híp mắt nhìn Mặc Kỳ Lân nói, đã tới rồi thì đừng đi, đã tự mình đưa tới cửa, sao Cổ Trần có thể để hắn rời khỏi nơi này được?
- Hỗn trướng, ngươi là ai, sao dám bất kinh với bản Thần Tử?
Phía bên kia, Hắc Thiên Thần Tử nghe thấy Cổ Trần nói như vậy, lập tức giận tím mặt, cái tên Nhân tộc khốn nạn này, lại dám nói muốn nướng hắn ăn ngay trước mặt hắn?
Nhưng một khắc sau, dường như hắn nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên giật mình bừng tỉnh.
- Ngươi... Ngươi là Cổ Trần?
Hắc Thiên Thần Tử giận dữ hét lên một tiếng, cuối cùng đã nghĩ tới điều gì đó, người này không phải là hung nhân Cổ Trần mà gần đây bách tộc đang nói đến sao?
- Hung nhân, Cổ Trần?
Mặc Kỳ Lân giật nảy mình, vội vàng lui lại, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn Cổ Trần.
Người có tên cây có bóng, Cổ Trần hung danh hiển hách, có thể nói là bách tộc đều biết!
- A, xem ra ta rất nổi tiếng bên ngoài, vậy mà các ngươi đều biết ta?
Cổ Trần nở nụ cười có chút ngoài ý muốn, hàm răng trắng bóc lộ ra, khiến Mặc Kỳ Lân không tự chủ được cả người sợ run lên.
“Trời ạ, sao ta lại đi vào Bách Man sơn thế này?” Trong lòng Mặc Kỳ Lân âm thầm kêu rên.
Nó vô cùng hối hận, tại sao không nhìn phương hướng, tại sao lại đâm đầu vào trong Bách Man sơn, bây giờ thì hay rồi, đụng phải ngay tên hung nhân Cổ Trần kia.
- Này, ngươi là Hắc Ma Thần Tử gì?
Ánh mắt Cổ Trần nhìn thẳng vào người Hắc Thiên Thần Tử.
Gã này, là Thần Tử, là con nối dõi của Thần Linh sao?
- Hỗn trướng, bản Thần Tử chính là thần duệ đời thứ mười, dòng máu chảy trong cơ thể là thần huyết cao quý, ngươi, cái tên Nhân tộc đê tiện này, sao dám... Nói chuyện kiểu này với bản Thần Tử?
Hai mắt Hắc Thiên Thần Tử lộ ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào Cổ Trần, gằn lên từng chữ:
- Chính là ngươi, đã tiêu diệt Hắc Ma Hoàng tộc trong Hỗn Loạn Thiên Uyên, đúng hay không?
Cổ Trần bật cười, gật đầu:
- Không sai, chính là ta diệt, làm sao hả, ngươi tới đây để trả thù sao? Đúng lúc lắm, ta cũng muốn nhìn thử xem kẻ được gọi là Thần Tử có năng lực gì?
- Ha ha, Cổ Trần này, ngươi cẩn thận một chút.
Mặc Kỳ Lân ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nhắc nhở một câu, nó nói:
- Tên Hắc Thiên Thần Tử này là thần duệ đời thứ mười, có tin đồn hắn từng chém giết cường giả Bán Thánh.
- Hả?
Cổ Trần kinh ngạc, bất ngờ nhìn Mặc Kỳ Lân, con Kỳ Lân này lại đang nhắc nhở hắn.
Có điều khiến Cổ Trần càng bất ngờ hơn chính là, Hắc Thiên Thần Tử trước mắt, vậy mà đã chém giết cường giả Bán Thánh, vậy chứng tỏ hắn có chiến lực Chuẩn Thánh rồi?
Trên mặt Cổ Trần tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, khẽ cười nói:
- Thần duệ đời thứ mười, từng giết Bán Thánh, có chút thú vị, chỉ là không biết trong cơ thể ngươi có bao nhiêu thần huyết?
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Hắc Thiên Thần Tử đã xa sầm xuống, khí tức trên người hắn sôi trào, lộ ra một tia thần uy.
Tuy hắn rất kiêu ngạo, nhưng khi đối mặt với Cổ Trần, vị hung nhân tuyệt thế danh chấn bách tộc, hắn vẫn hết sức cảnh giác, không dám lơ là
Hắc Thiên Thần Tử trực tiếp kích phát Hắc Ma thần huyết trong cơ thể, một cỗ thần uy tràn ngập ép tới, khiến không khí cũng đông cứng lại.
- Đám khinh nhờn bản Thần Tử, ngươi sẽ chết rất khó coi.
Hắc Thiên Thần Tử gằn lên từng từ từng chữ, giọng nói âm u lạnh lẽo truyền đến, khiến hư không bốn phía xung quanh đều run rẩy.
Cổ Trần mang vẻ mặt bình tĩnh, khinh thường nói:
- Có không ít người từng nói với ta như vậy, nhưng bây giờ tất cả đều đi đời nhà ma rồi, ngươi muốn xuống dưới đó gặp bọn họ sao?
- Đúng lúc, trước đó ta vừa tiêu diệt Hắc Ma Hoàng tộc trong đó có mấy trăm vạn tộc nhân của ngươi, đưa ngươi xuống đó, ngươi cũng không cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.