Chương 1174:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Tất cả mọi người đều ngây ra, không ngờ Cổ Trần lại hung hãn như thế, dùng một quyền đánh nổ mặt trời do Thái Dương Thần Tử ngưng tụ.
- Thái Dương Hạ Tây cái chó gì, ngươi có bản lĩnh thì kéo mặt trời thật sự xuống đây, ta kính ngươi ba phần!
Cổ Trần ngạo nghễ đứng trên hư không, chân hắn đạp lên vô vàn ánh sáng, vẻ mặt khinh thường nhìn Thái Dương Thần Tử, nói lời miệt thị.
Lời nói đó, vẻ mặt đó đã kích thích nội tâm kiêu ngạo của Thái Dương Thần Tử, mặt hắn đỏ ửng, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Hắn giận điên lên, chưa bao giờ bản thân phải chịu nhục nhã thế này.
Cổ Trần nói lời quá khinh người, kéo mặt trời thật sự xuống? Sao ngươi không lên trời chơi luôn đi? Nếu ta làm được như thế thì đã thành Thần từ lâu, còn ở lại đây làm gì?
Đám cường giả Diệt Ách, Khô Cốt hai mặt nhìn nhau, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng sự sắc bén của Cổ Trần.
Tiểu tử này không chỉ hung hãn, còn có thể khiến đối thủ tức bể tim bể phổi.
Nhìn sắc mặt Thái Dương Thần Tử là biết, hết xanh lại trắng, hết đỏ qua đen, đổi tối đổi lui nhìn đặc sắc cực kỳ, toàn thân còn bốc lên ánh sáng gay gắt.
- Ngươi.... chết chắc!
Từ trong lỗ mũi Thái Dương Thần Tử phun ra hai đạo quang diễm hừng hực, thiêu đốt không khí.
Thân thể hắn dần ngập trong ánh sáng cực mạnh, giữa đỉnh đầu xuất hiện một vòng sáng chói chang, cùng hô ứng với mặt trời ở trên, tạo thành một cây cột năng lượng.
Đó chính là ánh sáng của Thái Dương Chân Hỏa, nóng rực, lộ ra khí tức hủy diệt vạn vật.
- Đại Nhật thần thuật, Cửu Dương Phần Thiên!
Thái Dương Thần Tử hét dài, hóa thành một mặt trời rực lửa, sau đó lại tiếp tục ngưng tụ thành chín mặt trời treo cao trên không trung, tỏa nhiệt lượng kinh khủng.
Hình ảnh kia khiến Cổ Trần sợ ngây người, mặt mày ngơ ngác.
Không phải hắn sợ, mà là bị chín mặt trời trước mắt làm cho kinh hãi, trong đầu nhớ lại thần thoại ở kiếp trước: Thế gian vốn dĩ có mười mặt trời.
- Chao ôi, sao ngươi không biến ra mười mặt trời luôn đi?
Cổ Trần thốt ra một câu như vậy.
Kết quả là, chín mặt trời trên khoảng không dừng lại một chút, rồi mặt trời nóng bỏng nhất trong số đó phát ra giọng nói của Thái Dương Thần Tử.
- Nhân tộc ti tiện, Đại Nhật thần thuật của bản Thần tử mới tu luyện đến tầng thứ 9, thiếu chút xíu nữa là sẽ viên mãn.
Đợi bản Thần Tử tu thành tầng thứ mười, cũng là thời điểm đạp nhập Thánh Kính, mà chắc thứ kiến hôi đê tiện như ngươi không hiểu đâu.
Thái Dương Thần Tử kiêu ngạo nói, lời này để lộ rất nhiều tin tức.
Tu vi cường đại đến cỡ đó, thật sự có đủ khả năng đốt thâm hải khô cạn, loại Thần thuật này là một trong những công pháp cường đại nhất của Đại Nhật Thần tộc.
Cổ Trần như có điều suy nghĩ, ánh mắt nóng rực, bỗng nhiên muốn đoạt loại Thần thuật này đến tham khảo một chút.
- Cổ Trần, ngươi là tên Nhân tộc đầu tiên chết dưới Đại Nhật Thần thuật của bổn tọa, đủ để kiêu ngạo.
Giọng của Thái Dương Thần Tử truyền đến, chỉ thấy trên cao, chín mặt trời ù ù chấn động, bộc phát ra ánh sáng chói lòa, hung hăng đè về phía Cổ Trần.
Oanh!
Khắp nơi lõm xuống, mặt đất vốn đã cháy đen lại trở nên nóng hôi hổi, bị đốt thành đỏ au, lớp cát mỏng bên trên nóng quá chảy ra.
Nhiệt độ cao đáng sợ kia khiến cả Thiên Nhân cũng phải sợ hãi, ai nấy đều dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Cổ Trần.
- Cổ Trần đáng thương, rốt cuộc phải bỏ mạng ở nơi này.
Diệt Ách lão tổ lắc đầu, tiếc hận không thôi, tiếc thay cho một yêu nghiệt tuyệt thế của Nhân tộc lại phải chết như thế.
- Quê hương ta có truyền thuyết Hậu Nghệ bắn mặt trời, nay ta cũng bắt chước một chút.
Phía dưới, Cổ Trần kiêu ngạo đứng giữa không trung, trong tay đột ngột xuất hiện một cây Chiến Cung kì dị, khí tức quỷ dị tràn ngập chung quanh.
Đó là Nguyền Rủa Chi Cung, Cổ Trần nhớ tới truyền thuyết Hậu Nghệ Xạ Nhật ở kiếp trước, trông thấy Thái Dương Thần Tử hóa ra chín vầng mặt trời gay gắt liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn giương cung bắn bể bọn chúng thử chơi.
Ông!
Cổ Trần đạp không tiến lên một bước, kéo căng Nguyền Rủa Chi Cung thành một vầng trăng tròn, một cỗ khí tức bàng bạc xuất hiện ngưng tụ thành một mũi tên nhọn, sẵn sàng chiến đấu.
- Ừm?
Trên cao, Thái Dương Thần Tử ẩn mình trong mặt trời rực rỡ nhất đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm, một cảm giác run rẩy đến từ tận sâu trong linh hồn.
Đó là hoảng sợ, có gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.
- Không tốt!
Thái Dương Thần Tử thầm hô một tiếng không ổn.
Nhưng lúc này đã không còn kịp, ý chí Cổ Trần đã khóa chặt lấy một mặt trời trong số chín mặt trời kia, một mũi tên nhọn sắp được bắn ra, phong mang sắc bén.
Toàn bộ lực lượng của Cổ Trần hội tụ trong một mũi tên, mũi này tiếp lấy mũi kia, lần lượt xuất hiện đủ chín mũi tên nhọn, ý chí đáng sợ được rót vào bên trong, tạo nên một sức mạnh nguyền rủa đáng sợ.
Sụp đổ!
- Thái Dương Hạ Tây cái chó gì, ngươi có bản lĩnh thì kéo mặt trời thật sự xuống đây, ta kính ngươi ba phần!
Cổ Trần ngạo nghễ đứng trên hư không, chân hắn đạp lên vô vàn ánh sáng, vẻ mặt khinh thường nhìn Thái Dương Thần Tử, nói lời miệt thị.
Lời nói đó, vẻ mặt đó đã kích thích nội tâm kiêu ngạo của Thái Dương Thần Tử, mặt hắn đỏ ửng, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Hắn giận điên lên, chưa bao giờ bản thân phải chịu nhục nhã thế này.
Cổ Trần nói lời quá khinh người, kéo mặt trời thật sự xuống? Sao ngươi không lên trời chơi luôn đi? Nếu ta làm được như thế thì đã thành Thần từ lâu, còn ở lại đây làm gì?
Đám cường giả Diệt Ách, Khô Cốt hai mặt nhìn nhau, lần đầu tiên được chiêm ngưỡng sự sắc bén của Cổ Trần.
Tiểu tử này không chỉ hung hãn, còn có thể khiến đối thủ tức bể tim bể phổi.
Nhìn sắc mặt Thái Dương Thần Tử là biết, hết xanh lại trắng, hết đỏ qua đen, đổi tối đổi lui nhìn đặc sắc cực kỳ, toàn thân còn bốc lên ánh sáng gay gắt.
- Ngươi.... chết chắc!
Từ trong lỗ mũi Thái Dương Thần Tử phun ra hai đạo quang diễm hừng hực, thiêu đốt không khí.
Thân thể hắn dần ngập trong ánh sáng cực mạnh, giữa đỉnh đầu xuất hiện một vòng sáng chói chang, cùng hô ứng với mặt trời ở trên, tạo thành một cây cột năng lượng.
Đó chính là ánh sáng của Thái Dương Chân Hỏa, nóng rực, lộ ra khí tức hủy diệt vạn vật.
- Đại Nhật thần thuật, Cửu Dương Phần Thiên!
Thái Dương Thần Tử hét dài, hóa thành một mặt trời rực lửa, sau đó lại tiếp tục ngưng tụ thành chín mặt trời treo cao trên không trung, tỏa nhiệt lượng kinh khủng.
Hình ảnh kia khiến Cổ Trần sợ ngây người, mặt mày ngơ ngác.
Không phải hắn sợ, mà là bị chín mặt trời trước mắt làm cho kinh hãi, trong đầu nhớ lại thần thoại ở kiếp trước: Thế gian vốn dĩ có mười mặt trời.
- Chao ôi, sao ngươi không biến ra mười mặt trời luôn đi?
Cổ Trần thốt ra một câu như vậy.
Kết quả là, chín mặt trời trên khoảng không dừng lại một chút, rồi mặt trời nóng bỏng nhất trong số đó phát ra giọng nói của Thái Dương Thần Tử.
- Nhân tộc ti tiện, Đại Nhật thần thuật của bản Thần tử mới tu luyện đến tầng thứ 9, thiếu chút xíu nữa là sẽ viên mãn.
Đợi bản Thần Tử tu thành tầng thứ mười, cũng là thời điểm đạp nhập Thánh Kính, mà chắc thứ kiến hôi đê tiện như ngươi không hiểu đâu.
Thái Dương Thần Tử kiêu ngạo nói, lời này để lộ rất nhiều tin tức.
Tu vi cường đại đến cỡ đó, thật sự có đủ khả năng đốt thâm hải khô cạn, loại Thần thuật này là một trong những công pháp cường đại nhất của Đại Nhật Thần tộc.
Cổ Trần như có điều suy nghĩ, ánh mắt nóng rực, bỗng nhiên muốn đoạt loại Thần thuật này đến tham khảo một chút.
- Cổ Trần, ngươi là tên Nhân tộc đầu tiên chết dưới Đại Nhật Thần thuật của bổn tọa, đủ để kiêu ngạo.
Giọng của Thái Dương Thần Tử truyền đến, chỉ thấy trên cao, chín mặt trời ù ù chấn động, bộc phát ra ánh sáng chói lòa, hung hăng đè về phía Cổ Trần.
Oanh!
Khắp nơi lõm xuống, mặt đất vốn đã cháy đen lại trở nên nóng hôi hổi, bị đốt thành đỏ au, lớp cát mỏng bên trên nóng quá chảy ra.
Nhiệt độ cao đáng sợ kia khiến cả Thiên Nhân cũng phải sợ hãi, ai nấy đều dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Cổ Trần.
- Cổ Trần đáng thương, rốt cuộc phải bỏ mạng ở nơi này.
Diệt Ách lão tổ lắc đầu, tiếc hận không thôi, tiếc thay cho một yêu nghiệt tuyệt thế của Nhân tộc lại phải chết như thế.
- Quê hương ta có truyền thuyết Hậu Nghệ bắn mặt trời, nay ta cũng bắt chước một chút.
Phía dưới, Cổ Trần kiêu ngạo đứng giữa không trung, trong tay đột ngột xuất hiện một cây Chiến Cung kì dị, khí tức quỷ dị tràn ngập chung quanh.
Đó là Nguyền Rủa Chi Cung, Cổ Trần nhớ tới truyền thuyết Hậu Nghệ Xạ Nhật ở kiếp trước, trông thấy Thái Dương Thần Tử hóa ra chín vầng mặt trời gay gắt liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn giương cung bắn bể bọn chúng thử chơi.
Ông!
Cổ Trần đạp không tiến lên một bước, kéo căng Nguyền Rủa Chi Cung thành một vầng trăng tròn, một cỗ khí tức bàng bạc xuất hiện ngưng tụ thành một mũi tên nhọn, sẵn sàng chiến đấu.
- Ừm?
Trên cao, Thái Dương Thần Tử ẩn mình trong mặt trời rực rỡ nhất đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm, một cảm giác run rẩy đến từ tận sâu trong linh hồn.
Đó là hoảng sợ, có gì đó nguy hiểm sắp xảy ra.
- Không tốt!
Thái Dương Thần Tử thầm hô một tiếng không ổn.
Nhưng lúc này đã không còn kịp, ý chí Cổ Trần đã khóa chặt lấy một mặt trời trong số chín mặt trời kia, một mũi tên nhọn sắp được bắn ra, phong mang sắc bén.
Toàn bộ lực lượng của Cổ Trần hội tụ trong một mũi tên, mũi này tiếp lấy mũi kia, lần lượt xuất hiện đủ chín mũi tên nhọn, ý chí đáng sợ được rót vào bên trong, tạo nên một sức mạnh nguyền rủa đáng sợ.
Sụp đổ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.