Chương 1497:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cho dù đã bị trọng thương, Xi Hoàng vẫn giết được một địch thủ, chiến lực thật dọa người.
- Ngươi đáng chết!
Trông thấy Xi Hoàng giết mất một đồng bọn của mình, những kẻ còn lại gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ bừng tơ máu.
- Xé nát hắn!
Năm Thiên Nhân cường giả nổi giận đánh tới, năng lượng cường đại che mất Xi Hoàng, mắt thấy hắn và tọa kỵ sắp bị xét nát tại chỗ...
Ông!
Hư không truyền đến một tiếng rung, chỉ thấy một cây Chiến Thương từ trên trời giáng xuống, một tiếng ầm vang đánh tan năm cỗ năng lượng đáng sợ.
Năm dị tộc cường giả kia sắc mặt đại biến, thân thể bịch bịch văng ra ngoài, là bị một cỗ khí lãng khủng bố đánh bay, cả năm tên văng xa tận vài trăm mét mới ngừng lại.
Lúc bụi mù tản đi, bóng dáng Xi Hoàng lộ ra, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị để chết, ai ngờ lại kinh ngạc phát hiện trước mặt mình xuất hiện một cây Thanh Đồng Chiến Thương, nó cắm sâu xuống đất tạo thành một cái hố to.
- Người nào?
Có dị tộc cường giả giận dữ gào thét, hai mắt phun lửa.
Những cường giả khác ào ào nhìn sang, chỉ thấy phía trên hư không có kẻ đang từ từ buông xuống, một tay rút Chiến Thương cắm dưới đất lên, nắm ở trong tay.
Người tới chính là Cổ Trần.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, ai nấy ngạc nhiên nhìn hắn.
- Nhân tộc?
Chúng cường giả của Hắc Minh tộc, U Ám tộc kinh ngạc vạn phần, cả bọn dò xét nhìn Cổ Trần, càng nhìn càng nghi ngờ, càng nhìn càng thấy lo lắng.
Chẳng biết tại sao, trong khoảnh khắc trông thấy Cổ Trần, cả đám đều cảm thấy hoảng sợ một cách bản năng, run rẩy tận sâu trong linh hồn.
- Ngươi là ai?
Có U Ám tộc cường giả kinh sợ hét lớn.
Cổ Trần không thèm nhìn đối phương, chỉ nói nhẹ một câu:
- Ảnh Nô, làm thịt hắn.
Vừa dứt lời, chỉ thấy cái bóng Cổ Trần nhoáng lên một cái, U Ám tộc Thiên Nhân cường giả đứng đối diện lập tức cứng đờ thân thể, hai mắt trợn trừng, trong lòng chợt thấy hốt hoảng.
Phốc!
Một tiếng vang trầm, giữa mày hắn chợt bị xuyên qua một cách khó hiểu, máu từ nơi đó trào ra ngoài, tình cảnh rất dọa người.
- Làm sao... có thể...
U Ám tộc Thiên Nhân kia hoảng sợ thì thào, cổ răng rắc một cái, đầu rơi lông lốc xuống đất.
Đến lúc chết hắn vẫn không biết là ai đã giết hắn, đôi mắt hắn dại ra, chết không nhắm mắt.
- Trời!
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần vừa kính vừa sợ.
Kỳ thật, Cổ Trần không hề xuất thủ, kẻ ra tay khi nãy chính là Ảnh Nô, thực lực của vị Ảnh tộc cường giả này thật không đơn giản.
Nhìn Thiên Nhân cường giả chết thảm trong chớp mắt kia thì biết, căn bản không một ai thấy Ảnh Nô đã ra tay.
- Ngươi, ngươi... Ngươi là Nhân Hoàng Cổ Trần?
Đột nhiên, một tôn Thiên Nhân của Hắc Minh tộc trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi, nói xong còn lui liên tiếp về sau mấy bước.
- Cái gì?
Chỗ có dị tộc nghe nói như thế liền đồng loạt lui lại, tất cả đều tỏ ra hoảng sợ, hiển nhiên đã bị hung danh của Cổ Trần hù sảng.
Danh tiếng của Cổ Trần được lưu truyền rộng rãi trong đám dị tộc, nên vừa nghe hắn xuất hiện ở đây, ai nấy cũng kinh hãi.
- Hắn là Nhân Hoàng?
- Hung nhân Cổ Trần?
Trong lúc nhất thời, đại chiến tạm thời ngưng lại, Hắc Minh tộc, U Ám tộc ào ào lui hẳn ra sau, không ai dám tùy tiện hành động.
Mà phía bên Nhân tộc cũng tỏ ra kinh ngạc, bao ánh mắt đều tập trung vào Cổ Trần.
Nhân Hoàng tới?
Hai mắt Xi Hoàng sáng rực nhìn Cổ Trần đứng trước mình, khí thế tràn ra từ trên người Cổ Trần khiến hắn cảm nhận được một loại áp lực mạnh mẽ.
Người này, sâu không lường được, không gì địch nổi.
Trong đầu Xi Hoàng chỉ có suy nghĩ đó.
Hắn đột nhiên cười to nói:
- Ha ha ha, danh tiếng Nhân Hoàng quả nhiên bất phàm, dọa đám dị tộc sợ hãi lui lại, thật hả lòng ta mà!
Cổ Trần quay người lại, nhìn hắn cười nói:
- Xi Hoàng anh hùng cái thế, hôm nay vừa thấy, đúng là phúc của Nam Cương, may của Nhân tộc.
- Nhân Hoàng quá khen!
Xi Hoàng thoải mái cười to.
Lần gặp gỡ này của hai người đại biểu cho sự cùng chung chí hướng của Trung Bộ Nhân tộc và Nam Cương Nhân tộc.
- Nhân Hoàng, trước chờ ta giết bại dị tộc, ngươi và ta lại thoải mái uống một phen, thế nào?
Xi Hoàng cười lớn đề nghị.
Cổ Trần vui vẻ cười nói:
- Tốt, để bản hoàng nhìn xem phong thái anh hùng của Nam Cương tộc nhân.
- Nghe được không?
Xi Hoàng gầm lên:
- Nhân Hoàng muốn nhìn phong thái anh hùng của các ngươi! Hỡi các tộc nhân! Máu hãy sôi lên, giết sạch dị tộc!
- Giết sạch dị tộc!
- Giết! Giết! Giết!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại doanh vang vọng tiếng gào thét đinh tai nhức óc, vô số ngươi cầm vũ khí điên cuồng chém giết, sát khí cuồn cuộn, huyết khí trùng thiên.
Đây chính là Nam Cương Nhân tộc, họ hiếu chiến, bất khuất, vĩnh viễn không bao giờ nói bại!
- Ngươi đáng chết!
Trông thấy Xi Hoàng giết mất một đồng bọn của mình, những kẻ còn lại gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ bừng tơ máu.
- Xé nát hắn!
Năm Thiên Nhân cường giả nổi giận đánh tới, năng lượng cường đại che mất Xi Hoàng, mắt thấy hắn và tọa kỵ sắp bị xét nát tại chỗ...
Ông!
Hư không truyền đến một tiếng rung, chỉ thấy một cây Chiến Thương từ trên trời giáng xuống, một tiếng ầm vang đánh tan năm cỗ năng lượng đáng sợ.
Năm dị tộc cường giả kia sắc mặt đại biến, thân thể bịch bịch văng ra ngoài, là bị một cỗ khí lãng khủng bố đánh bay, cả năm tên văng xa tận vài trăm mét mới ngừng lại.
Lúc bụi mù tản đi, bóng dáng Xi Hoàng lộ ra, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị để chết, ai ngờ lại kinh ngạc phát hiện trước mặt mình xuất hiện một cây Thanh Đồng Chiến Thương, nó cắm sâu xuống đất tạo thành một cái hố to.
- Người nào?
Có dị tộc cường giả giận dữ gào thét, hai mắt phun lửa.
Những cường giả khác ào ào nhìn sang, chỉ thấy phía trên hư không có kẻ đang từ từ buông xuống, một tay rút Chiến Thương cắm dưới đất lên, nắm ở trong tay.
Người tới chính là Cổ Trần.
Hắn vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, ai nấy ngạc nhiên nhìn hắn.
- Nhân tộc?
Chúng cường giả của Hắc Minh tộc, U Ám tộc kinh ngạc vạn phần, cả bọn dò xét nhìn Cổ Trần, càng nhìn càng nghi ngờ, càng nhìn càng thấy lo lắng.
Chẳng biết tại sao, trong khoảnh khắc trông thấy Cổ Trần, cả đám đều cảm thấy hoảng sợ một cách bản năng, run rẩy tận sâu trong linh hồn.
- Ngươi là ai?
Có U Ám tộc cường giả kinh sợ hét lớn.
Cổ Trần không thèm nhìn đối phương, chỉ nói nhẹ một câu:
- Ảnh Nô, làm thịt hắn.
Vừa dứt lời, chỉ thấy cái bóng Cổ Trần nhoáng lên một cái, U Ám tộc Thiên Nhân cường giả đứng đối diện lập tức cứng đờ thân thể, hai mắt trợn trừng, trong lòng chợt thấy hốt hoảng.
Phốc!
Một tiếng vang trầm, giữa mày hắn chợt bị xuyên qua một cách khó hiểu, máu từ nơi đó trào ra ngoài, tình cảnh rất dọa người.
- Làm sao... có thể...
U Ám tộc Thiên Nhân kia hoảng sợ thì thào, cổ răng rắc một cái, đầu rơi lông lốc xuống đất.
Đến lúc chết hắn vẫn không biết là ai đã giết hắn, đôi mắt hắn dại ra, chết không nhắm mắt.
- Trời!
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Cổ Trần vừa kính vừa sợ.
Kỳ thật, Cổ Trần không hề xuất thủ, kẻ ra tay khi nãy chính là Ảnh Nô, thực lực của vị Ảnh tộc cường giả này thật không đơn giản.
Nhìn Thiên Nhân cường giả chết thảm trong chớp mắt kia thì biết, căn bản không một ai thấy Ảnh Nô đã ra tay.
- Ngươi, ngươi... Ngươi là Nhân Hoàng Cổ Trần?
Đột nhiên, một tôn Thiên Nhân của Hắc Minh tộc trợn to mắt, vẻ mặt sợ hãi, nói xong còn lui liên tiếp về sau mấy bước.
- Cái gì?
Chỗ có dị tộc nghe nói như thế liền đồng loạt lui lại, tất cả đều tỏ ra hoảng sợ, hiển nhiên đã bị hung danh của Cổ Trần hù sảng.
Danh tiếng của Cổ Trần được lưu truyền rộng rãi trong đám dị tộc, nên vừa nghe hắn xuất hiện ở đây, ai nấy cũng kinh hãi.
- Hắn là Nhân Hoàng?
- Hung nhân Cổ Trần?
Trong lúc nhất thời, đại chiến tạm thời ngưng lại, Hắc Minh tộc, U Ám tộc ào ào lui hẳn ra sau, không ai dám tùy tiện hành động.
Mà phía bên Nhân tộc cũng tỏ ra kinh ngạc, bao ánh mắt đều tập trung vào Cổ Trần.
Nhân Hoàng tới?
Hai mắt Xi Hoàng sáng rực nhìn Cổ Trần đứng trước mình, khí thế tràn ra từ trên người Cổ Trần khiến hắn cảm nhận được một loại áp lực mạnh mẽ.
Người này, sâu không lường được, không gì địch nổi.
Trong đầu Xi Hoàng chỉ có suy nghĩ đó.
Hắn đột nhiên cười to nói:
- Ha ha ha, danh tiếng Nhân Hoàng quả nhiên bất phàm, dọa đám dị tộc sợ hãi lui lại, thật hả lòng ta mà!
Cổ Trần quay người lại, nhìn hắn cười nói:
- Xi Hoàng anh hùng cái thế, hôm nay vừa thấy, đúng là phúc của Nam Cương, may của Nhân tộc.
- Nhân Hoàng quá khen!
Xi Hoàng thoải mái cười to.
Lần gặp gỡ này của hai người đại biểu cho sự cùng chung chí hướng của Trung Bộ Nhân tộc và Nam Cương Nhân tộc.
- Nhân Hoàng, trước chờ ta giết bại dị tộc, ngươi và ta lại thoải mái uống một phen, thế nào?
Xi Hoàng cười lớn đề nghị.
Cổ Trần vui vẻ cười nói:
- Tốt, để bản hoàng nhìn xem phong thái anh hùng của Nam Cương tộc nhân.
- Nghe được không?
Xi Hoàng gầm lên:
- Nhân Hoàng muốn nhìn phong thái anh hùng của các ngươi! Hỡi các tộc nhân! Máu hãy sôi lên, giết sạch dị tộc!
- Giết sạch dị tộc!
- Giết! Giết! Giết!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại doanh vang vọng tiếng gào thét đinh tai nhức óc, vô số ngươi cầm vũ khí điên cuồng chém giết, sát khí cuồn cuộn, huyết khí trùng thiên.
Đây chính là Nam Cương Nhân tộc, họ hiếu chiến, bất khuất, vĩnh viễn không bao giờ nói bại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.