Chương 1582:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Nhưng Long Nữ đã mượn thời cơ này bỏ chạy không còn bóng dáng, khiến Cổ Trần có chút khó chịu, để nàng chạy mất!
- Long Nữ này, thật sự là quả quyết, cả bảo vật cũng có thể bỏ được.
Cổ Trần có chút tiếc hận nói.
Hắn nhìn phương hướng Long Nữ biến mất, tuy đuổi không kịp, nhưng sau này chắc chắn vẫn còn cơ hội giáp mặt. Vấn đề trước mắt là vật cấm kị đã bị kích phát, tuy đã phong ấn nhưng vẫn cần phải xử lý một chút, nếu không sau đó sẽ vô cùng phiền toái.
Thậm chí Cổ Trần còn lo lắng sẽ vì thế bị sinh vật cấm kị đuổi giết.
- Phong!
Cổ Trần liên tục đánh ra từng đạo bí phù, phong ấn nó lại.
Giờ phút này hắn mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ vật cấm kị.
Cái gọi là vật cấm kị, chính là đồ vật không nên tồn tại, tựa như sinh vật cấm kị vốn cũng không nên tồn tại, nhưng nó cãi lại số mệnh, xuất hiện ở thế giới này.
Mà vât trước mắt có về ngoài nhìn như một hạt châu, nhưng Cổ Trần nhìn kĩ mới phát giác nó không phải.
Nó là một con ngươi nho nhỏ!
- Con ngươi?
Đồng tử Cổ Trần ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào nó.
Thậm chí hắn có cảm giác nó có thể là một con mắt của loài sinh vật cấm kị nào đó. Nghĩ đến đây hắn không nhịn được đổi sắc mặt.
- Ả Long Nữ kia, sẽ không phải là trộm lấy con mắt của một loài sinh vật cấm kị nào đó đi?
Cổ Trần sắc mặt cổ quái nói thầm một câu.
Chuyện này không thể không hoài nghi, cần phải có thời gian chứng thực rõ ràng. Bất quá bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.
Cổ Trần phong ấn con ngươi kia xong, lập tức thu vào, hiện tại rời khỏi nơi này trước rồi tính tiếp. Phải ngăn cách tất cả khí tức của nó, không để thoát một chút gì ra ngoài, tránh cho bị sinh vật cấm kị cảm ứng được, đuổi theo truy sát.
“Ta phải rời đi trước!”
Đem con ngươi trấn áp ở tận chỗ sâu nhất trong Địa Ngục, ngăn cách kỹ càng, Cổ Trần liếc bốn phía một chút, sau khi phân biệt phương vị trực tiếp xé mở không gian, vội rảo bước vào trong đó.
Ầm ầm...
Ngay lúc hắn vừa mới rời đi không lâu, màn trời ảm đạm bên trên đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng oanh minh, nghe như có từng trận sấm sét đang giáng xuống.
Trên bầu trời có một thứ hình thù vô cùng đáng sợ, đã dựa theo luồng khí tức mà đuổi theo tới đây.
- Kẻ trộm...
Một tiếng rít gào trầm trầm truyền đến, thanh âm ù ù truyền khắp các phương.
Sau đó, cỗ khí thế đáng sợ kia nhoáng một cái đã lướt qua, rồi biến mất không thấy gì nữa.
...
Một bên khác, Long Nữ chạy trốn đã trọn vẹn một canh giờ. Chạy mãi cho tới lúc không còn thấy Cổ Trần đuổi theo phía sau mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Phốc...
Ngay lúc nàng dừng lại nghỉ chân, liền phun ra một ngụm máu.
Long Nữ khuôn mặt vặn vẹo, phẫn nộ cùng cực:
- Cổ Trần... Bổn tọa và ngươi thề không đội trời chung.
Nàng thật sự bị chọc tức, lửa giận công tâm. Thương thế trên người không nhẹ chút nào. Cả nàng cũng không ngờ sẽ có ngày bị Cổ Trần bức đến mức này, kém chút đã chết dưới tay lưỡi kiếm của hắn.
Nếu không phải nàng quả quyết từ bỏ vật kia, có thể cũng không có cách nào thoát ly khỏi sự truy sát tàn bạo của hắn. Đường đường là Long Nữ, một mực kiêu ngạo, xem trời bằng vung, sao có thể chịu được thảm bại như thế?
“Trước phải đi Phù Không đảo trị liệu vết thương.”
Long Nữ sắc mặt rất kém, bay lên không trung, hóa thành một đạo độn quang hướng tới phía xa bay đi, lóe lên một cái rồi biến mất, chớp mắt đã vô tung vô ảnh.
Mà tại một bên khác, Cổ Trần một đường độn không, xuyên qua không gian tường kép đi liên tục không ngừng nghỉ.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi cảm giác không còn bất kỳ nguy cơ nào phía sau nữa, Cổ Trần mới bước ra. Lúc này hắn đã đứng ở trên không một mảnh hoang mạc.
Hắn đánh giá bốn phía, hoang vắng điêu tàn, cát bụi đằng đẵng bị thổi tung đầy trời, bất tri bất giác hắn đã đi tới trong một mảnh sa mạc hoang vu.
- Trước tiên kiếm tạm một nơi dừng chân, cần kiểm tra con ngươi xem có gì khác lạ không.
Cổ Trần nói thầm một câu, bóng người xẹt qua giữa không trung, hướng về phía trước tìm kiếm một chỗ đặt chân.
Trong lòng của hắn vẫn còn băn khoăn con ngươi kia, muốn xem nó có bí mật gì, nếu cứ chần chừ không giải quyết thì tâm lý chỉ ngày càng thêm bất an.
Đây chính là đồ vật của sinh vật cấm kị, nếu không luyện hóa nó khẳng định sẽ bị cấm kị sinh vật truy sát.
Bất quá đã bay hơn tám trăm dặm vẫn không gặp một chút sinh cơ nào. Ngay cả một cành cây ngọn cỏ cũng đều không có, ngược lại là bờ cát vàng dài đằng đẵng nhìn không thấy bờ.
Hô!
Một luồng cát bụi bị cuốn lên, cuồn cuộn đánh tới.
Cổ Trần nhẹ nhàng thổi một cái, truyền đến ầm ầm tiếng vang, cát bụi ào ạt trực tiếp bị thổi tan.
- Long Nữ này, thật sự là quả quyết, cả bảo vật cũng có thể bỏ được.
Cổ Trần có chút tiếc hận nói.
Hắn nhìn phương hướng Long Nữ biến mất, tuy đuổi không kịp, nhưng sau này chắc chắn vẫn còn cơ hội giáp mặt. Vấn đề trước mắt là vật cấm kị đã bị kích phát, tuy đã phong ấn nhưng vẫn cần phải xử lý một chút, nếu không sau đó sẽ vô cùng phiền toái.
Thậm chí Cổ Trần còn lo lắng sẽ vì thế bị sinh vật cấm kị đuổi giết.
- Phong!
Cổ Trần liên tục đánh ra từng đạo bí phù, phong ấn nó lại.
Giờ phút này hắn mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ vật cấm kị.
Cái gọi là vật cấm kị, chính là đồ vật không nên tồn tại, tựa như sinh vật cấm kị vốn cũng không nên tồn tại, nhưng nó cãi lại số mệnh, xuất hiện ở thế giới này.
Mà vât trước mắt có về ngoài nhìn như một hạt châu, nhưng Cổ Trần nhìn kĩ mới phát giác nó không phải.
Nó là một con ngươi nho nhỏ!
- Con ngươi?
Đồng tử Cổ Trần ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào nó.
Thậm chí hắn có cảm giác nó có thể là một con mắt của loài sinh vật cấm kị nào đó. Nghĩ đến đây hắn không nhịn được đổi sắc mặt.
- Ả Long Nữ kia, sẽ không phải là trộm lấy con mắt của một loài sinh vật cấm kị nào đó đi?
Cổ Trần sắc mặt cổ quái nói thầm một câu.
Chuyện này không thể không hoài nghi, cần phải có thời gian chứng thực rõ ràng. Bất quá bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.
Cổ Trần phong ấn con ngươi kia xong, lập tức thu vào, hiện tại rời khỏi nơi này trước rồi tính tiếp. Phải ngăn cách tất cả khí tức của nó, không để thoát một chút gì ra ngoài, tránh cho bị sinh vật cấm kị cảm ứng được, đuổi theo truy sát.
“Ta phải rời đi trước!”
Đem con ngươi trấn áp ở tận chỗ sâu nhất trong Địa Ngục, ngăn cách kỹ càng, Cổ Trần liếc bốn phía một chút, sau khi phân biệt phương vị trực tiếp xé mở không gian, vội rảo bước vào trong đó.
Ầm ầm...
Ngay lúc hắn vừa mới rời đi không lâu, màn trời ảm đạm bên trên đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng oanh minh, nghe như có từng trận sấm sét đang giáng xuống.
Trên bầu trời có một thứ hình thù vô cùng đáng sợ, đã dựa theo luồng khí tức mà đuổi theo tới đây.
- Kẻ trộm...
Một tiếng rít gào trầm trầm truyền đến, thanh âm ù ù truyền khắp các phương.
Sau đó, cỗ khí thế đáng sợ kia nhoáng một cái đã lướt qua, rồi biến mất không thấy gì nữa.
...
Một bên khác, Long Nữ chạy trốn đã trọn vẹn một canh giờ. Chạy mãi cho tới lúc không còn thấy Cổ Trần đuổi theo phía sau mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Phốc...
Ngay lúc nàng dừng lại nghỉ chân, liền phun ra một ngụm máu.
Long Nữ khuôn mặt vặn vẹo, phẫn nộ cùng cực:
- Cổ Trần... Bổn tọa và ngươi thề không đội trời chung.
Nàng thật sự bị chọc tức, lửa giận công tâm. Thương thế trên người không nhẹ chút nào. Cả nàng cũng không ngờ sẽ có ngày bị Cổ Trần bức đến mức này, kém chút đã chết dưới tay lưỡi kiếm của hắn.
Nếu không phải nàng quả quyết từ bỏ vật kia, có thể cũng không có cách nào thoát ly khỏi sự truy sát tàn bạo của hắn. Đường đường là Long Nữ, một mực kiêu ngạo, xem trời bằng vung, sao có thể chịu được thảm bại như thế?
“Trước phải đi Phù Không đảo trị liệu vết thương.”
Long Nữ sắc mặt rất kém, bay lên không trung, hóa thành một đạo độn quang hướng tới phía xa bay đi, lóe lên một cái rồi biến mất, chớp mắt đã vô tung vô ảnh.
Mà tại một bên khác, Cổ Trần một đường độn không, xuyên qua không gian tường kép đi liên tục không ngừng nghỉ.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi cảm giác không còn bất kỳ nguy cơ nào phía sau nữa, Cổ Trần mới bước ra. Lúc này hắn đã đứng ở trên không một mảnh hoang mạc.
Hắn đánh giá bốn phía, hoang vắng điêu tàn, cát bụi đằng đẵng bị thổi tung đầy trời, bất tri bất giác hắn đã đi tới trong một mảnh sa mạc hoang vu.
- Trước tiên kiếm tạm một nơi dừng chân, cần kiểm tra con ngươi xem có gì khác lạ không.
Cổ Trần nói thầm một câu, bóng người xẹt qua giữa không trung, hướng về phía trước tìm kiếm một chỗ đặt chân.
Trong lòng của hắn vẫn còn băn khoăn con ngươi kia, muốn xem nó có bí mật gì, nếu cứ chần chừ không giải quyết thì tâm lý chỉ ngày càng thêm bất an.
Đây chính là đồ vật của sinh vật cấm kị, nếu không luyện hóa nó khẳng định sẽ bị cấm kị sinh vật truy sát.
Bất quá đã bay hơn tám trăm dặm vẫn không gặp một chút sinh cơ nào. Ngay cả một cành cây ngọn cỏ cũng đều không có, ngược lại là bờ cát vàng dài đằng đẵng nhìn không thấy bờ.
Hô!
Một luồng cát bụi bị cuốn lên, cuồn cuộn đánh tới.
Cổ Trần nhẹ nhàng thổi một cái, truyền đến ầm ầm tiếng vang, cát bụi ào ạt trực tiếp bị thổi tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.