Chương 1604:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Nhưng Thủy linh lại khác, nó yên tĩnh lơ lửng nơi đó, chờ đợi Cổ Trần tỉnh lại, nó tin tưởng Cổ Trần có thể bình an vượt qua.
Tam Sinh Thạch, Bách Thế Luân Hồi, rốt cuộc nó có bí mật gì?
- Tiểu Trần, rốt cuộc con tỉnh rồi.
Mờ mịt mở to mắt, Cổ Trần phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mặt mày lo lắng nhìn hắn.
- Mẹ?
Cổ Trần sửng sốt một chút, người phụ nữ này chính là mẹ của hắn.
Lại nhìn chung quanh một chút, đây không phải bệnh viện sao?
- Đứa nhỏ này, con hôn mê ba ngày rồi, khiến mẹ lo lắng gần chết.
Mẹ Cổ Trần lải nhải nói liên miên nói không ngừng.
Cảm giác xa lạ mà quen thuộc này khiến Cổ Trần nhịn không được rơi nước mắt, thật hoài niệm cảm giác mẹ trách mắng mình quá.
- Dường như mình đang mơ, mơ thấy bản thân đến một Nguyên Thủy Man Hoang thế giới...
Giấc một đó... rất chân thật...
Cổ Trần ngồi xuống nhìn qua hai tay của mình, dùng lực nắm chặt nhưng không cảm thấy bất kì sức mạnh nào, càng không có cái loại cảm giác đội trời đạp đất như trong giấc mộng kia, cái cảm giác không gì không làm được.
Hắn chỉ cảm thấy cực kỳ suy yếu, sự yếu ớt của một người phàm, nhưng những gì hắn từng trải qua trong Man Hoang thế giới kia lại hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
Trong lúc nhất thời, Cổ Trần không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
- Ta là Nhân Hoàng, chém giết vô số, đang muốn chinh chiến hư không...
Chẳng lẽ, thật sự chỉ là một giấc mộng?
Cổ Trần mờ mịt đứng trước cửa sổ nhìn lên bầu trời bên ngoài, trong lòng trống rỗng như đã mất đi điều gì đó.
- Đứa nhỏ này, nói mấy chuyện hoang đường gì thế? Cái gì mà Nhân Hoàng? Cái gì mà hư không?
Mẹ Cổ Trần lo lắng sờ lên trán hắn, chẳng lẽ con mình bị đụng hư đầu rồi? Sao nó toàn nói mấy lời linh tinh thế?
Cổ Trần mỉm cười nói:
- Mẹ, con không sao rồi, mình về nhà thôi.
- Ừ, ừ, bác sĩ nói con có thể xuất viện rồi, đúng lúc hôm nay cha con không đi làm, để về nhà mẹ sẽ làm món thịt kho ngũ vị mà con thích nhất.
Thấy mẹ mình lại bắt đầu lải nhải, Cổ Trần chỉ mỉm cười nhìn, không nói gì.
Giờ phút này hắn lại tin chắc mình không hề nằm mơ, nhất định phải trở lại thế giới kia, tất cả những gì hắn từng trải qua ở đó đều là thật, là thật!
- Ta muốn trọng tu, ta muốn về tới đó, chinh chiến hư không.
Cổ Trần kiên định, trong lòng bùng lên ý chí, hắn quyết định trọng tu, đánh vỡ nơi này trở lại Man Hoang thế giới, nơi đó có chinh chiến hắn chưa hoàn thành, còn có mộng tưởng và niềm tin.
Nhìn thành phố hiện đại đông đúc ồn ào phồn hoa quen thuộc, Cổ Trần chẳng thấy mình hợp với nơi này, dường như hắn không thể hòa nhập vào một cuộc sống như thế nữa.
Tim của hắn đã sớm không ở đây, trong lòng hắn không bỏ được ngàn vạn tộc nhân, càng không bỏ được tín nhiệm và mộng tưởng của mình.
Chinh chiến hư không, đánh thắng Thánh Chiến chính là niềm tin duy nhất của Cổ Trần, nếu hắn không đánh thắng, cả Nhân tộc sẽ rơi vào kết cục bi thảm, huyết tẩy cùng diệt tộc.
- Trọng tu!
Cổ Trần yên lặng hạ quyết định, muốn trọng tu.
Nhưng ở cái thời đại mạt pháp trên Trái Đất này, căn bản không có chút xíu linh khí nào, làm sao mà trọng tu?
Thời gian trôi qua từng ngày, Cổ Trần nhớ lại những thứ mình từng tu luyện ở Man Hoang, lĩnh ngộ từng chút một lần nữa, hiểu thấu đáo nó.
Hắn nhớ, trong biển ý thức của Tử Phủ bản thân có một viên hạt châu thần bí, nhưng hắn tìm kiếm bao phen cũng không tìm được, càng không cảm ứng được sự tồn tại của nó.
Điều này khiến Cổ Trần rất thất vọng, rất nhiều lần hắn hoài nghi có phải mình chỉ là mơ hay không.
Nếm trải qua bao lâu, cho dù Cổ Trần không cách nào tu luyện ra bất kì thứ gì, nhưng ý chí và niềm tim của hắn ngày càng kiên định.
Trong cõi u minh nằm sâu trong linh hồn truyền đến vô số thanh âm, cầu nguyện, kêu gọi, kính ngưỡng, thờ phụng, tất cả thanh âm đó hội tụ thành một dòng sông dài mênh mông cuồn cuộn.
Cổ Trần biết, đó là kính ngưỡng và tin yêu của vô số tộc nhân đối với hắn, khiến Cổ Trần càng thêm tin chắc, mình chính là Nhân Hoàng, mình phải về đó, phải hóa thành sứ mệnh mà bản thân chưa trọn, phải vì Nhân tộc mà chinh chiến hư không!
- Ta muốn trở về, chinh chiến hư không!
Mỗi một ngày đi qua, một năm rồi lại một năm, khoảng chừng 30 năm kể từ khi Cổ Trần trở lại nơi này, bấy giờ hắn đã hơn năm mươi tuổi.
Cha mẹ hắn tóc đã bạc trắng, quan tâm lớn nhất cuộc đời bọn họ chính là chuyện hôn nhân của Cổ Trần, đáng tiếc, cho dù bọn họ có thuyết phục hắn thế nào cũng đều vô dụng.
Trái tim Cổ Trần đã không ở nơi này, kết hôn sinh con là không thể, nên cả đời này của cha mẹ Cổ Trần không có cháu trai để ẵm.
Tam Sinh Thạch, Bách Thế Luân Hồi, rốt cuộc nó có bí mật gì?
- Tiểu Trần, rốt cuộc con tỉnh rồi.
Mờ mịt mở to mắt, Cổ Trần phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mặt mày lo lắng nhìn hắn.
- Mẹ?
Cổ Trần sửng sốt một chút, người phụ nữ này chính là mẹ của hắn.
Lại nhìn chung quanh một chút, đây không phải bệnh viện sao?
- Đứa nhỏ này, con hôn mê ba ngày rồi, khiến mẹ lo lắng gần chết.
Mẹ Cổ Trần lải nhải nói liên miên nói không ngừng.
Cảm giác xa lạ mà quen thuộc này khiến Cổ Trần nhịn không được rơi nước mắt, thật hoài niệm cảm giác mẹ trách mắng mình quá.
- Dường như mình đang mơ, mơ thấy bản thân đến một Nguyên Thủy Man Hoang thế giới...
Giấc một đó... rất chân thật...
Cổ Trần ngồi xuống nhìn qua hai tay của mình, dùng lực nắm chặt nhưng không cảm thấy bất kì sức mạnh nào, càng không có cái loại cảm giác đội trời đạp đất như trong giấc mộng kia, cái cảm giác không gì không làm được.
Hắn chỉ cảm thấy cực kỳ suy yếu, sự yếu ớt của một người phàm, nhưng những gì hắn từng trải qua trong Man Hoang thế giới kia lại hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
Trong lúc nhất thời, Cổ Trần không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
- Ta là Nhân Hoàng, chém giết vô số, đang muốn chinh chiến hư không...
Chẳng lẽ, thật sự chỉ là một giấc mộng?
Cổ Trần mờ mịt đứng trước cửa sổ nhìn lên bầu trời bên ngoài, trong lòng trống rỗng như đã mất đi điều gì đó.
- Đứa nhỏ này, nói mấy chuyện hoang đường gì thế? Cái gì mà Nhân Hoàng? Cái gì mà hư không?
Mẹ Cổ Trần lo lắng sờ lên trán hắn, chẳng lẽ con mình bị đụng hư đầu rồi? Sao nó toàn nói mấy lời linh tinh thế?
Cổ Trần mỉm cười nói:
- Mẹ, con không sao rồi, mình về nhà thôi.
- Ừ, ừ, bác sĩ nói con có thể xuất viện rồi, đúng lúc hôm nay cha con không đi làm, để về nhà mẹ sẽ làm món thịt kho ngũ vị mà con thích nhất.
Thấy mẹ mình lại bắt đầu lải nhải, Cổ Trần chỉ mỉm cười nhìn, không nói gì.
Giờ phút này hắn lại tin chắc mình không hề nằm mơ, nhất định phải trở lại thế giới kia, tất cả những gì hắn từng trải qua ở đó đều là thật, là thật!
- Ta muốn trọng tu, ta muốn về tới đó, chinh chiến hư không.
Cổ Trần kiên định, trong lòng bùng lên ý chí, hắn quyết định trọng tu, đánh vỡ nơi này trở lại Man Hoang thế giới, nơi đó có chinh chiến hắn chưa hoàn thành, còn có mộng tưởng và niềm tin.
Nhìn thành phố hiện đại đông đúc ồn ào phồn hoa quen thuộc, Cổ Trần chẳng thấy mình hợp với nơi này, dường như hắn không thể hòa nhập vào một cuộc sống như thế nữa.
Tim của hắn đã sớm không ở đây, trong lòng hắn không bỏ được ngàn vạn tộc nhân, càng không bỏ được tín nhiệm và mộng tưởng của mình.
Chinh chiến hư không, đánh thắng Thánh Chiến chính là niềm tin duy nhất của Cổ Trần, nếu hắn không đánh thắng, cả Nhân tộc sẽ rơi vào kết cục bi thảm, huyết tẩy cùng diệt tộc.
- Trọng tu!
Cổ Trần yên lặng hạ quyết định, muốn trọng tu.
Nhưng ở cái thời đại mạt pháp trên Trái Đất này, căn bản không có chút xíu linh khí nào, làm sao mà trọng tu?
Thời gian trôi qua từng ngày, Cổ Trần nhớ lại những thứ mình từng tu luyện ở Man Hoang, lĩnh ngộ từng chút một lần nữa, hiểu thấu đáo nó.
Hắn nhớ, trong biển ý thức của Tử Phủ bản thân có một viên hạt châu thần bí, nhưng hắn tìm kiếm bao phen cũng không tìm được, càng không cảm ứng được sự tồn tại của nó.
Điều này khiến Cổ Trần rất thất vọng, rất nhiều lần hắn hoài nghi có phải mình chỉ là mơ hay không.
Nếm trải qua bao lâu, cho dù Cổ Trần không cách nào tu luyện ra bất kì thứ gì, nhưng ý chí và niềm tim của hắn ngày càng kiên định.
Trong cõi u minh nằm sâu trong linh hồn truyền đến vô số thanh âm, cầu nguyện, kêu gọi, kính ngưỡng, thờ phụng, tất cả thanh âm đó hội tụ thành một dòng sông dài mênh mông cuồn cuộn.
Cổ Trần biết, đó là kính ngưỡng và tin yêu của vô số tộc nhân đối với hắn, khiến Cổ Trần càng thêm tin chắc, mình chính là Nhân Hoàng, mình phải về đó, phải hóa thành sứ mệnh mà bản thân chưa trọn, phải vì Nhân tộc mà chinh chiến hư không!
- Ta muốn trở về, chinh chiến hư không!
Mỗi một ngày đi qua, một năm rồi lại một năm, khoảng chừng 30 năm kể từ khi Cổ Trần trở lại nơi này, bấy giờ hắn đã hơn năm mươi tuổi.
Cha mẹ hắn tóc đã bạc trắng, quan tâm lớn nhất cuộc đời bọn họ chính là chuyện hôn nhân của Cổ Trần, đáng tiếc, cho dù bọn họ có thuyết phục hắn thế nào cũng đều vô dụng.
Trái tim Cổ Trần đã không ở nơi này, kết hôn sinh con là không thể, nên cả đời này của cha mẹ Cổ Trần không có cháu trai để ẵm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.