Chương 1812:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Nghe nó nói, Cổ Trần lại chỉ tin tưởng một nửa, sẽ không tin tưởng hoàn toàn, thậm chí lời nó nói chưa chắc có nửa phần đúng..
- Ngươi thức thời, tuy nhiên ta chỉ tin tưởng một số tin tức ngươi nói là thật thôi. Nhưng vậy cũng đã đủ, thả ngươi cũng được
- Bất quá...
Tưởng Cổ Trần muốn đổi ý, sinh mệnh bên trong huyết quan khẩn trương.
Chỉ nghe Cổ Trần chầm chậm nói:
- Thả ngươi thì có thể, nhưng ngươi nhất định phải nghe theo sắp xếp của ta, nếu không, ta không ngại đánh chết ngươi.
- Được, ta nghe ngươi.
Huyết quan cũng rất thẳng thắn, trực tiếp đáp ứng.
Cổ Trần gật gật đầu, không nhiều lời, đưa tay ngưng tụ ra một cỗ thế giới chi lực cường đại, phối hợp với lực lượng của vô thượng tiên thể. Hai cỗ lực lượng hợp nhất, bộc phát ra lực lượng phá hoại kinh người.
Keng!
Một tiếng leng keng truyền đến, xích sắt phía trên huyết quan bị Cổ Trần bóp gãy, phát ra tiếng vang.
Chỉ nghe “Băng” một tiếng, xích sắt đứt đoạn.
- Mở!
Cổ Trần quát khẽ, hai tay dùng lực kéo một cái, răng rắc một tiếng, lại một sợi dây xích gãy mất.
Tiếp đó, Cổ Trần liên tiếp bóp gãy từng sợi xích sắt, thể phách cùng thể nội cường đại được tiến hóa, cả hai hợp nhất, tạo nên sức mạnh cường đại phá nát xích sắt quỷ dị.
Bành!
Sợi xích cuối cùng đứt đoạn, huyết quan cuối cùng đã thoát khỏi giam cầm lấy lại tự do. Huyết quan kia chợt rung động ầm ầm, từ bên trong tuôn ra từng đoàn từng đoàn sương mù huyết sắc, sau khi sương mù tan đi, lộ ra bóng người uyển chuyển.
Nó chính là cấm kỵ sinh vật bên trong huyết quan, một sinh vật hình người, nhưng đôi mắt và mái tóc đều có màu đỏ như máu.
Nhìn đến cấm kỵ sinh vật này, Cổ Trần kinh ngạc vạn phần:
- Tại sao ta cảm giác ngươi rất quen thuộc, tựa hồ, giống như, đúng, ngươi cùng nữ hoàng Tinh Hồng của Cốt tộc rất giống nhau
Cổ Trần vừa mở miệng, bóng người màu đỏ ngòm trước mặt thoáng dừng lại, hừ nhẹ nói:
- Bổn tọa cũng không phải Cốt tộc, ta chính là cấm kỵ chi linh đời thứ hai, sinh ra từ cấm kỵ hải Hỗn Độn
- Ta gọi Phi Hồng, năm nay vừa đầy mười vạn tám ngàn tuổi, vừa mới trưởng thành.
Nàng nói xong câu đó liền lộ ra bộ dáng kiêu ngạo.
- Phụt... Phi Hồng? Mười vạn tám ngàn tuổi, còn mới trưởng thành?
Cổ Trần thiếu chút nữa phun máu, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn nàng, sắc mặt cổ quái, đánh giá vị sinh linh của cấm kỵ hải này
Cấm kỵ chi linh đời thứ hai, nhưng tên của nàng và Phi Yên chỉ kém một chữ, cảm giác tựa như hai người có mối quan hệ nào đó.
- Phi Yên, Phi Hồng, nếu nói các ngươi không có quan hệ đánh chết ta cũng không tin, ngươi cho ta là kẻ ngốc à?
Cổ Trần lạnh hừ một tiếng, hiển nhiên có chút bất mãn.
Phi Hồng kiêu ngạo nói:
- Không sai, cấm kỵ chi linh mười vạn tám ngàn tuổi mới tính trưởng thành, tương đương với Nhân tộc 18 tuổi.
- Vãi c* t!
Cổ Trần liếc một cái, mắng:
- Ngươi sống mười vạn tám ngàn năm, lại đi so sánh với Nhân tộc 18 tuổi, sao ngươi không lên đầu ta ngồi luôn đi.
- 100 ngàn tuổi cùng 18 tuổi có thể so sánh sao?
Cổ Trần nói xong khoát khoát tay ngăn nàng nói chuyện.
- Đúng rồi, ngươi không phải nói có Hỗn Độn tàn quyển à, lấy ra cho ta xem chút làm sao ra khỏi nơi này.
Hắn nói xong nhìn về phía Phi Hồng, vị cấm kỵ chi linh này nói có Hỗn Độn tàn quyển, vậy vừa vặn nhờ vào đó tìm cách thoát khỏi địa phương xa lạ này.
Phi Hồng ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi, lúc tiến vào tàn quyển đã bị hủy rồi.
Cổ Trần bó tay rồi, đành thở dài nói:
- Quả nhiên cứu ngươi không được tác dụng gì, được rồi, vậy người đi đường ngươi, ta đi đường ta.
Sưu!
Nói xong Cổ Trần lóe lên, bóng người xuyên qua sương mù hỗn độn, đi về một hướng khác.
Lưu lại Phi Hồng nhìn hướng Cổ Trần rời đi, trong ánh mắt lóe ra quang mang khó hiểu..
- Đi thôi, nơi đó là tử lộ... ha ha, Thiên Đế, ta chờ mong nhìn thấy dáng vẻ ngươi lâm vào tuyệt cảnh
Nói xong, nàng quay người đi về hướng khác, tốc độ rất nhanh, xuyên qua sương mù dày đặc rời khỏi nơi này.
Mà sau khi hai người rời đi, trong sương mù dần dần hiện lên một khối bia đá phong cách cổ xưa, phía trên quấn quanh vô số xích sắt màu đen.
Trên tấm bia đá, khắc một dòng chữ— — lưu đày chi địa!
Hư vô, Hỗn Độn vẫn luôn một màu, không thấy được bất kỳ vật gì khác.
Cổ Trần lẻ loi một mình xuyên qua sương mù Hỗn Độn rộng lớn, Hỗn Độn mênh mông, dường như vô cùng vô tận, không nhìn thấy bờ bến, càng không thấy bất cứ thứ gì.
Nơi này có một luồng lực lượng quỷ dị, chèn ép gắt gao tu vi của sinh linh, tu vi Nhân Tiên hoàn toàn mới của Cổ Trần đều bị áp chế chín phần mười.
Nhưng ở đây không hề áp chế lực lượng thân thể, chính vì có tiên thể vô thượng cường đại nên hắn mới có tự tin đi lại trên mảnh đất quỷ dị như vậy.
Vù vù!
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu xẹt qua từng luồng vệt sáng tím, lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh đến nỗi Cổ Trần cũng không kịp nhìn kỹ.
- Ngươi thức thời, tuy nhiên ta chỉ tin tưởng một số tin tức ngươi nói là thật thôi. Nhưng vậy cũng đã đủ, thả ngươi cũng được
- Bất quá...
Tưởng Cổ Trần muốn đổi ý, sinh mệnh bên trong huyết quan khẩn trương.
Chỉ nghe Cổ Trần chầm chậm nói:
- Thả ngươi thì có thể, nhưng ngươi nhất định phải nghe theo sắp xếp của ta, nếu không, ta không ngại đánh chết ngươi.
- Được, ta nghe ngươi.
Huyết quan cũng rất thẳng thắn, trực tiếp đáp ứng.
Cổ Trần gật gật đầu, không nhiều lời, đưa tay ngưng tụ ra một cỗ thế giới chi lực cường đại, phối hợp với lực lượng của vô thượng tiên thể. Hai cỗ lực lượng hợp nhất, bộc phát ra lực lượng phá hoại kinh người.
Keng!
Một tiếng leng keng truyền đến, xích sắt phía trên huyết quan bị Cổ Trần bóp gãy, phát ra tiếng vang.
Chỉ nghe “Băng” một tiếng, xích sắt đứt đoạn.
- Mở!
Cổ Trần quát khẽ, hai tay dùng lực kéo một cái, răng rắc một tiếng, lại một sợi dây xích gãy mất.
Tiếp đó, Cổ Trần liên tiếp bóp gãy từng sợi xích sắt, thể phách cùng thể nội cường đại được tiến hóa, cả hai hợp nhất, tạo nên sức mạnh cường đại phá nát xích sắt quỷ dị.
Bành!
Sợi xích cuối cùng đứt đoạn, huyết quan cuối cùng đã thoát khỏi giam cầm lấy lại tự do. Huyết quan kia chợt rung động ầm ầm, từ bên trong tuôn ra từng đoàn từng đoàn sương mù huyết sắc, sau khi sương mù tan đi, lộ ra bóng người uyển chuyển.
Nó chính là cấm kỵ sinh vật bên trong huyết quan, một sinh vật hình người, nhưng đôi mắt và mái tóc đều có màu đỏ như máu.
Nhìn đến cấm kỵ sinh vật này, Cổ Trần kinh ngạc vạn phần:
- Tại sao ta cảm giác ngươi rất quen thuộc, tựa hồ, giống như, đúng, ngươi cùng nữ hoàng Tinh Hồng của Cốt tộc rất giống nhau
Cổ Trần vừa mở miệng, bóng người màu đỏ ngòm trước mặt thoáng dừng lại, hừ nhẹ nói:
- Bổn tọa cũng không phải Cốt tộc, ta chính là cấm kỵ chi linh đời thứ hai, sinh ra từ cấm kỵ hải Hỗn Độn
- Ta gọi Phi Hồng, năm nay vừa đầy mười vạn tám ngàn tuổi, vừa mới trưởng thành.
Nàng nói xong câu đó liền lộ ra bộ dáng kiêu ngạo.
- Phụt... Phi Hồng? Mười vạn tám ngàn tuổi, còn mới trưởng thành?
Cổ Trần thiếu chút nữa phun máu, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn nàng, sắc mặt cổ quái, đánh giá vị sinh linh của cấm kỵ hải này
Cấm kỵ chi linh đời thứ hai, nhưng tên của nàng và Phi Yên chỉ kém một chữ, cảm giác tựa như hai người có mối quan hệ nào đó.
- Phi Yên, Phi Hồng, nếu nói các ngươi không có quan hệ đánh chết ta cũng không tin, ngươi cho ta là kẻ ngốc à?
Cổ Trần lạnh hừ một tiếng, hiển nhiên có chút bất mãn.
Phi Hồng kiêu ngạo nói:
- Không sai, cấm kỵ chi linh mười vạn tám ngàn tuổi mới tính trưởng thành, tương đương với Nhân tộc 18 tuổi.
- Vãi c* t!
Cổ Trần liếc một cái, mắng:
- Ngươi sống mười vạn tám ngàn năm, lại đi so sánh với Nhân tộc 18 tuổi, sao ngươi không lên đầu ta ngồi luôn đi.
- 100 ngàn tuổi cùng 18 tuổi có thể so sánh sao?
Cổ Trần nói xong khoát khoát tay ngăn nàng nói chuyện.
- Đúng rồi, ngươi không phải nói có Hỗn Độn tàn quyển à, lấy ra cho ta xem chút làm sao ra khỏi nơi này.
Hắn nói xong nhìn về phía Phi Hồng, vị cấm kỵ chi linh này nói có Hỗn Độn tàn quyển, vậy vừa vặn nhờ vào đó tìm cách thoát khỏi địa phương xa lạ này.
Phi Hồng ngượng ngùng nói:
- Xin lỗi, lúc tiến vào tàn quyển đã bị hủy rồi.
Cổ Trần bó tay rồi, đành thở dài nói:
- Quả nhiên cứu ngươi không được tác dụng gì, được rồi, vậy người đi đường ngươi, ta đi đường ta.
Sưu!
Nói xong Cổ Trần lóe lên, bóng người xuyên qua sương mù hỗn độn, đi về một hướng khác.
Lưu lại Phi Hồng nhìn hướng Cổ Trần rời đi, trong ánh mắt lóe ra quang mang khó hiểu..
- Đi thôi, nơi đó là tử lộ... ha ha, Thiên Đế, ta chờ mong nhìn thấy dáng vẻ ngươi lâm vào tuyệt cảnh
Nói xong, nàng quay người đi về hướng khác, tốc độ rất nhanh, xuyên qua sương mù dày đặc rời khỏi nơi này.
Mà sau khi hai người rời đi, trong sương mù dần dần hiện lên một khối bia đá phong cách cổ xưa, phía trên quấn quanh vô số xích sắt màu đen.
Trên tấm bia đá, khắc một dòng chữ— — lưu đày chi địa!
Hư vô, Hỗn Độn vẫn luôn một màu, không thấy được bất kỳ vật gì khác.
Cổ Trần lẻ loi một mình xuyên qua sương mù Hỗn Độn rộng lớn, Hỗn Độn mênh mông, dường như vô cùng vô tận, không nhìn thấy bờ bến, càng không thấy bất cứ thứ gì.
Nơi này có một luồng lực lượng quỷ dị, chèn ép gắt gao tu vi của sinh linh, tu vi Nhân Tiên hoàn toàn mới của Cổ Trần đều bị áp chế chín phần mười.
Nhưng ở đây không hề áp chế lực lượng thân thể, chính vì có tiên thể vô thượng cường đại nên hắn mới có tự tin đi lại trên mảnh đất quỷ dị như vậy.
Vù vù!
Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu xẹt qua từng luồng vệt sáng tím, lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh đến nỗi Cổ Trần cũng không kịp nhìn kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.