Chương 1857:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Hơn nữa xem miêu tả Thiên lao trong ký ức của Tà Quân khiến Cổ Trần thầm sửng sốt, bên trong tồn tại sức mạnh kỳ dị kia có thể cầm tù bất cứ thứ gì.
Quan trọng nhất là, đồn rằng bên trong Thiên lao có lối ra đi ra ngoài, là một lối ra của Trục Xuất Chi địa.
Vì thế hấp dẫn nhiều sinh vật, cường giả không thể không mạo hiểm đi vào Thiên lao, muốn tìm được lối ra để đi khỏi đây, nhưng đều bị nhốt ở bên trong.
Ba người Cổ Trần cách Thiên lao rất gần, đứng cách không xa có thể rõ ràng cảm thụ được hơi thở pháp tắc hỗn loạn trong Thiên lao, sơ sẩy một cái sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
- Còn có một chuyện, đại nhân, Chí Tôn thành của Nhân tộc từng đi vào Thiên Khư, về sau thần bí biến mất, không còn xuất hiện nữa.
Tà Quân nhắc đến chuyện này là một bí ẩn khác, bí mật ít người biết.
Chí Tôn thành của Nhân tộc thật ra đã không còn thấy nữa, biến mất sau khi đi vào bên trên Thiên Khư, không biết phát sinh chuyện gì.
Thiên Khư là khu vực đáng sợ khác trong Trục Xuất Chi địa, bên trong có nhiều phế tích thế giới chồng chất lên nhau, có thể khiến người bị lạc trong đó.
Hơn nữa, sinh linh đi vào rất ít có thể đi ra, cho dù sống đi ra cũng biến thành kẻ khác, ý thức, linh hồn đều trở nên hỗn loạn và mơ hồ, không lâu sau chết bất đắc kỳ tử.
Hiểm địa như vậy khiến người không dám đến gần, nhưng Nhân tộc Chí Tôn thành từng vào Thiên Khư, về sau thần bí biến mất.
Tất cả mọi người cùng cho rằng Chí Tôn thành đã bị hủy, hoặc bị kẹt trong Thiên Khư, vĩnh viễn đều không có biện pháp thoát khốn.
Cổ Trần không nói chuyện, lặng lẽ đánh giá khu vực phía trước, Hỗn Độn khí bốn phía dường như bị một sức mạnh vô hình tách ra.
Khu vực kia trống trải, hư vô, lộ ra một loại hơi thở khiến người sợ hãi.
Vèo!
Giây sau, Cổ Trần đột nhiên đánh ra một luồng sáng, nhìn kỹ thì là một con Hỗn Độn thú, bị Cổ Trần khống chế ý thức trực tiếp đánh vào trong Thiên lao.
Chỉ thấy Hỗn Độn thú khổng lồ phá vỡ Hỗn Độn khí vòng ngoài xông vào phạm vi có Thiên lao, vừa đi vào đã gợi lên từng đợt sóng gợn.
Oong một tiếng, sóng gợn vô hình khuếch tán, có sức mạnh pháp tắc hỗn loạn quét qua Hỗn Độn thú, người nó cứng ngắc ở yên tại chỗ.
Rào rào!
Hỗn Độn thú không kịp hét thảm, thân thể nháy mắt hóa thành vô số mảnh vụn bay tứ tán, đồng đều bay đi khu vực Thiên lao kỳ dị.
Con Hỗn Độn thú đã chết, đột ngột bị quét sạch, thân thể hóa thành vô số mảnh vụn có quy tắc bắn đi bốn phía, chết thê thảm.
“Nơi kỳ dị quá.”
Cổ Trần con ngươi co rút nhìn kết cục thê thảm của Hỗn Độn thú, trong lòng vô cùng nghiêm túc.
Vừa rồi một phen thăm dò khiến hắn hiểu ra hung hiểm trong Thiên lao, con Hỗn Độn thú kia khi không đã bị cắt thành vô số mảnh.
Phi Hồng, Tà Quân ở sau lưng cùng nhau hút ngụm khí lạnh, kinh dị nhìn Hỗn Độn thú bị cắt thành vô số mảnh, lưng ướt mồ hôi lạnh.
Tự dưng chết như thế, thật sự rất thê thảm.
- Thiên Đế, bên trong quá nguy hiểm, rất kỳ dị, thôi đừng đến gần.
Phi Hồng lập tức nhắc nhở một câu, khuyên bảo Cổ Trần không cần đặt chân vào trong.
Quá nguy hiểm, bên trong quả thực khủng bố dọa người, vừa đi vào đã chết thảm, không ai thấy rõ con Hỗn Độn thú kia chết như thế nào.
Thật ra Cổ Trần mới vừa rồi đã trông thấy, Hỗn Độn thú bị sức mạnh pháp tắc hỗn loạn cắt đứt người chết thảm.
Sức mạnh của pháp tắc hỗn loạn kia rất cường đại, rất kỳ dị, sơ sẩy một cái là toi đời, nhưng không phải không thể phòng ngự.
Cổ Trần ra chiều đăm chiêu, trong lòng đã nắm chắc.
- Thiên Khư ở chỗ nào?
Hắn xoay người nhìn Tà Quân, giọng bình tĩnh nhưng khiến trong lòng Tà Quân run rẩy, đừng nói là muốn giết hắn nhé?
Nhưng Tà Quân suy nghĩ nhiều, Cổ Trần đã được đến đáp án mà mình muốn, tự nhiên sẽ không giết Tà Quân.
- Đại... đại nhân, Thiên Khư không ở đây, ở phía bên kia Trục Xuất Chi địa, đã từng có cường giả suy đoán Thiên Khư và Thiên lao đều có lối ra.
Tà Quân cẩn thận dè dặt giải thích, sợ Cổ Trần bất mãn sẽ giết mình.
- Được rồi, ngươi đi đi.
Cổ Trần khoát tay nói một câu, khiến Tà Quân thầm mừng, nhưng không dám nhúc nhích, có chút sợ và kính sợ nhìn Cổ Trần.
Thấy Tà Quân không dám nhúc nhích, Cổ Trần bật cười nói:
- Nói không giết ngươi thì sẽ không giết, còn không đi? Chờ chút nữa ta đổi ý thì ngươi không đi được.
- Đa tạ đại nhân, cáo từ.
Tà Quân thầm rùng mình, lập tức cảm tạ một phen, xoay người hóa thành luồng sáng đen trốn vào Hỗn Độn, biến mất không thấy, chạy.
Nhìn Tà Quân bỏ chạy, Phi Hồng ngoài ý muốn hỏi:
- Thiên Đế, tại sao thả hắn? Trực tiếp giết không phải càng tốt?
Quan trọng nhất là, đồn rằng bên trong Thiên lao có lối ra đi ra ngoài, là một lối ra của Trục Xuất Chi địa.
Vì thế hấp dẫn nhiều sinh vật, cường giả không thể không mạo hiểm đi vào Thiên lao, muốn tìm được lối ra để đi khỏi đây, nhưng đều bị nhốt ở bên trong.
Ba người Cổ Trần cách Thiên lao rất gần, đứng cách không xa có thể rõ ràng cảm thụ được hơi thở pháp tắc hỗn loạn trong Thiên lao, sơ sẩy một cái sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.
- Còn có một chuyện, đại nhân, Chí Tôn thành của Nhân tộc từng đi vào Thiên Khư, về sau thần bí biến mất, không còn xuất hiện nữa.
Tà Quân nhắc đến chuyện này là một bí ẩn khác, bí mật ít người biết.
Chí Tôn thành của Nhân tộc thật ra đã không còn thấy nữa, biến mất sau khi đi vào bên trên Thiên Khư, không biết phát sinh chuyện gì.
Thiên Khư là khu vực đáng sợ khác trong Trục Xuất Chi địa, bên trong có nhiều phế tích thế giới chồng chất lên nhau, có thể khiến người bị lạc trong đó.
Hơn nữa, sinh linh đi vào rất ít có thể đi ra, cho dù sống đi ra cũng biến thành kẻ khác, ý thức, linh hồn đều trở nên hỗn loạn và mơ hồ, không lâu sau chết bất đắc kỳ tử.
Hiểm địa như vậy khiến người không dám đến gần, nhưng Nhân tộc Chí Tôn thành từng vào Thiên Khư, về sau thần bí biến mất.
Tất cả mọi người cùng cho rằng Chí Tôn thành đã bị hủy, hoặc bị kẹt trong Thiên Khư, vĩnh viễn đều không có biện pháp thoát khốn.
Cổ Trần không nói chuyện, lặng lẽ đánh giá khu vực phía trước, Hỗn Độn khí bốn phía dường như bị một sức mạnh vô hình tách ra.
Khu vực kia trống trải, hư vô, lộ ra một loại hơi thở khiến người sợ hãi.
Vèo!
Giây sau, Cổ Trần đột nhiên đánh ra một luồng sáng, nhìn kỹ thì là một con Hỗn Độn thú, bị Cổ Trần khống chế ý thức trực tiếp đánh vào trong Thiên lao.
Chỉ thấy Hỗn Độn thú khổng lồ phá vỡ Hỗn Độn khí vòng ngoài xông vào phạm vi có Thiên lao, vừa đi vào đã gợi lên từng đợt sóng gợn.
Oong một tiếng, sóng gợn vô hình khuếch tán, có sức mạnh pháp tắc hỗn loạn quét qua Hỗn Độn thú, người nó cứng ngắc ở yên tại chỗ.
Rào rào!
Hỗn Độn thú không kịp hét thảm, thân thể nháy mắt hóa thành vô số mảnh vụn bay tứ tán, đồng đều bay đi khu vực Thiên lao kỳ dị.
Con Hỗn Độn thú đã chết, đột ngột bị quét sạch, thân thể hóa thành vô số mảnh vụn có quy tắc bắn đi bốn phía, chết thê thảm.
“Nơi kỳ dị quá.”
Cổ Trần con ngươi co rút nhìn kết cục thê thảm của Hỗn Độn thú, trong lòng vô cùng nghiêm túc.
Vừa rồi một phen thăm dò khiến hắn hiểu ra hung hiểm trong Thiên lao, con Hỗn Độn thú kia khi không đã bị cắt thành vô số mảnh.
Phi Hồng, Tà Quân ở sau lưng cùng nhau hút ngụm khí lạnh, kinh dị nhìn Hỗn Độn thú bị cắt thành vô số mảnh, lưng ướt mồ hôi lạnh.
Tự dưng chết như thế, thật sự rất thê thảm.
- Thiên Đế, bên trong quá nguy hiểm, rất kỳ dị, thôi đừng đến gần.
Phi Hồng lập tức nhắc nhở một câu, khuyên bảo Cổ Trần không cần đặt chân vào trong.
Quá nguy hiểm, bên trong quả thực khủng bố dọa người, vừa đi vào đã chết thảm, không ai thấy rõ con Hỗn Độn thú kia chết như thế nào.
Thật ra Cổ Trần mới vừa rồi đã trông thấy, Hỗn Độn thú bị sức mạnh pháp tắc hỗn loạn cắt đứt người chết thảm.
Sức mạnh của pháp tắc hỗn loạn kia rất cường đại, rất kỳ dị, sơ sẩy một cái là toi đời, nhưng không phải không thể phòng ngự.
Cổ Trần ra chiều đăm chiêu, trong lòng đã nắm chắc.
- Thiên Khư ở chỗ nào?
Hắn xoay người nhìn Tà Quân, giọng bình tĩnh nhưng khiến trong lòng Tà Quân run rẩy, đừng nói là muốn giết hắn nhé?
Nhưng Tà Quân suy nghĩ nhiều, Cổ Trần đã được đến đáp án mà mình muốn, tự nhiên sẽ không giết Tà Quân.
- Đại... đại nhân, Thiên Khư không ở đây, ở phía bên kia Trục Xuất Chi địa, đã từng có cường giả suy đoán Thiên Khư và Thiên lao đều có lối ra.
Tà Quân cẩn thận dè dặt giải thích, sợ Cổ Trần bất mãn sẽ giết mình.
- Được rồi, ngươi đi đi.
Cổ Trần khoát tay nói một câu, khiến Tà Quân thầm mừng, nhưng không dám nhúc nhích, có chút sợ và kính sợ nhìn Cổ Trần.
Thấy Tà Quân không dám nhúc nhích, Cổ Trần bật cười nói:
- Nói không giết ngươi thì sẽ không giết, còn không đi? Chờ chút nữa ta đổi ý thì ngươi không đi được.
- Đa tạ đại nhân, cáo từ.
Tà Quân thầm rùng mình, lập tức cảm tạ một phen, xoay người hóa thành luồng sáng đen trốn vào Hỗn Độn, biến mất không thấy, chạy.
Nhìn Tà Quân bỏ chạy, Phi Hồng ngoài ý muốn hỏi:
- Thiên Đế, tại sao thả hắn? Trực tiếp giết không phải càng tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.