Chương 1903:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Cổ Trần không biết nên nói cái gì, mới vừa rồi rõ ràng là nàng muốn phá vỡ thần thạch, cho rằng hắn là một vị Thượng Thiên Thần Ma, cái loại chưa ra đời.
Nhưng Cổ Trần không so đo, để lại Xích Diễm vừa lúc còn có chút dùng, chờ xem biểu hiện tiếp theo của nàng.
Cổ Trần thuận miệng hỏi một câu:
- Nàng từng gặp Thượng Thiên Thần Ma?
Chỉ thấy Xích Diễm ngẩn ra, cung kính nói:
- Tôn thần, tiểu thần đã từng may mắn từ xa gặp một lần, có cường giả Thượng Thiên Thần Ma đại chiến với cường giả Thiên vực, đánh nát mảng lớn tinh vực.
Cổ Trần chợt hiểu ra, nhìn Hỗn Độn hồ trong ngực, có lẽ nó là một vị Thượng Thiên Thần Ma, hèn gì bị lầm cho rằng Thượng Thiên Thần Ma.
Nghĩ đến đây Cổ Trần âm thầm buồn cười, vuốt đầu Hỗn Độn hồ, con hồ rầm rì quay đầu, ngủ tiếp.
Không biết có phải bởi vì cướp quá nhiều căn nguyên của nó hay không mà từ khi ra đời thì nó luôn ngủ, có lẽ do thiếu căn nguyên.
Cổ Trần lẩm bẩm nói thầm một câu:
- Không biết Thượng Thiên Thần Ma có mùi vị như thế nào?
Hỗn Độn hồ ở trong ngực đột nhiên cứng đờ, từng sợi lông dựng đứng, hí mắt cẩn thận ngó trộm Cổ Trần.
Xích Diễm vẻ mặt kinh khủng cúi đầu, không dám lên tiếng, trong lòng kinh hoàng muốn chết, không ngờ người trước mắt suy nghĩ mùi vị của Thượng Thiên Thần Ma như thế nào.
Chẳng lẽ hắn muốn ăn Thượng Thiên Thần Ma? Chẳng phải chính hắn là Thượng Thiên Thần Ma sao?
Tuy rằng trong lòng nghi vấn sợ hãi, nhưng nàng tuyệt đối không dám lên tiếng, im lặng cúi đầu đứng ở nơi đó, bộ dạng lo âu bất an.
Cổ Trần ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Nói cho bổn tọa, bên trong Loạn Tinh hải có Nhân tộc không?
- Nhân tộc?
Xích Diễm ngẩn ra, cẩn thận nhìn Cổ Trần, nàng thầm rùng mình, vị trước mắt có nhiều chỗ giống Nhân tộc.
Không lẽ... tuy đã đoán ra điều gì, nhưng nàng không dám suy nghĩ lung tung, mà là cung kính vái chào.
- Bẩm tôn thần, nghe nói trong Loạn Tinh hải có một phần nhỏ Nhân tộc, nhưng hành tung của họ quỷ bí, không nơi cư ngụ, rất ít xuất hiện.
Xích Diễm tỉ mỉ giải thích, nói ra tin tức này.
Lòng Cổ Trần chùng xuống, chung quy thất vọng, ở Thượng giới quả nhiên Nhân tộc thưa thớt, hơn nữa xem tình huống khá là kém.
Không ngờ Nhân tộc trốn tránh, số lượng ít ỏi, khiến trong lòng hắn rất ngậm ngùi, thân là một phần của Nhân tộc, ai không muốn bổn tộc cường đại.
Có ai không muốn chính mình có thể quang minh chính đại đi khắp chư thiên, thẳng lưng ưỡn ngực mà sống, chứ không phải tránh né kéo dài hơi tàn.
“Nhân tộc, đường còn dài lắm.”
Cổ Trần thầm thở dài, bình ổn tâm trạng.
Cổ Trần suy nghĩ một hồi hỏi:
- Nàng hãy nói cho ta nghe trong tám tinh vân Thần quốc này, kẻ mạnh nhất là ai?
Xích Diễm ngoan ngoãn trả lời:
- Tôn thần, mạnh nhất trong tám tinh vân là Bạo Phong Thần quốc chi chủ, Phong Thần, có một thanh Thiên Thần khí, bản thân là Nửa bước Thiên Thần, cực kỳ cường đại.
Nàng vừa nói vừa cẩn thận liếc trộm Cổ Trần, thấy hắn không lộ biểu cảm gì, trong lòng càng kính sợ.
Cổ Trần thản nhiên nói:
- Nàng hãy kể luôn Thần quốc khác, nói hết ra những gì nàng biết cho ta nghe, không được bỏ sót.
Xích Diễm thầm rùng mình, cung kính nói:
- Vâng thưa tôn thần, tiểu thần nhất định biết gì nói hết.
Tiếp theo, Xích Diễm kể ra tất cả những gì mình biết, không có một chút che giấu, thật sự sợ vị này khó chịu sẽ đập chết nàng.
Cổ Trần nghe tin tức Xích Diễm kể, kết hợp với thông tin mình có được, trong lòng đại khái có một kế hoạch.
Loạn Tinh hải, vừa lúc là nơi không tệ.
Nơi này không thuộc về bất cứ quyền quản lý nào của Thiên vực, là khu vực ba mặc kệ, cực kỳ hỗn loạn, là sự lựa chọn thích hợp trong lòng Cổ Trần.
Hắn muốn đưa Thiên giới vào Thượng giới, Loạn Tinh hải là tuyển chọn rất tốt, chiếm đoạt chỗ này làm căn cơ của Thiên giới trong Thượng giới.
Cắn nuốt hết Thần quốc lớn nhỏ trong này, lớn mạnh Thiên giới, từ từ từng bước một lớn lên, cuối cùng có thể sánh vai chín Thiên vực.
“Đường của Nhân tộc, gánh nặng mà đường xa.”
Nghe xong, Cổ Trần trong lòng âm thầm thở dài, cảm giác con đường tiếp theo không dễ đi.
Trong Thượng giới, Nhân tộc thật sự là quá thảm, hơn nữa trên đời bao la nhưng không có một minh hữu đáng tin, đơn độc khiến người tuyệt vọng.
Tuyệt vọng sâu thẳm, Nhân tộc ở trong Thượng giới bất lực biết bao, cứ trốn tránh như vậy biết bao giờ mới thôi?
Nhưng nếu không trốn tránh thì lấy đâu ra năng lực đối kháng Cửu Thiên, còn có các thế lực lớn nhỏ cũng không thân thiện với Nhân tộc.
Nếu muốn lại vực dậy thì phải có bản lĩnh cứng rắn, Nhân tộc nhất định phải có vũ lực mạnh mẽ của riêng mình, thành một tồn tại cường đại đủ sức đối kháng bất cứ thế lực nào.
Nhưng Cổ Trần không so đo, để lại Xích Diễm vừa lúc còn có chút dùng, chờ xem biểu hiện tiếp theo của nàng.
Cổ Trần thuận miệng hỏi một câu:
- Nàng từng gặp Thượng Thiên Thần Ma?
Chỉ thấy Xích Diễm ngẩn ra, cung kính nói:
- Tôn thần, tiểu thần đã từng may mắn từ xa gặp một lần, có cường giả Thượng Thiên Thần Ma đại chiến với cường giả Thiên vực, đánh nát mảng lớn tinh vực.
Cổ Trần chợt hiểu ra, nhìn Hỗn Độn hồ trong ngực, có lẽ nó là một vị Thượng Thiên Thần Ma, hèn gì bị lầm cho rằng Thượng Thiên Thần Ma.
Nghĩ đến đây Cổ Trần âm thầm buồn cười, vuốt đầu Hỗn Độn hồ, con hồ rầm rì quay đầu, ngủ tiếp.
Không biết có phải bởi vì cướp quá nhiều căn nguyên của nó hay không mà từ khi ra đời thì nó luôn ngủ, có lẽ do thiếu căn nguyên.
Cổ Trần lẩm bẩm nói thầm một câu:
- Không biết Thượng Thiên Thần Ma có mùi vị như thế nào?
Hỗn Độn hồ ở trong ngực đột nhiên cứng đờ, từng sợi lông dựng đứng, hí mắt cẩn thận ngó trộm Cổ Trần.
Xích Diễm vẻ mặt kinh khủng cúi đầu, không dám lên tiếng, trong lòng kinh hoàng muốn chết, không ngờ người trước mắt suy nghĩ mùi vị của Thượng Thiên Thần Ma như thế nào.
Chẳng lẽ hắn muốn ăn Thượng Thiên Thần Ma? Chẳng phải chính hắn là Thượng Thiên Thần Ma sao?
Tuy rằng trong lòng nghi vấn sợ hãi, nhưng nàng tuyệt đối không dám lên tiếng, im lặng cúi đầu đứng ở nơi đó, bộ dạng lo âu bất an.
Cổ Trần ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Nói cho bổn tọa, bên trong Loạn Tinh hải có Nhân tộc không?
- Nhân tộc?
Xích Diễm ngẩn ra, cẩn thận nhìn Cổ Trần, nàng thầm rùng mình, vị trước mắt có nhiều chỗ giống Nhân tộc.
Không lẽ... tuy đã đoán ra điều gì, nhưng nàng không dám suy nghĩ lung tung, mà là cung kính vái chào.
- Bẩm tôn thần, nghe nói trong Loạn Tinh hải có một phần nhỏ Nhân tộc, nhưng hành tung của họ quỷ bí, không nơi cư ngụ, rất ít xuất hiện.
Xích Diễm tỉ mỉ giải thích, nói ra tin tức này.
Lòng Cổ Trần chùng xuống, chung quy thất vọng, ở Thượng giới quả nhiên Nhân tộc thưa thớt, hơn nữa xem tình huống khá là kém.
Không ngờ Nhân tộc trốn tránh, số lượng ít ỏi, khiến trong lòng hắn rất ngậm ngùi, thân là một phần của Nhân tộc, ai không muốn bổn tộc cường đại.
Có ai không muốn chính mình có thể quang minh chính đại đi khắp chư thiên, thẳng lưng ưỡn ngực mà sống, chứ không phải tránh né kéo dài hơi tàn.
“Nhân tộc, đường còn dài lắm.”
Cổ Trần thầm thở dài, bình ổn tâm trạng.
Cổ Trần suy nghĩ một hồi hỏi:
- Nàng hãy nói cho ta nghe trong tám tinh vân Thần quốc này, kẻ mạnh nhất là ai?
Xích Diễm ngoan ngoãn trả lời:
- Tôn thần, mạnh nhất trong tám tinh vân là Bạo Phong Thần quốc chi chủ, Phong Thần, có một thanh Thiên Thần khí, bản thân là Nửa bước Thiên Thần, cực kỳ cường đại.
Nàng vừa nói vừa cẩn thận liếc trộm Cổ Trần, thấy hắn không lộ biểu cảm gì, trong lòng càng kính sợ.
Cổ Trần thản nhiên nói:
- Nàng hãy kể luôn Thần quốc khác, nói hết ra những gì nàng biết cho ta nghe, không được bỏ sót.
Xích Diễm thầm rùng mình, cung kính nói:
- Vâng thưa tôn thần, tiểu thần nhất định biết gì nói hết.
Tiếp theo, Xích Diễm kể ra tất cả những gì mình biết, không có một chút che giấu, thật sự sợ vị này khó chịu sẽ đập chết nàng.
Cổ Trần nghe tin tức Xích Diễm kể, kết hợp với thông tin mình có được, trong lòng đại khái có một kế hoạch.
Loạn Tinh hải, vừa lúc là nơi không tệ.
Nơi này không thuộc về bất cứ quyền quản lý nào của Thiên vực, là khu vực ba mặc kệ, cực kỳ hỗn loạn, là sự lựa chọn thích hợp trong lòng Cổ Trần.
Hắn muốn đưa Thiên giới vào Thượng giới, Loạn Tinh hải là tuyển chọn rất tốt, chiếm đoạt chỗ này làm căn cơ của Thiên giới trong Thượng giới.
Cắn nuốt hết Thần quốc lớn nhỏ trong này, lớn mạnh Thiên giới, từ từ từng bước một lớn lên, cuối cùng có thể sánh vai chín Thiên vực.
“Đường của Nhân tộc, gánh nặng mà đường xa.”
Nghe xong, Cổ Trần trong lòng âm thầm thở dài, cảm giác con đường tiếp theo không dễ đi.
Trong Thượng giới, Nhân tộc thật sự là quá thảm, hơn nữa trên đời bao la nhưng không có một minh hữu đáng tin, đơn độc khiến người tuyệt vọng.
Tuyệt vọng sâu thẳm, Nhân tộc ở trong Thượng giới bất lực biết bao, cứ trốn tránh như vậy biết bao giờ mới thôi?
Nhưng nếu không trốn tránh thì lấy đâu ra năng lực đối kháng Cửu Thiên, còn có các thế lực lớn nhỏ cũng không thân thiện với Nhân tộc.
Nếu muốn lại vực dậy thì phải có bản lĩnh cứng rắn, Nhân tộc nhất định phải có vũ lực mạnh mẽ của riêng mình, thành một tồn tại cường đại đủ sức đối kháng bất cứ thế lực nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.