Chương 2039:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Trong mơ hồ, Cổ Trần cảm giác chính mình sắp biến mất, rồi lại còn đây, rất kỳ diệu.
Vèo!
Đang suy nghĩ thì một bóng dáng mơ hồ hiện ra, đứng ở trước mắt Cổ Trần, to đến vô biên, chống dậy một phương Đại Hỗn Độn, tỏa ra hơi thở hùng hậu.
Cổ Trần bản năng bật thốt:
- Bàn?
Hai người mặt đối mặt, ai đều không nói chuyện, cứ như thế nhìn đối phương.
Khi nhìn rõ gương mặt của đối phương thì Cổ Trần con ngươi co rút, ngẩn ngơ, đầu óc ù đặc.
Cổ Trần mờ mịt hỏi:
- Ngươi là ai? Ta là ai?
Bóng dáng khổng lồ phía đối diện không nói chuyện, trực tiếp nâng lên hai tay mở ra một mảnh Hỗn Độn, hai người ở trong Hỗn Độn này.
- Ngô là ai? Hỗn Độn ba nghìn Nhân tộc đệ nhất nhân, Bàn, còn về ngươi là ai thì ngô cũng rất muốn biết.
Bàn chậm rãi nói, ánh mắt chất chứa phức tạp, nửa như nghi hoặc nửa như lấy làm lạ, tóm lại ánh mắt kỳ lạ nhìn Cổ Trần.
Nhưng lời này khiến Cổ Trần câm nín, ngươi không biết? Là đệ nhất nhân Hỗn Độn Khởi nguyên mà ngươi không biết?
Có lẽ nhìn ra Cổ Trần nghi hoặc, Bàn thản nhiên nói:
- Ngô cũng rất tò mò, ngươi là ai, thiên? Mệnh Vận, Thâm Uyên, hay hoặc là...
Nói đến đây, Bàn ngừng lại, hắn nhìn Cổ Trần, trong ánh mắt mang theo một loại xem xét, hoàn toàn không nhìn thấu Cổ Trần rốt cuộc là cái gì.
Tại sao tách ra một phân thân là thiên, còn có thể tách ra một phân thân Thâm Uyên, càng có một phân thân Mệnh Vận, thậm chí có một phân thân Hỗn Độn Tổ Long, một ma.
Điều này khiến Bàn rất nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu Cổ Trần là cái gì, là ai. Ở trong mắt hắn, mọi sự vật trên cõi đời không thể nào trốn thoát pháp nhãn của hắn.
Làm đệ nhất nhân Hỗn Độn Khởi nguyên, người đầu tiên khai thiên, sự tồn tại của Bàn có thể nói là người chí cao đỉnh nhất duy nhất trên cõi đời này, nhưng xem không hiểu Cổ Trần là ai.
Cổ Trần thầm rùng mình, chửi thầm biến thái, ngươi hiểu hết rồi đấy thôi, chẳng lẽ việc lão tử xuyên qua bị ngươi phát hiện?
- Một ít ký ức sót lại của ngô đều ở đây, tự ngươi xem đi, còn nữa, trái tim này có một lũ dấu ấn bất hủ sau khi ngô khai thiên.
- Muốn biết hết thảy thì hãy mở ra phong ấn Khởi nguyên, có lẽ ở nơi đó có đáp án mà ngươi muốn.
Bàn nói xong, cả người bắt đầu trở nên mơ hồ, người dần tan biến, hóa thành dấu ấn lơ lửng ở trước mắt.
Cổ Trần nhìn dấu ấn trước mắt tỏa ra hơi thở đại đạo vô thượng, cảm giác bất hủ bất diệt, vĩnh hằng tự tại.
- Dấu ấn bất hủ?
Thấy dấu ấn đó, Cổ Trần hiểu ra, đây là một lũ dấu ấn bất hủ còn sót lại của Bàn, dung hợp với nó liền có thể lĩnh ngộ ra lĩnh vực mà Bàn từng đặt chân.
Lĩnh vực mà chưa từng có ai đặt chân vào, người đầu tiên khai thiên, bí mật của Khởi nguyên ba nghìn Nhân tộc giấu trong đó.
Oong!
Giây sau, dấu ấn rơi vào giữa hai chân mày của Cổ Trần, chậm rãi dung hợp vào ý chí linh hồn của hắn, giống như hóa thành chất lỏng dung hợp linh hồn.
Hơi thở bất hủ tràn ngập, khiến ý chí linh hồn của Cổ Trần thay đổi, chìm đắm trong huyền ảo vô hạn không thể thoát ra.
Bất hủ, vĩnh hằng, đó là hơi thở của đại đạo, là một loại chân lý mà Bàn nhìn thấy sau khi khai thiên, biến thành một lũ dấu ấn bất hủ.
Không ngờ Bàn giao dấu ấn bất hủ này cho Cổ Trần, khiến trong lòng hắn nghi hoặc khó hiểu, càng không biết Bàn rốt cuộc đang làm gì.
Cổ Trần không tin đối phương chết rồi, thiên do Hỗn Độn ba nghìn Nhân tộc tạo ra, ngươi nói Hỗn Độn đệ nhất nhân chết, hắn tuyệt đối không tin.
“Bàn Cổ?”
Trong đầu Cổ Trần nảy ra một ý tưởng, phải chăng vị này là Hỗn Độn đệ nhất trong truyền thuyết, Bàn Cổ?
Nhưng hắn nói không biết chính mình là ai, trong lòng Cổ Trần nghi hoặc, chẳng lẽ mạnh như Bàn Cổ mà không biết chính mình xuyên đến đây?
Ba nghìn Hỗn Độn Nhân tộc ngày xưa, đệ nhất nhân là Bàn Cổ, vậy người khác là ai?
“Ta là ai?”
Cổ Trần vừa lóe lên ý nghĩ này lập tức chặt đứt.
Hắn cười gượng nói:
- Ta là Cổ Trần, một kẻ xuyên qua khốn khổ, còn có thể là ai chứ? Đại Vu Chúc là ai? Trong ba nghìn Hỗn Độn Nhân tộc cũng có bóng dáng của lão.
“Lão tử thối này quá xấu xa.”
Cổ Trần thầm nghĩ, lão tử thối này luôn núp trong bóng tối, không chịu đi ra, rốt cuộc đang mưu đồ việc lớn gì?
Trong Nhân tộc cất giấu một sức mạnh, dường như đang chờ đợi cái gì, thậm chí bỏ mặc thiên.
Lúc trước Cổ Trần không rõ, hiện tại hắn loáng thoáng hiểu lý do. Thiên do Nhân tộc tạo ra, nhưng tại sao bị ô nhiễm, sau lưng có bí mật như thế nào?
Tóm lại biết càng nhiều, trong lòng Cổ Trần càng sinh ra nhiều nghi vấn, ngơ ngác đối mặt các loại vấn đề và bí mật.
Vèo!
Đang suy nghĩ thì một bóng dáng mơ hồ hiện ra, đứng ở trước mắt Cổ Trần, to đến vô biên, chống dậy một phương Đại Hỗn Độn, tỏa ra hơi thở hùng hậu.
Cổ Trần bản năng bật thốt:
- Bàn?
Hai người mặt đối mặt, ai đều không nói chuyện, cứ như thế nhìn đối phương.
Khi nhìn rõ gương mặt của đối phương thì Cổ Trần con ngươi co rút, ngẩn ngơ, đầu óc ù đặc.
Cổ Trần mờ mịt hỏi:
- Ngươi là ai? Ta là ai?
Bóng dáng khổng lồ phía đối diện không nói chuyện, trực tiếp nâng lên hai tay mở ra một mảnh Hỗn Độn, hai người ở trong Hỗn Độn này.
- Ngô là ai? Hỗn Độn ba nghìn Nhân tộc đệ nhất nhân, Bàn, còn về ngươi là ai thì ngô cũng rất muốn biết.
Bàn chậm rãi nói, ánh mắt chất chứa phức tạp, nửa như nghi hoặc nửa như lấy làm lạ, tóm lại ánh mắt kỳ lạ nhìn Cổ Trần.
Nhưng lời này khiến Cổ Trần câm nín, ngươi không biết? Là đệ nhất nhân Hỗn Độn Khởi nguyên mà ngươi không biết?
Có lẽ nhìn ra Cổ Trần nghi hoặc, Bàn thản nhiên nói:
- Ngô cũng rất tò mò, ngươi là ai, thiên? Mệnh Vận, Thâm Uyên, hay hoặc là...
Nói đến đây, Bàn ngừng lại, hắn nhìn Cổ Trần, trong ánh mắt mang theo một loại xem xét, hoàn toàn không nhìn thấu Cổ Trần rốt cuộc là cái gì.
Tại sao tách ra một phân thân là thiên, còn có thể tách ra một phân thân Thâm Uyên, càng có một phân thân Mệnh Vận, thậm chí có một phân thân Hỗn Độn Tổ Long, một ma.
Điều này khiến Bàn rất nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu Cổ Trần là cái gì, là ai. Ở trong mắt hắn, mọi sự vật trên cõi đời không thể nào trốn thoát pháp nhãn của hắn.
Làm đệ nhất nhân Hỗn Độn Khởi nguyên, người đầu tiên khai thiên, sự tồn tại của Bàn có thể nói là người chí cao đỉnh nhất duy nhất trên cõi đời này, nhưng xem không hiểu Cổ Trần là ai.
Cổ Trần thầm rùng mình, chửi thầm biến thái, ngươi hiểu hết rồi đấy thôi, chẳng lẽ việc lão tử xuyên qua bị ngươi phát hiện?
- Một ít ký ức sót lại của ngô đều ở đây, tự ngươi xem đi, còn nữa, trái tim này có một lũ dấu ấn bất hủ sau khi ngô khai thiên.
- Muốn biết hết thảy thì hãy mở ra phong ấn Khởi nguyên, có lẽ ở nơi đó có đáp án mà ngươi muốn.
Bàn nói xong, cả người bắt đầu trở nên mơ hồ, người dần tan biến, hóa thành dấu ấn lơ lửng ở trước mắt.
Cổ Trần nhìn dấu ấn trước mắt tỏa ra hơi thở đại đạo vô thượng, cảm giác bất hủ bất diệt, vĩnh hằng tự tại.
- Dấu ấn bất hủ?
Thấy dấu ấn đó, Cổ Trần hiểu ra, đây là một lũ dấu ấn bất hủ còn sót lại của Bàn, dung hợp với nó liền có thể lĩnh ngộ ra lĩnh vực mà Bàn từng đặt chân.
Lĩnh vực mà chưa từng có ai đặt chân vào, người đầu tiên khai thiên, bí mật của Khởi nguyên ba nghìn Nhân tộc giấu trong đó.
Oong!
Giây sau, dấu ấn rơi vào giữa hai chân mày của Cổ Trần, chậm rãi dung hợp vào ý chí linh hồn của hắn, giống như hóa thành chất lỏng dung hợp linh hồn.
Hơi thở bất hủ tràn ngập, khiến ý chí linh hồn của Cổ Trần thay đổi, chìm đắm trong huyền ảo vô hạn không thể thoát ra.
Bất hủ, vĩnh hằng, đó là hơi thở của đại đạo, là một loại chân lý mà Bàn nhìn thấy sau khi khai thiên, biến thành một lũ dấu ấn bất hủ.
Không ngờ Bàn giao dấu ấn bất hủ này cho Cổ Trần, khiến trong lòng hắn nghi hoặc khó hiểu, càng không biết Bàn rốt cuộc đang làm gì.
Cổ Trần không tin đối phương chết rồi, thiên do Hỗn Độn ba nghìn Nhân tộc tạo ra, ngươi nói Hỗn Độn đệ nhất nhân chết, hắn tuyệt đối không tin.
“Bàn Cổ?”
Trong đầu Cổ Trần nảy ra một ý tưởng, phải chăng vị này là Hỗn Độn đệ nhất trong truyền thuyết, Bàn Cổ?
Nhưng hắn nói không biết chính mình là ai, trong lòng Cổ Trần nghi hoặc, chẳng lẽ mạnh như Bàn Cổ mà không biết chính mình xuyên đến đây?
Ba nghìn Hỗn Độn Nhân tộc ngày xưa, đệ nhất nhân là Bàn Cổ, vậy người khác là ai?
“Ta là ai?”
Cổ Trần vừa lóe lên ý nghĩ này lập tức chặt đứt.
Hắn cười gượng nói:
- Ta là Cổ Trần, một kẻ xuyên qua khốn khổ, còn có thể là ai chứ? Đại Vu Chúc là ai? Trong ba nghìn Hỗn Độn Nhân tộc cũng có bóng dáng của lão.
“Lão tử thối này quá xấu xa.”
Cổ Trần thầm nghĩ, lão tử thối này luôn núp trong bóng tối, không chịu đi ra, rốt cuộc đang mưu đồ việc lớn gì?
Trong Nhân tộc cất giấu một sức mạnh, dường như đang chờ đợi cái gì, thậm chí bỏ mặc thiên.
Lúc trước Cổ Trần không rõ, hiện tại hắn loáng thoáng hiểu lý do. Thiên do Nhân tộc tạo ra, nhưng tại sao bị ô nhiễm, sau lưng có bí mật như thế nào?
Tóm lại biết càng nhiều, trong lòng Cổ Trần càng sinh ra nhiều nghi vấn, ngơ ngác đối mặt các loại vấn đề và bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.