Chương 2416:
Tiểu Tiểu Yêu Tiên
09/08/2021
Còn có tồn tại vô thượng, phát ra khí tức khủng bố, trực tiếp khóa chặt Vĩnh Hằng Chi Chu, giống như đang cảnh cáo bảo nó đừng làm loạn.
- Quay lại, mở phong ấn khởi nguyên ra!
- Hỗn trướng, vẫn chưa mau mở phong ấn ra?
Khắp nơi trong cả Hỗn Độn đều sôi trào, một đám cường giả ngoi đầu lên, tản ra sát cơ khủng bố, ý chí đáng sợ không ngừng khóa chặt Vĩnh Hằng Chi Chu.
Đám cường giả vô thượng, tồn tại kinh khủng này thi nhau lộ ra ý tứ uy hiếp, bắt đám người Cổ Trần nhất định phải mở phong ấn khởi nguyên ra.
- Bản tôn!
Sắc mặt Thiên Đế vô cùng phức tạp nhìn Cổ Trần.
Hắn không ngờ, vậy mà bản tôn lại tức giận đến mức này, vừa nghe thấy phải hy sinh hắn đã lập tức nổi giận, trực tiếp lật bàn không làm nữa.
Điều này khiến người lạnh lùng vô tình như Thiên Đế cũng sinh ra tâm trạng phứ tạp, có một loại cảm xúc tên là cảm động đang cuộn trào trong lòng Thiên Đế.
Bản tôn không muốn hi sinh hắn.
- Đừng nói nữa, ông đây không mở đấy, ai có thể bắt ép được ta?
Cổ Trần xua tay chặn lại, ngăn không cho Thiên Đế nói tiếp.
Chuyến này đúng là bực bội, vậy mà phải hi sinh Thiên Đạo, nếu như là ai khác cũng thôi, nhưng hết lần này đến lần khác lại là phân thân của hắn.
Hơn nữa còn là một phần chiến lực quan trọng nhất, Thiên Đế, là một trong số người có chiến lực mạnh mẽ nhất bên cạnh Cổ Trần, tồn tại mạnh nhất chỉ sau hắn.
Một khi mất đi sức chiến đấu cỡ này, vậy thì bản thân hắn tổn thất lớn nhất, thậm chí so với chuyện gãy mất một cánh tay vẫn chưa đủ.
Người nào lại bố trí một cái phong ấn âm hiểm như vậy, đúng là tìm mắng mà, Cổ Trần quyết định không mở nữa, ai thích mở thì đi mà mở, dù sao hắn sẽ không mở.
- Bản tôn...
Thiên Đế, Thâm Uyên, Ma Chủ thi nhau mở miệng, đang định thuyết phục bản tôn.
- Không cần phải nói nữa!
Nhưng đã bị Cổ Trần kiên quyết cắt ngang, hắn lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Bọn họ có năng lực, thì tự mình đi mà mở, ta không chơi cùng nữa, để bọn họ tự mình bồi dưỡng ra một Thiên Đạo mới đi.
- Muốn lừa gạt hãm hại ta sao, không có cửa đâu, hàng tỷ dong thời không có bị hủy diệt hay không thì liên quan gì đến ta, nếu để ông tây khó chịu, ông sẽ nuốt luôn cả Thời Không Cự Thú, ngay cả khởi nguyên cũng nuốt luôn.
Cổ Trần hung hãn nói, cơn giận trong lòng đến mức nào không cần nghĩ cũng biết.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy Cổ Trần nổi giận, hơn nữa còn giận đến mức muốn hủy diệt tất cả.
Đúng là muốn xốc cả bàn cờ này lên mà.
Ầm ầm...
Đại Hỗn Độn sôi trào, từng đạo khí tức khủng bố bùng nổ, có ý chí đáng sợ vẫn luôn khóa chặt Vĩnh Hằng Chi Chu, sát ý bành trướng.
- Không mở phong ấn ra, các ngươi đã muốn đi rồi sao?
Một giọng nói khủng bố truyền đến, sương mù bốn phía chấn động mãnh liệt, sau đó một bóng người mông lung yên lặng xuất hiện, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Tạch!
Cùng lúc đó, một đám tồn tại đáng sợ cũng hiện ra bao vây Vĩnh Hằng Chi Chu, có thú, có sinh vật hình người, còn có tồn tại không nhìn thấy rõ lắm.
Mục đích của bọn nó chỉ có một, chính là ngăn Vĩnh Hằng Chi Chu lại, không cho bọn họ rời khỏi chỗ này.
Bởi vì phong ấn khởi nguyên vẫn chưa mở ra, vậy mà đã muốn chạy ra ngoài, chẳng phải thành công dã tràng sao, tất nhiên khiến bọn chúng không nhịn được nhảy ra ngoài.
- Tám tên Vô Thượng cảnh...
Trên Vĩnh Hằng Chi Chu, hai người Cổ Trần, Thiên Đế dẫn đầu chúng cường giả nhìn tám bóng người cường đại xuất hiện ngăn cản bọn họ.
Tám vị này, chính là cường giả trong khởi nguyên, tám vị cao thủ Vô Thượng cảnh, khiến không ít cường giả trong Hồng Hoang lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
- Hừ!
Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua tám tên cường giả vô thượng kia, ba tên hình người, năm tên hình thú, đều vô cùng cường đại.
Trong đó có một tên gây được chú ý với Thiên Đế, khiến hắn nhìn nhiều thêm vài lần.
- Các ngươi muốn chết?
Cổ Trần vừa mở miệng đã nói ra câu này, sát khí ngút trời.
Hỗn Độn bốn phía xung quanh lập tức sững sờ, trong nháy mắt bầu không khí đã trở nên ngưng đọng, một cỗ khí tức ngột ngạt lan tràn, bao phủ cả khu vực này.
Vĩnh Hằng Chi Chu dừng lại, tản ra ánh sáng mông lung.
Trên mặt tám vị cường giả vô thượng bốn phía xung quanh đều lộ ra vẻ giận dữ, hung tợn nhìn chằm chằm vào hai người Cổ Trần và Thiên Đế, sát ý dày đặc.
- Quay lại, mở phong ấn ra mới được đi khỏi nơi này.
Giằng co một lúc lâu, một thú ảnh trong số đó mở miệng gào thét, lộ ra ý tứ uy hiếp mãnh liệt.
- Quay lại, mở phong ấn khởi nguyên ra!
- Hỗn trướng, vẫn chưa mau mở phong ấn ra?
Khắp nơi trong cả Hỗn Độn đều sôi trào, một đám cường giả ngoi đầu lên, tản ra sát cơ khủng bố, ý chí đáng sợ không ngừng khóa chặt Vĩnh Hằng Chi Chu.
Đám cường giả vô thượng, tồn tại kinh khủng này thi nhau lộ ra ý tứ uy hiếp, bắt đám người Cổ Trần nhất định phải mở phong ấn khởi nguyên ra.
- Bản tôn!
Sắc mặt Thiên Đế vô cùng phức tạp nhìn Cổ Trần.
Hắn không ngờ, vậy mà bản tôn lại tức giận đến mức này, vừa nghe thấy phải hy sinh hắn đã lập tức nổi giận, trực tiếp lật bàn không làm nữa.
Điều này khiến người lạnh lùng vô tình như Thiên Đế cũng sinh ra tâm trạng phứ tạp, có một loại cảm xúc tên là cảm động đang cuộn trào trong lòng Thiên Đế.
Bản tôn không muốn hi sinh hắn.
- Đừng nói nữa, ông đây không mở đấy, ai có thể bắt ép được ta?
Cổ Trần xua tay chặn lại, ngăn không cho Thiên Đế nói tiếp.
Chuyến này đúng là bực bội, vậy mà phải hi sinh Thiên Đạo, nếu như là ai khác cũng thôi, nhưng hết lần này đến lần khác lại là phân thân của hắn.
Hơn nữa còn là một phần chiến lực quan trọng nhất, Thiên Đế, là một trong số người có chiến lực mạnh mẽ nhất bên cạnh Cổ Trần, tồn tại mạnh nhất chỉ sau hắn.
Một khi mất đi sức chiến đấu cỡ này, vậy thì bản thân hắn tổn thất lớn nhất, thậm chí so với chuyện gãy mất một cánh tay vẫn chưa đủ.
Người nào lại bố trí một cái phong ấn âm hiểm như vậy, đúng là tìm mắng mà, Cổ Trần quyết định không mở nữa, ai thích mở thì đi mà mở, dù sao hắn sẽ không mở.
- Bản tôn...
Thiên Đế, Thâm Uyên, Ma Chủ thi nhau mở miệng, đang định thuyết phục bản tôn.
- Không cần phải nói nữa!
Nhưng đã bị Cổ Trần kiên quyết cắt ngang, hắn lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Bọn họ có năng lực, thì tự mình đi mà mở, ta không chơi cùng nữa, để bọn họ tự mình bồi dưỡng ra một Thiên Đạo mới đi.
- Muốn lừa gạt hãm hại ta sao, không có cửa đâu, hàng tỷ dong thời không có bị hủy diệt hay không thì liên quan gì đến ta, nếu để ông tây khó chịu, ông sẽ nuốt luôn cả Thời Không Cự Thú, ngay cả khởi nguyên cũng nuốt luôn.
Cổ Trần hung hãn nói, cơn giận trong lòng đến mức nào không cần nghĩ cũng biết.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ trông thấy Cổ Trần nổi giận, hơn nữa còn giận đến mức muốn hủy diệt tất cả.
Đúng là muốn xốc cả bàn cờ này lên mà.
Ầm ầm...
Đại Hỗn Độn sôi trào, từng đạo khí tức khủng bố bùng nổ, có ý chí đáng sợ vẫn luôn khóa chặt Vĩnh Hằng Chi Chu, sát ý bành trướng.
- Không mở phong ấn ra, các ngươi đã muốn đi rồi sao?
Một giọng nói khủng bố truyền đến, sương mù bốn phía chấn động mãnh liệt, sau đó một bóng người mông lung yên lặng xuất hiện, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Tạch!
Cùng lúc đó, một đám tồn tại đáng sợ cũng hiện ra bao vây Vĩnh Hằng Chi Chu, có thú, có sinh vật hình người, còn có tồn tại không nhìn thấy rõ lắm.
Mục đích của bọn nó chỉ có một, chính là ngăn Vĩnh Hằng Chi Chu lại, không cho bọn họ rời khỏi chỗ này.
Bởi vì phong ấn khởi nguyên vẫn chưa mở ra, vậy mà đã muốn chạy ra ngoài, chẳng phải thành công dã tràng sao, tất nhiên khiến bọn chúng không nhịn được nhảy ra ngoài.
- Tám tên Vô Thượng cảnh...
Trên Vĩnh Hằng Chi Chu, hai người Cổ Trần, Thiên Đế dẫn đầu chúng cường giả nhìn tám bóng người cường đại xuất hiện ngăn cản bọn họ.
Tám vị này, chính là cường giả trong khởi nguyên, tám vị cao thủ Vô Thượng cảnh, khiến không ít cường giả trong Hồng Hoang lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
- Hừ!
Cổ Trần lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén đảo qua tám tên cường giả vô thượng kia, ba tên hình người, năm tên hình thú, đều vô cùng cường đại.
Trong đó có một tên gây được chú ý với Thiên Đế, khiến hắn nhìn nhiều thêm vài lần.
- Các ngươi muốn chết?
Cổ Trần vừa mở miệng đã nói ra câu này, sát khí ngút trời.
Hỗn Độn bốn phía xung quanh lập tức sững sờ, trong nháy mắt bầu không khí đã trở nên ngưng đọng, một cỗ khí tức ngột ngạt lan tràn, bao phủ cả khu vực này.
Vĩnh Hằng Chi Chu dừng lại, tản ra ánh sáng mông lung.
Trên mặt tám vị cường giả vô thượng bốn phía xung quanh đều lộ ra vẻ giận dữ, hung tợn nhìn chằm chằm vào hai người Cổ Trần và Thiên Đế, sát ý dày đặc.
- Quay lại, mở phong ấn ra mới được đi khỏi nơi này.
Giằng co một lúc lâu, một thú ảnh trong số đó mở miệng gào thét, lộ ra ý tứ uy hiếp mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.